Part 6 - Thay đổi không ngừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6 - Thay đổi không ngừng

Sand's POV

Sau cuối tuần đó, Ray và tôi nhanh chóng phát triển mối quan hệ thoải mái.

Chúng tôi vẫn chào hỏi nhau và trò chuyện ở trường. Cậu ấy đã ngừng đi theo tôi khắp nơi như lúc trước, dành thời gian với nhóm bạn của mình, còn tôi cũng quay trở lại với thói quen thường ngày ở trường đại học.

Tuy nhiên, sự chú ý mới có phần trở nên nặng nề. Các bạn cùng lớp cả nam lẫn nữ đều tiếp cận tôi ở thư viện hoặc canteen, rủ tôi tham gia cùng hoặc xin thông tin liên lạc.

Tôi cố tỏ ra lịch sự nhưng vạch ra giới hạn khi họ xâm phạm không gian riêng tư của tôi, như khu vực hút thuốc hoặc chỗ đậu xe máy.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, và người bạn hàng xóm ở căn hộ bên cạnh, Nick, cũng là người bạn duy nhất của tôi, trêu chọc tôi đã trở thành một nhân vật điển trai trong trường.

Nếu như có một phần thưởng tiền mặt cao ngất đính kèm với cái danh hiệu này thì tôi có thể thích nó, còn không thì thôi, xin cảm ơn.

Ray thường lui tới quán bar, và sau khi buổi biểu diễn của tôi kết thúc, thường vào khoảng nửa đêm, chúng tôi uống cùng nhau một ly rồi đi đến chỗ của cậu ấy hoặc chỗ của tôi.

Chuyện sex của hai đứa vẫn tuyệt vời như vậy. Chúng tôi cứ như những người bạn thực sự, có thể trò chuyện cởi mở với nhau.

Đôi khi không có tâm trạng uống rượu, chúng tôi lái xe đến khu ẩm thực đêm vừa trò chuyện vừa thưởng thức những món ăn đường phố ngon lành lúc nửa đêm.

Bất chấp xuất thân đặc biệt của Ray, cậu ấy có khiếu hài hước và trí thông minh đáng kinh ngạc. Mặc dù hình tượng playboy phần nào làm lu mờ trí tuệ của cậu ấy, nhưng tôi ngạc nhiên trước kiến thức của cậu ấy, thực sự ngang bằng với tôi và Mew.

Nếu cậu ấy nỗ lực học tập thay vì chạy theo các quý cậu quý cô, thì vị trí thứ hai của tôi trong bảng xếp hạng trường chưa chắc giữ vững được.

Tuy nhiên, một khía cạnh khác trong cách cư xử của Ray khiến tôi thấy khó chịu là cậu ấy cứ thích tặng quà cho tôi.

Cậu ấy thường tặng những món đồ có vẻ "ngẫu nhiên" mặc cho tôi phản đối nhưng cuối cùng cũng hài lòng mà nhận lấy dù miễn cưỡng. Điều này mâu thuẫn với ý muốn độc lập và tự chủ của tôi.

Điều làm tôi khó chịu hơn là những món quà của cậu ấy thường giải quyết những nhu cầu cụ thể của tôi vào thời điểm đó. Ví dụ, dây đàn guitar khi dây đàn của tôi đã cũ, một đôi giày mới khi đôi giày cũ của tôi bị hỏng, hay một chiếc áo khoác da mới khi chiếc hiện tại của tôi bị rách.

Cứ như thể cậu ấy đang quan sát tôi rất kỹ, điều đó làm tôi bối rối. Về mặt này Ray không tiêu cực, nhưng nó làm tôi lo lắng, vì không muốn mối quan hệ của chúng tôi bị ràng buộc bởi vật chất.

Tuy nhiên, những cảm giác khó chịu này ngày càng phai mờ dần khi đối mặt với phong thái trẻ con, tính cách táo bạo, bản chất trìu mến và khả năng tán tỉnh đỉnh cao của cậu ấy.

Cậu ấy có khả năng phi thường trong việc khơi gợi niềm khao khát của người khác thông qua những hành động vui tươi của mình. Giữa những bộn bề lo toan thường nhật và u ám của tôi, cậu ấy giống như một tia nắng bừng sáng.

Tôi sợ mình nghiện sự có mặt của Ray trong cuộc sống của mình, sợ trở nên quá vướng víu để rồi cuối cùng không có được cậu ấy. Bởi vì xét cho cùng, Ray và tôi chẳng hơn gì những người bạn có sự thân mật hơn bình thường, mà không có cam kết gì cả.

Tôi dự đoán rằng một ngày nào đó, mối quan hệ này sẽ kết thúc, và tôi bị bỏ lại một mình, giống như trước đây.

Những suy nghĩ này đè nặng lên tôi, đặc biệt là vào những đêm Ray không có mặt. Trong những khoảnh khắc đó, tôi ngồi hút thuốc liên tục trên ban công nhỏ của căn hộ, nhìn lên bầu trời tối đen và cố gắng xua tan những suy nghĩ u ám đang vây lấy tâm trí mình.

Ray's POV

Tôi dành khá nhiều thời gian với Sand đến mức bạn bè phàn nàn về điều đó. Mặt khác, Boston chỉ cười toe toét và đưa ra nhận xét ranh mãnh như thường lệ "Có vẻ mày có nhiều thời gian với cậu ta nhỉ?"

Sand thực sự tuyệt vời. Những điều tuyệt vời mà tôi khám phá được về con người tài năng này dường như bất tận.

Những cuộc gặp gỡ vào đêm khuya càng khiến tôi bị thu hút bởi cá tính độc đáo của cậy ấy.

Chắc hẳn cậu ấy thường xuyên mệt mỏi vì lịch trình dày đặc nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười rạng rỡ quyến rũ trên khuôn mặt.

Đôi mắt dịu dàng của cậu ấy sáng lên thích thú mỗi khi tôi làm điều gì đó ngớ ngẩn, và chúng lấp lánh với cảm xúc sâu sắc khi ngạc nhiên với một món quà mà cậu ấy thực sự cần nhưng lại ngần ngại chưa mua vì lý do tài chính.

Tôi cố gắng hết sức để đảm bảo cậu ấy không coi đó là điều gì sai trái bởi thực lòng mà nói thì không phải vậy.

Có gì sai khi một người bạn khá giả muốn làm cho cuộc sống của bạn mình dễ dàng hơn một chút khi anh ta có đủ khả năng chi trả? Nếu có ai xứng đáng với điều tốt nhất thì đó chính là Sand.

Sand, người bạn của tôi có đôi bàn tay có khả năng tạo ra phép thuật không chỉ trên cây đàn guitar mà còn biết chính xác nơi nào để chạm vào tôi.

Một ngày nọ, Sand kể với tôi rằng cậu ấy tự cắt tóc từ năm 10 tuổi để tiết kiệm tiền và vì vậy tôi cố thuyết phục cậu ấy cắt tỉa tóc cho tôi.

Chúng tôi cười khúc khích như học sinh tiểu học bày trò nghịch ngợm trong phòng tắm rộng rãi ở nhà tôi, thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi những nụ hôn và sự âu yếm.

Đôi môi hơi hé mở và tiếng ngáy nhẹ nhàng của cậu ấy là một cảnh tượng và âm thanh tuyệt đẹp vào mỗi sớm mai thức dậy.

Ngay cả quản gia của tôi cũng rất thích Sand, xem cậu ấy là chàng trai tuyệt vời nhất mà cô ấy từng gặp.

Tôi thường thấy họ trò chuyện trong bếp khi cô ấy chuẩn bị bữa ăn cho cậu. Cô ấy có vẻ hạnh phúc hơn khi có người đánh giá cao khả năng nấu nướng của mình, trong khi trước đây tôi thường đi ăn ngoài hoặc bỏ bữa.

Sand thường dành rửa bát để tỏ lòng biết ơn và chuẩn bị trà cho cô thưởng thức.

Tôi tình cờ nghe được cậu ấy nói rằng mẹ mình rất thích loại trà đặc biệt mà cậu định mua cho cô.

Sand dường như có đủ ưu điểm - sở hữu ngoại hình, trí tuệ và sự quyến rũ. Tôi tin rằng sự giàu có sẽ đến vào thời điểm thích hợp. Sau đại học, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi có mặt người khác, đó là lý do tại sao tôi chỉ giới hạn mối quan hệ của mình với Mew, Syrup và Boston.

Tôi rất tự ti và ghét việc bộc lộ bất kỳ điểm yếu nào. Tuy nhiên, với Sand thì khác, cậu ấy có vẻ thích thú khi ở bên tôi, ngay cả khi chúng tôi chỉ ngồi bên nhau hoặc nằm cạnh nhau trên giường, không nói gì cả.

Cậu ấy cũng lắng nghe những lời luyên thuyên của tôi với sự nhiệt tình như đang nghe chủ đề hấp dẫn nhất và thực sự thấy những câu chuyện cười sến sẩm của tôi thú vị.

Có lẽ vì điều này mà tôi trở nên tự mãn và bắt đầu mong muốn Sand hòa nhập nhiều hơn vào thế giới của mình.

Tôi mời cậu ấy đi chơi cùng bạn bè vào một đêm mà Sand không cần phải làm việc ở quán bar. Cậu ấy khá bất ngờ, vì cậu không thường gặp gỡ họ.

"Này, Ray, tao thì không sao nhưng bạn bè mày có phiền không nếu mày đưa người lạ đến? Hơn nữa, tao cũng không hợp với đám bạn của mày,"

Sand nói, cậu nở nụ cười ngượng ngùng điển hình mỗi khi do dự.

"Thôi nào, Sand. Chỉ đến uống một chút thôi. Có nhiều rượu miễn phí, và bạn bè của tao thực ra cũng khá tử tế," tôi trấn an cậu.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy lo sợ kể từ khi Boston lảm nhảm về việc giới thiệu Mew với một người bạn của nó. Tôi nghĩ có Sand ở đó sẽ tốt hơn.

"Nếu mày thấy không thoải mái, tụi mình có thể rời đi sớm. Tao chỉ cần xuất hiện một chút là được vì tao không gặp tụi nó vài tuần rồi. Sau đó có thể đi ăn món ramen yêu thích của mày."

Tôi thúc ép, và cuối cùng Sand cũng xiêu lòng: "Ừ, đồ uống và ramen miễn phí cũng không tệ."

Tôi liền tát nhẹ một cách vui vẻ vào môi cậu, cả hai chúng tôi cùng cười khúc khích mà không rõ lý do.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro