Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó bị âm thanh của các loại chim bay cá nhảy trong rừng làm cho sợ tới mức chân run run, mà sự trầm mặc của hắn lúc đó càng làm cho nó cảm thấy bị cô lập, nó nhịn không được muốn cùng hắn nói chuyện, vì thế ở sau lưng hắn nhỏ giọng hỏi

_Chú à, chú tên là gì?

_Bạch Minh Hạo- Hắn thuận miệng nói ra tên mình.

_Chú bao nhiêu tuổi ?

_ 25 - Hắn lười trả lời. Với một con nhóc thật sự không có gì để nói, đáng tiếc nơi này không còn đối tượng nói chuyện nào khác có thể cho hắn lựa chọn . Bây giờ chỉ có đi ra khỏi đây mới có một đường sinh cơ.

Hai người, một lớn một nhỏ, cứ như vậy đi hơn 2 giờ. Hắn khẳng định mình đã đi ra khỏi vùng đầm lầy hiểm ác, mấy loại côn trùng đòi mạng ít đi rất nhiều, cuối cùng hắn có thể hơi chút thả lỏng cảnh giác.

_Có cái gì đó, chú à, trong kia có cái gì ấy!- đột nhiên nó ôm chặt lấy hắn, hoảng sợ chỉ về phía bụi rậm gần đó kêu lên

_Hoảng cái gì? Chẳng có cái gì hết!- Thị giác, khứu giác và thính giác của hắn đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu gần đó thật sự có cái gì, hắn không thể nào không nhìn thấy, hắn lạnh nhạt nói

_Có! Có! Chú ơi cháu cảm giác được, có cái gì ấy, thật sự có!- Đột nhiên nó sợ hãi lui vào lòng hắn, thân mình run rẩy khác thường.

Hắn cau mày nửa tin nửa ngờ đi tới gần bụi cây. Khi đến bên cạnh bụi cây, vẫn không thấy cái gì cả, hắn có chút căm tức tính quay lại mắng nó một trận thì đột nhiên trong lòng cả kinh, sau lưng có cảm giác sợ hãi, hắn sâu sắc nhận ra một cỗ sát khí cường liệt.

Hắn mạnh quay đầu lại, chỉ thấy trên tảng đá cao tới mười mét hắn vốn đang dựa vào kia lóe ra mấy cặp mắt xanh lấp lánh.

Là sói!

Cho dù chúng nó ẩn trong bóng đêm, thấy không rõ toàn cảnh, nhưng hắn căn cứ vào đặc thù hữu hạn mà phán đoán rằng đó là một bầy sói, hơn nữa là một bầy sói cũng không nhỏ, có sáu con sói.

Bây giờ nó cũng nhìn thấy mấy cặp mắt đang nhìn nó và hắn trong bóng tối, cũng không dám khóc to nữa mà chỉ nhỏ giọng nức nở.

"Khốn kiếp!!!!"- Hắn lúc này cũng không dám có một cử động nào.

Sói là loài động vật cực kỳ thông minh lại có mưu lược, bọn chúng am hiểu săn bắt, trí tuệ chúng khi săn bắt so với nhân loại thì không kém cỏi chút nào. Đám sói này quan sát hắn, hắn thì đang quan sát địa hình, bọn sói có thể theo sườn dốc bên cạnh xuống dưới, tốc độ nhanh đến mức chỉ cần vài giây sau có thể đến trước mắt. Đám động vật này sợ lửa, hắn lại có súng trong tay, khẳng định có thể bắt chúng lùi lại.

Trên trán hắn liền toát ra mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng phân tích tình huống của mình vì hiện tại chỉ có 1 người đi và 1 người ở lại. Hắn không dám nhúc nhích, hắn biết nếu mình thiếu kiên nhẫn trước sẽ bị sáu con sói này xé xác ăn vào bụng.

_Chú ơi cháu sợ lắm, cứu cháu với, cháu sợ lắm!- Thân thể nho nhỏ mềm mại ở trong lòng hắn khóc nức nở đến phát run, nhỏ giọng nghẹn ngào. Càng thêm dùng sức ôm chặt lấy hắn, đầu liều mạng dụi trong ngực hắn.

Đôi mắt tối đen của hắn gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt sáng xanh của bọn dã thú

_Muốn sống tiếp phải chạy thật nhanh về con đường đó chỉ cần ra được khỏi đây sẽ có người cứu giúp - hắn chỉ về hướng đi phía sau trầm giọng nói.

Đứa nhỏ ngẩn người, dường như dự cảm đến cái gì. Nó giật mình ngẩn ra nhìn hắn, nó đã quên khóc, đã quên kêu, càng quên cầu xin, nó nhìn ánh mắt người đàn ông này, lãnh khốc mà vô tình.

_CHẠY!!! - Hắn nhanh như chớp đẩy nó ra phía sau, liền gầm lên một tiếng khiến cho bầy sói chú ý, sau đó thân thể nhanh nhẹn rút cây súng phía sau lưng hướng về bầy sói. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy bóng đen nhảy sang bốn phía bên cạnh, hắn biết bọn sói này sẽ bắt đầu vây đánh.

Trong rừng cây lúc này tối đen một mảnh, tầm nhìn cực thấp, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhảy lên di chuyển dưới ánh trăng lại căn bản không thể nhắm trúng. Hắn vừa chạy vừa bắn loạn mấy phát về trước mặt, hắn không hy vọng có thể bắn trúng sói, chỉ cần có thể dọa chúng nó là được.

Vừa chạy theo sau nó vài bước liền cảm thấy phía sau lưng có gió, hắn không chút suy nghĩ xoay người bắn một phát, phát này bắn không trúng. Hắn nhìn thấy năm con sói kia ba trước hai sau chạy tới chỗ hắn, hơn nữa còn không chạy theo đường thẳng.

"Bọn súc sinh này muốn tạo phản à!!!"- Hắn mắng to trong lòng, hắn lại nâng tay bắn tiếp, rốt cuộc bắn trúng con ở gần chính giữa nhất, lúc này một con sói chỉ cách hắn khoảng hai, ba mét, nhảy dựng lên về phía hắn.

Hắn liền nhanh chóng vung báng súng lên hung hăng nện vào mặt nó, khiến súng bay ra ngoài. Hắn liền cúi người một cái, tránh thoát một con sói khác nhào tới, sau đó nhặt lấy 1 cái cây nhọn gần đó hung hăng vung tay lên bụng của con sói đang nhảy tới trên đầu hắn bị xé rách thành một cái miệng đầy máu, nó liền tru lên rồi ngã xuống đất không động đấy.

Hắn vội lăn về phía sau, một con sói cắn lấy chân hắn, răng nhọn trong nháy mắt cắm vào thịt, hắn hét to một tiếng, nhặt lên cây súng gần đó bắn vào đầu nó hai phát.

Hai con sói chạy cuối cùng bổ nhào vào người hắn, bắt đầu điên cuồng cắn xé. Hắn  lấy cánh tay gắt gao che cổ mình, cây súng xả ra liên tục, sau 9 phát đều bắn vào khoảng không, hắn hung hăng dùng súng đâm vào mắt một con sói, sau đó giơ tay rút khúc cây ban nãy từ con sói kia đâm thẳng vào cổ họng con mãnh thú trước mặt đang điên cuồng cắn xé hắn.

Một sói khác sau khi cắn xuống một miếng thịt trên đùi hắn, cho dù ngửi được mùi máu tươi mê người cũng không tiếp tục tấn công nữa, dưới sự triệu hồi của sói đầu đàn liền chạy trối chết.

Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ phát sinh trong trong vài phút ngắn ngủi, nằm trên đất là ba cái xác sói, cùng với một người máu me đầy người.

Hắn thở hổn hển, trừng to mắt nhìn bầu trời tối đen, vẫn không nhúc nhích.

_Chú ơi......- Con nhóc ban nãy chạy đến bên người hắn, khóc gọi hắn

Hắn nhìn nó một cái, nâng tay lên tát nó một cái thật mạnh. Đánh đứa nhỏ lảo đảo té ngã xuống đất xong, hắn nói giọng khàn khàn

_Quay lại làm gì !!!!

_Chú à, chú chảy nhiều máu quá, cháu không để chú một mình được.... làm sao đây, làm sao đây?- Đứa nhỏ liền ôm mặt khóc bù lu bù loa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro