Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Ngoan, em đã gặp phải giấc mộng ngu xuẩn gì? - Thái dương của hắn hơi động.

Cô không trả lời, chỉ ôm lấy thắt lưng Bạch Minh Hạo ngày càng chặt. Hôm nay cô đột nhiên mơ về cái đêm cô trốn khỏi bọn buôn người, ngoài trời mưa rất lớn. Những hạt mưa như những viên nước đá thi nhau rớt xuống, gõ "lộp bộp" trên mái nhà... Lúc này toàn thân cô đang dính đầy máu nhưng không phải của cô mà là của một tên trong đám buôn người hắn tính cưỡng hiếp cô...

Nhưng rồi có một cậu bé đã bảo vệ cô, trong giây phút tức giận cậu bé đó đã đâm chết gã đàn ông man rợ kia và giúp cô chạy trốn. Cô chỉ biết lúc đó cả hai đang bị truy đuổi rất đông cứ thế mà cắm đầu chạy vào rừng, nhưng sau đó lại bị bao vây cậu bé đã xã thân mình cứu cô. Lúc đó cô thật sự rất sợ hãi trong đầu chỉ văng vẳng tiếng cậu bé kia kêu cô chạy đi... chạy ngay đi... đừng quay đầu lại... Và rồi sau đó...

_ ĐOÀNGGG !!!! - Tiếng súng kinh hoàng từ phía sau vang lên khắp cả khu rừng.

Sau đó cô liền bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cơ thể khô nóng đến lợi hại, dòng suy nghĩ nói cho cô biết cô phải chống cự. Nghĩ đến đây, từng đợt run rẩy truyền đến cơ thể Bạch Thiên Ái càng dữ dội hơn...

Hắn thấy bộ dạng nó bây giờ mặt đầy hắc tuyến cúi người xuống dỗ dành nó, có vẻ cơn sốt vẫn còn đang khá cao khiến nó một lần nữa chiềm vào giấc ngủ. Đỡ cô nằm lại xuống giường liền đi rót một ly nước, lúc quay lại trong lòng bàn tay còn có thêm mấy viên thuốc.

Anh chưa từng chăm sóc người ốm bao giờ, vì thế lúc đút nước cho cô không cẩn thận làm đổ, một ít nước chảy từ cằm cô vào trong cổ áo.

Cô sở hữu một làn da trắng nõn nà không tì vết, xương quai xanh quyến rũ nổi bật. Tuy cô ở cùng anh cũng khoảng mười hai năm nhưng những chuyện chăm sóc như này đa số anh toàn giao phó cho người hầu làm.

Yết hầu Bạch Minh Hạo khẽ nhúc nhích, cố gắng kiếm chế ham muốn đang trào dâng trong lòng, nhưng cơ thể lại không nghe theo bộ não, anh cảm thấy hơi xấu hổ.

_Ái Ái ngoan uống thuốc đi. - Hắn dứt bỏ tạp niệm đen tối, đưa thuốc hạ sốt đến trước mặt cô.

_Không uống. - Có thể là vì nước chảy trong quần áo khiến cô có chút không thoải mái, cô nhắm chặt hai mắt kéo cánh tay anh, giọng nói hơi hàm hồ không rõ.

_Ngoan ngoãn dậy uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp. - Hắn đặt viên thuốc kề sát bên môi cô

Nhưng cô căn bản không để ý đến.

_Tiểu Ái, nhanh dậy uống thuốc nào.- Hắn đen mặt hơi tức giận, dứt khoát nâng cô lên, nói.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt người trước mắt vô cùng quen thuộc, rất giống với Bạch Minh Hạo.

Theo như báo chí đăng thời gian này có vẻ hắn đang bận chuẩn bị đính hôn với thiên kim đại tiểu thư Lục gia. Căn bản hắn sao có thể biết cô đang bị bệnh được chứ, chắc chắn sẽ không phải anh ta...

Lúc này cô không có sức lực nói chuyện, nhắm mắt lại không để ý đến anh. Bạch Minh Hạo lại lắc lắc người cô giống như đang dạy bảo một đứa trẻ học mẫu giáo không chịu ăn cơm.

Cô không thể làm gì khác hơn là lại mở mắt, bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trước mắt dần dần trở nên rõ nét.

Không phải ngũ quan từ một góc độ nào đó nhìn lên rõ ràng người trước mắt này rất đẹp trai cực kỳ giống với Bạch Minh Hạo... Không phải là giống hình như chính xác là anh ấy !!!!

Cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Mẹ ơi, cô lại vừa mới đánh vào một người khiến cả thế giới ai cũng phải khiếp sợ. Tình thế bây giờ lại vô cùng kích thích.

Hắn thấy ánh mắt cô đã dần dần trong suốt có thần, còn cho là cô đã tỉnh, vì thế xụ mặt.

_Uống thuốc !!!

Cô không thể hiểu tại sao hắn lại có thể biết được cô đang nghỉ ngơi ở nhà, đến thì đến đi, nhưng đối xử với bệnh nhân đang ốm còn tỏ ra lạnh lùng hung hăng như thế. Đâu có phải cô bảo anh ta đến đâu.
Cô nhìn viên thuốc trong tay anh, sau đó quay mặt nhìn sang chỗ khác.

_... - Bây giờ Bạch Minh Hạo lại đang rất nghi ngờ rốt cuộc bản thân mình nôn nóng chạy đến đây với nha đầu này để làm gì.

_Em không nghe lời tôi sẽ trực tiếp ăn em ngay bây giờ đó.

_Sắc lang, anh không thấy em đang bệnh sao ?- Nghe câu này của hắn, cô liền ngoan ngoãn uống thuốc.

Bởi vì do chiếc áo đã bị ướt nên làm cho cô có chút khó chịu, cô muốn đứng lên đầu óc liền có chút choáng váng, dưới chân lại trượt một cái, cô ngã nhào về vòng tay kia.

_Ngu xuẩn!!! - Thanh âm lạnh lùng của hắn truyền ra khỏi môi mỏng, lộ ra một tia cảm xúc phức tạp đem cô đỡ lên.

_Không cần anh lo !!!

_Em là đang không vui, có phải hay không? - Hắn nhìn Bạch Thiên Ái, qua một lúc lâu, mới chậm rãi nói.

_ Em không vui? Em vì sao lại không vui? - Mũi bỗng nhiên chua xót, sau đó viền mắt của cô cũng lập tức đỏ lên. Tầm mắt trống rỗng không có điểm sang nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói.

Chết tiệt thật.... thuốc cảm thật sự hiệu quả cao, tầm mắt cô ngày càng trở nên mơ màng, không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đã ám trầm một mảng của Bạch Minh Hạo, còn tiếp tục nói.

_Anh vì sao lại đại giá quang lâm đến nơi này, anh không lo ở bên cạnh vợ chuẩn bị cho lễ đính hôn sao. - Cô nhếch khóe miệng, cánh tay câu ở trên cổ hắn, sau đó tiến lên ở trên gương mặt tuấn tú của hắn hạ xuống một cái hôn.

Cô liền vội vàng đem mặt mình vùi vào lồng ngực của hắn, đem tất cả bi thương che lấp toàn bộ.

_Nha đầu, em ở đây một mình như vầy anh thấy không ổn. Có thể không chuyển cứ ở lại Đế Hào... anh tuyệt đối sẽ không cho ai đến làm phiền em !!! - Hắn thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước.

Bạch Thiên Ái chỉ vùi mặt sâu vào ngực hắn, không nói lời nào. Hắn âm thầm khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng phảng phất có thứ gì đó thay đổi... Nhưng rốt cuộc là cái gì thay đổi, hắn cũng không nghiêm túc suy nghĩ đến. Hắn cúi người xuống đem cô ôm thẳng vào phòng tắm.

_Tắm nước nóng một chút trước đã...- Thanh âm của hắn trầm thấp, nói xong, liếc nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô một cái, xoay người ra khỏi phòng tắm.

Cô đảo đảo con ngươi, cười tự giễu, cảm thấy bản thân mình hôm nay càng lúc càng khác người...

Bời vì còn sốt nhẹ, đầu lại càng đau nên cô cũng chỉ tùy tiện rửa mình một chút liền khoác áo choàng tắm ra ngoài.

Lúc này Bạch Minh Hạo không có ở phòng ngủ, cô đang khó chịu trong người nên cũng không có tâm tình đế ý đến việc hắn đã đi hay chưa, chỉ nằm bò trên giường ngủ, cầm lấy một cái gối đặt ở bụng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc đầu óc cô có chút mơ mơ hồ hồ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Bạch Minh Hạo nhìn thoáng qua mí mắt khẽ run rẩy của người phụ nữ nằm trên giường, sau đó bất đắc dĩ quay lưng ra sô pha phòng khách nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại người đã hạ sốt hơn rất nhiều, cô nóng nguyên cả một đêm đến khô miệng khô lưỡi, ngay khi đang lê dép muốn đi ra ngoài rót nước thì đúng lúc này lại đụng phải Bạch Minh Hạo đang bưng cốc nước chuẩn bị vào phòng.

Sáng sớm đã đụng phải một người đàn ông xuất hiện trong nhà mình, cô sợ đến mức lui về phía sau một bước dán chặt người vào trên cánh cửa.

_Anh anh anh, tại sao anh còn chưa đi?

_Đã đỡ hơn chút nào chứ? - Bàn tay đang cầm cốc nước của hắn vô thức siết chặt.

_Rồi ! - Cô cứng ngắc gật gật đầu.

_Uống cái này đi. - Hắn đưa cốc nước cho cô miệng phát ra âm thanh trầm thấp mà lãnh đạm nói.

Sau khi uống xong ly nước cô liền đi vào phòng tắm vscn rồi thay đồ, khi trở ra Bạch Minh Hạo ra hiệu cho cô lại đây, hắn bắt đầu mở máy sấy rồi sấy tóc cho cô.

Làn gió ấm áp theo tiếng từ máy sấy tóc truyền đến cũng làm cho tim cô trở nên bình tĩnh lại.

_Hạo...

_Hửm?- Hắn lãnh đạm ứng thanh.

_Ngày đính hôn của anh và Lục Đình sắp tới anh không đi chuẩn bị sao? - Cô ngước mắt lên nhìn kỹ hắn.

_Thư ký đã lo cả rồi ! - Hắn tức thì nhíu mày kiếm, con ngươi sắc bén thâm thúy nhìn vào đôi mắt của cô lạnh lùng nói.

_Nha đầu.....

_Hửm? - Cô nhẹ nhàng ứng thanh.

Hắn mấp máy môi mỏng cả nửa ngày, rốt cuộc lại đem lời vừa muốn nói nuốt xuống, ánh mắt anh tối sầm lại chỉ mở miệng nói

_Lần sau cảm thấy bản thân không khoẻ không cần phải cố gắng làm việc, phải gọi liền cho anh tuyệt đối không ở một mình....

***************
Sau khi nghỉ ngơi 2 ngày cô cũng đã khỏe lên nên lập tức quay về đoàn làm phim tiếp tục công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro