Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc bác sĩ đã đến, trước tiên đưa cho cô một ống cặp nhiệt độ cơ thể. Vài phút sau, cô lấy nhiệt kế đưa cho bác sĩ. Bác sĩ nhận lấy nhiệt kế nhìn xem, sau đó cau mày nói:

_Nóng đến 40 độ rồi.

Đúng lúc Ngạn Hào vừa mới kết thúc cảnh quay đi đến, nghe được lời bác sĩ nói, ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Thiên Ái một cái.

_Vâng. - Bạch Thiên Ái sờ đầu, uể oải nói.

_Nha đầu không có não em sốt đến mức này mà cả ngày còn ngoan cố quay phim. - Ngạn Hào sợ hết hồn.

Đạo diễn cũng không thể ngờ cô lại đang phát sốt, rõ ràng nhìn qua khí sắc vẫn rất tốt cơ mà. Cũng may các cảnh quay hôm nay của cô cũng đã vừa xong hết rồi, không còn việc gì làm nữa đạo diễn lập tức cho cô về nhà nghỉ ngơi.

Bạch Thiên Ái mệt mỏi cùng Tạ Hàm lê bước chân nặng nề rời khỏi phim trường. Ngạn Hào đưa mắt nhìn theo những nhịp bước lảo đảo không vững của Bạch Thiên Ái, lại nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt cô một chút, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Nhìn cô lúc này giống như cô vốn dĩ là một con sói mạnh mẽ trong rừng, nhưng bỗng nhiên trở thành một chú dê con yếu ớt, không hề có một tí lực sát thương nào nhưng vẫn kiên trì chống đỡ đến cùng.

******************

"Tick" - âm thanh của tin nhắn và ánh sáng từ điện thoại của Bạch Minh Hạo vang lên, nội dung tin nhắn điện thoại di động đã cắt ngang cuộc họp đang cao trào.

"Hôm nay cô ấy có cảnh quay phải ngâm mình dưới nước suốt 5 tiếng đồng hồ hiện đang phát sốt, 40 độ.''

Hắn nhíu mày trả lời tin nhắn rất nhanh :"Thông báo cho đạo diễn tự biết sắp xếp thế thân còn sảy ra một lần nữa cho tên đó giải nghệ là vừa."

Vừa gửi xong tin nhắn hắn liền đứng lên giải tán cuộc họp đang cao trào giữa chừng trước mọi ánh mắt ngạc nhiên của toàn thể nhân viên. Tổng tài nổi tiếng nghiêm khắc trong công việc, công tư văn minh nay lại vì một tin nhắn đến lại buộc anh giãi tán cuộc họp quan trọng giữa chừng mà rời đi....

Hắn sải bước rời khỏi theo sau là thư ký, nhìn khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì nhưng lại có thể khiến hắn khẩn trương gấp gáp rời đi như vầy chỉ duy nhất một người....

_Đưa chìa khoá xe cho tôi cậu tự lo liệu đi.

_Nhưng... Bạch Tổng... còn vài ngày nữa là đến đính hôn rồi... Hay để tôi đến đó thay cho anh nhé... - Thư ký của hắn sửng sốt, lập tức nói.

_Người của tôi mà anh muốn đến là đến?

_Không... không phải... anh hiểu lầm rồi. Tôi sợ lúc này anh đến gặp cô ấy, tiểu thư Lục gia sẽ lại nháo nhào... Chả phải cả tháng nay vì không muốn cô ấy gặp rắc rối với Lục gia nên anh chỉ quan sát cô ấy từ xa thôi sao.... - Thư ký của hắn vội vàng lắc đầu, bộ dạng như gặp phải chuyện kinh khủng gì đó vậy. Khóe miệng bắt đầu co quắp trả lời.

_Từ khi nào mà anh lại lắm chuyện vậy? Tự lo liệu đi, không cần đi theo ! - Thanh âm Bạch Minh Hạo đột nhiên trở nên tà mị, bên trong lộ ra tia nguy hiểm sâu sắc.

************

Lần này Bạch Thiên Ái thực sự ốm rất nghiêm trọng, nhưng không muốn Tư Hàm lo cô đã vờ như là mình ổn sau đó viện lý do trời không còn sớm nữa mà đuổi Tư Hàm về nhà sau đó một mình một người quay về căn hộ, ngay lập tức lên giường nằm.

Vừa vào trong chăn, cô cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, mí mắt cũng dán chặt vào nhau. Cô vừa ngủ được một giấc, thì bị tiếng chuông cửa bên ngoài đánh thức.

Cô không muốn rời giường đi mở cửa chút nào, trở mình tiếp tục ngủ, sau đó kéo chăn trùm kín người, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên, cô không ngủ được, chẳng còn cách nào khác đành phải đứng dậy đi ra cửa.

_Ai vậy?- Cô hơi tức giận mở cửa ra.

Trước mặt cô là Bạch Minh Hạo, anh hiện ăn mặc vô cùng giản dị chỉ có mũ lưỡi trai đội trên đầu cộng thêm khẩu trang đen. Cô không nói gì còn nghĩ bản thân đang sốt cao ảo tưởng phát điên rồi nên tiếp tục đi ngủ.

Bạch Minh Hạo thấy cô ngây ngốc trước cửa rồi sau đó bỏ mặt anh đi vào trong. Không phải là sốt đến phát khờ luôn rồi sao, anh liền đi theo cô đến phòng ngủ.

Bach Thiên Ái ngủ rồi, đôi môi khẽ mấp máy tựa như đang muốn nói gì đó. Hắn nhíu mày, vô thức ngồi xổm nửa người xuống

_Tiểu Ái?

Bạch Thiên Ái chẳng những không có dấu hiệu tỉnh lại, trái lại thân thể lại bắt đầu phát run...

Mi tâm hắn nhíu chặt hơn, hắn giơ tay sờ lên trán cô, nóng quá...

_Không muốn... Không... đừng đụng vào tôi... không cần... đừng đụng vào tôi... hãy tha cho tôi... tôi sẽ ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ hơn.... - Cô đột nhiên kinh hãi nói mớ lên, cô dường như đang gặp ác mộng, theo loạt âm thanh hoảng sợ bỗng nhiên giơ tay lên, một cái tát liền hiện trên gương mặt của Bạch Minh Hạo.

_Nha đầu!!! - Gương mặt lạnh lùng của Bạch Minh Hạo ngưng lại.

Thân thể Bạch Thiên Ái run lên, sau đó bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, hớp từng ngụm không khí một cách gấp gáp. Đáy mắt cô thậm chí còn có sự hoảng sợ chưa tan hết, giống như vừa gặp phải một điều gì có rất khủng khiếp.

Hắn cứ như vậy im lặng nhìn cô, sau một lúc lâu có lẽ thấy cô đã bình tĩnh lại, vô thức tiến lên muốn đem cô ôm vào lòng...

_Buông ra !!! Đừng đụng và tôi... - Thanh âm sắc bén của cô đột nhiên vang lên, cô la lớn.

_Tiểu Ái, rốt cuộc em lại nổi điên cái gì nữa vậy? - Gương mặt Bạch Minh Hạo trong nháy mắt liền đen lại, đứng lên từ trên nhìn xuống.

Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn... Ánh mắt mơ màng của cô đối diện với tầm mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của Bạch Minh Hạo, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

_Hạo?

Thanh âm lộ ra một tia nghi hoặc, hắn nhìn bộ dáng của cô, quả nhiên vừa rồi cô căn bản thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai!

Điều đó càng làm cho lửa giận trong lòng hắn bùng bùng đi lên. Cô vội vội vàng vàng đứng lên, không nói lời nào liền tiến đến ôm chặt lấy eo Bạch Minh Hạo, đem hai má dán lên lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn...

Hắn trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên đôi môi khô khốc vì sốt cao của cô. Muốn đẩy cô ra, nhưng lại phát hiện hắn càng đẩy, cô càng ôm chặt hắn hơn.

_Từ khi nào mà em lại trở nên bám người thế hả ? - Anh nhẹ giọng hỏi.

Đối mặt người phụ nữ vẻ mặt nhợt nhạt ốm yếu trước mặt, giọng nói anh không tự chủ mà trở nên dịu dàng ôn nhu.

_Em vừa mơ thấy ác mộng... - Hơi thở cô vẫn chưa bình thường lại, chỉ yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Bạch Minh Hạo. Cô nhắm mắt lại, cực lực che lấp đi nỗi khiếp sợ trong đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro