Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau.....

2 giờ sáng, tại bar Rouge...

Quán bar được mệnh danh là đắc đỏ nhất thành phố, Rouge nổi tiếng với những phòng khách mang không khí Thượng Hải. Những vị khách đến với Ruoge chẳng khác nào là Thượng Đế, được phục vụ chu đáo từ A đến Z. Và như một lẽ dĩ nhiên nơi đây chỉ hội tụ toàn những trâm anh thế phiệt.

Tiếng hò hét phấn khích của một lũ đàn ông khi thấy vũ nữ thoát y trên nền nhạc Jazz sôi động, những ánh đèn xanh đỏ mờ ảo như dẫn lối đưa con người ta vào những truỵ lạc mê say.

Ngoài hành lang bấy giờ vang lên sự rượt đuổi ồn ào náo nhiệt. Mẫn Nhi bây giờ cô không biết đây là đâu chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng mong sẽ có thể rời khỏi chổ này.

Cô như không kịp quan sát phía trước đang có 2 người đàn ông đang đi lại. Bất giác cô liền nhào vào lòng Bạch Minh Hạo mong được cứu giúp vì bây giờ cô thực sự không thể chạy được nữa.

Đột nhiên phía trước có nữ nhân chạy đến nhào vào lòng hắn vẫn chưa nhận biết được chuyện gì bỗng dưng hắn nghe được một giọng nói đầy quen thuộc mà khiến hắn không thể nào quên đi được.

_Cứu...làm ơn cứu tôi...- nữ nhân kia yếu ớt nằm trong lòng hắn van xin cầu cứu

_Nha...nha đầu... - hắn khẽ nâng mặt cô gái nằm trong lòng mình lên xác định liền trợn tròn mắt, hắn không khỏi nhíu mày nhìn tình trạng cô bây giờ tóc tai thì bù xù, chiếc váy đang mặc trên người bị xé nát một nửa lộ rõ ra bầu ngực căng tròn khiến người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải thèm thuồng

_Khốn kiếp tiện nhân còn không mau quay lại đây bồi ông... Ơ... Bạch... Bạch tổng... - U tổng liền chạy đến túm lấy tóc Mẫn Nhi nhưng phát hiện người trước mặt là nhân vật chớ nên động đến liền buông tay tái xanh mặt mày

Bất giác thư ký bên cạnh hắn cũng đã trợn mắt đứng hình vài giây ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Bạch tổng, có thể chỉ là người giống người thôi"

_Điều tra cặn kẽ việc hôm nay. 1 canh giờ nữa tôi không muốn tập đoàn U thị tồn tại !!! Còn... Ngón tay nào của hắn dám động đến nha đầu liền chặt bỏ hết cho tôi. - Hắn lạnh lùng nhíu mày cởi bỏ vest ngoài khoát lên người cô rồi khom lưng bế cô rời đi bỏ lại những người sau lưng, có lẽ sau năm năm, ngay bây giờ bản thân mới thấy hạnh phúc.

_Khó...khó chịu quá làm ơn... giúp tôi với...- Mẫn Nhi ôm chầm lấy hắn thều thào với hắn rên rỉ bảo.

_Nha đầu cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!

_Làm ơn...- Mẫn Nhi bất giác đưa tay quàng tay qua cổ hắn nhướng người lên hôn lấy môi hắn một cách không thuần thục

Trước sự mời gọi của người hắn luôn ngống trông chờ đợi bao năm qua không thể kìm chế cơ thể lại được nữa phía dưới của hắn như đang muốn bùng nổ

Hắn đạp cửa một phòng gần đó vừa hôn vừa bế cô vào, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Lúc này hai tay hắn không còn yên vị nữa mà dần nhào nắng lấy đôi quả đào căng mọng hồng hào kia. Đã 5 năm rồi kể từ cái đêm định mệnh tàn khốc kia đến nay hắn không thể nào quên được cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro