Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Không chết được!!! Có phải đám tang đâu mà khóc với lóc phiền quá!!! - Hắn nhịn đau ngồi dậy

Bộ áo choàng bông trên người hắn bây giờ phải nói trông thảm hại và nát bấy vô cùng. Hắn kiểm tra một chút miệng vết thương của mình, đùi, cánh tay, chân đều bị sói cắn, nhưng ngoài cánh tay ra thì các vết thương khác cũng không nặng lắm, cực may mắn là không bị thương ở những nơi hiểm yếu.

Mấy vết thương này nếu là bình thường thì không đòi mạng hắn được. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc của con nhóc bên cạnh, trong lòng tràn ngập đủ cảm giác.... Hắn thế mà lại chạy vào nơi nguy hiểm này để cứu một con nhóc phiền phức miệng còn hôi sữa như vậy....

Hắn không muốn nghĩ vì sao đột nhiên mình lại chạy vào khu rừng chết tiệt này cứu nó nữa, đơn giản hắn làm việc chỉ bằng sở thích, cứu thì cứu đi, nghĩ vì sao thì làm được cái rắm gì.

_Nhặt súng của ta lại đây !!!!

Nó lau nước mắt trên mặt, chạy tới nhặt tâm can bảo bối của hắn về. Hắn chống cây mp5 đứng lên, khập khiễng đi đến trước mặt trong lòng cảm thấy không an tâm muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.

Cho dù thân thể đau đớn và mỏi mệt đã đến cực hạn mà người bình thường có thể chịu được, hắn cũng không thể lơi lỏng phía sau. Hắn biết tình huống của hắn càng ngày càng khó coi, nếu không được điều trị, hắn sẽ chết ở chỗ này.

Bởi vì chân của hắn bị thương, tốc độ di chuyển so với trước không thể bằng được, đi một chút lại phải dừng lại, hết một ngày mới đi được hơn hai mươi dặm đường, nhưng cũng may một đường không gặp cái gì nguy hiểm. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng mật độ cây cối xung quanh giảm xuống, động vật thường lui tới cũng càng ngày càng ít, điều này nói lên bọn họ sắp có thể rời khỏi đây. Xung quanh cũng đã an toàn hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không dám thả lỏng cảnh giác.

_Một giờ nữa đánh thức ta- Hắn thẩy cho nó chiếc đồng hồ hắn đang đeo liếc mắt nhìn nó nói, sau đó nhắm hai mắt lại.

Con nhóc kia ngoan ngoãn cầm đồng hồ của hắn, chủ động đi đến bên cạnh, còn cẩn thận nhìn hắn, như thể sợ hắn cự tuyệt.

_Cháu sẽ không ngủ, cháu sẽ bảo vệ chú!!!!

_Một con nhóc miệng còn hôi sữa thì làm được trò trống gì

_Không những hôm nay... Mà kễ cả sau này chú muốn gì cháu cũng sẽ nghe theo!!!! Cháu nguyện dân cả tính mạng này bảo vệ chú - nó kiên quyết nhìn hắn nói

_Thế thì mau lớn thật nhanh để làm nữ nhân của Minh Hạo ta đi- bỗng nhiên sau khi nghe con nhóc này nói dứt lời trong vô thức liền đưa tay ra vuốt nhẹ 1 phần tóc rối đang che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói.

_Chú......

Trước mặt nó bây giờ, là 1 chàng trai với mái tóc vàng lấp lánh ánh bạc, ban nãy đôi mắt này còn là màu xanh lạnh lùng tinh tú vì sao bây giờ lại là 1 màu đỏ của màu.... Vì sao 2 cánh tay và trên ngực của hắn lại hiện lên hình 2 con mãnh thú hung tợn đến đáng sợ..... Nhưng lại toát ra một sức quyến rũ không thể tả nổi......

Rất đẹp......

Rất thu hút.....

Nhưng... lại cực kỳ nguy hiểm... Bất giác nó đưa tay đến hình xăm trên người hắn.

_Đây.... đây là...

_Sợ lắm sao?- hắn nhíu mày nhìn nó

_Không... Rất.... Rất đẹp... .

Gì chứ nó không sợ sao? Người của gia tộc Bạch gia khi rơi vào nguy hiểm hoặc đang trong trạng thái hưng phấn đều có hiện tượng xung huyết ở con ngươi và những ai thừa kế Bạch gia sẽ được xăm lên mình hình 2 con mãnh thú bằng 1 loại mực độc quyền chỉ có người thừa kế Bạch gia họ mới có được. Hình xăm này những lúc bình thường hoàn toàn sẽ không hiện ra nhưng khi gặp nguy hiểm hoặc hưng phấn 2 cánh tay và trên ngực hắn sẽ hiện ra một hình xăm con mãnh thú đáng sợ và đôi mắt sẽ chuyển thành ánh mắt màu đỏ.... Ai nấy khi thấy hiện tượng này của hắn đều sẽ hoảng hốt và lo sợ, thế mà nó lai không những không sợ mà còn khen chúng đẹp....

Hắn vừa quan sát vừa tự cười trào phúng trong lòng lại vừa nghĩ không lẽ con nhóc này nó đang nghĩ hắn thật sự muốn nó làm nữ nhân của hắn sao... Hắn hơi nhướn mày cảm giác trêu chọc con nhóc này có vẻ thú vị a....

_Từ bây giờ em thuộc quyền sỡ hữu của tôi, tên của em sẽ là Bạch Thiên Ái- Hắn vươn tay kéo nó xuống ôm chặt vào lòng nở nụ cười quỷ dị nói.

Nó ngước mặt lên nhìn hắn người trước mắt nó bây giờ biểu cảm vô cùng gian tà... Nhưng trong lòng bỗng hơi nảy mầm một niềm vui nho nhỏ...

"Bạch Thiên Ái?? Bạch Thiên Ái ư......- Tự lẩm nhẩm cái tên trong đầu hàng nghìn lần, rồi bất chợt nó tự nhiên nở nụ cười hạnh phúc.

Lạ quá.... Cứ như là nó có một gia đình thật sự vậy.... Hắn lúc này đáy mắt hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười của nó, rồi chả bao lâu đã trở lại bình thường, nói thì thầm trong đêm trăng......

"Bạch Thiên Ái !! Chào mừng em đến với cuộc sống mới !!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro