Chương 3: Tể tướng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vũ Thanh mở mắt,  ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhật Mai và Hạnh Anh - là hai người vừa nói xấu nàng.

Hai nàng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng dọa sợ, Nhật Mai lắp bắp nói:

- Tiểu... tiểu thư... người tỉnh rồi ạ?!

Vũ Thanh vẫn không nói chỉ lạnh lùng nhìn Nhật Mai.

Hạnh Anh thấy vậy cũng bị dọa sợ, luống cuống nói:

- Tiểu thư, người... người tỉnh rồi... a vậy... để nô tỳ đi gọi lão gia.

- A... Đúng, tiểu thư để nô tỳ lấy nước cho người.

Hai nàng lắp bắp, luống cuống mỗi người một việc chạy đi, trong lòng lo sợ không biết nàng (Vũ Thanh) có nghe thấy hai nàng nói hay không. Nhật Mai đưa nước cho Vũ Thanh, đứng bên cạnh giường, cúi đầu thấp thỏm nhìn Vũ Thanh uống nước. Mà bên kia, Hạnh Anh cũng gọi được Tể tướng sang. Vũ Thanh đang dùng ánh mắt âm trầm đánh giá xung quanh thì bên ngoài tiếng chân dồn dập vang lên, kèm với tiếng gọi:

- Tiểu Băng... Tiểu Băng...

Một nam nhân trung niên hối hả chạy vào. Vũ Thanh âm thầm đánh giá người nam nhân này, trong trí nhớ của nguyên chủ người cha này rất yêu thương nàng. Xem ra có vẻ là thật rồi..

Tể tướng Tiêu Vũ là một người chính trực, có 3 vợ. Tuy bây giờ đã trung niên nhưng nhìn vẫn đẹp trai, phong độ. Gương mặt lo lắng đến bên cạnh nàng.

- Tiểu Băng, con thế nào rồi?

Nhìn ánh mắt lo lắng của ông, Tiêu Vũ Băng trong lòng ấm áp. Kiếp trước mồ côi, cô không được hưởng tình thương của cha mẹ. Kiếp này, theo như trí nhớ của nguyên chủ và theo như lời của Nhật Mai, Hạnh Anh thì mẹ nguyên chủ mất rồi. Dù sao vẫn còn cha mà, mất mẹ cũng không sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro