11, ngày thứ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Bé Bạch Mãn đi xuống lầu đặc biệt đáng yêu, lần này cậu không chọn cách chống tay bước lui về phía sau, mà nắm tay anh trai đi xuống từng bước một, mỗi một bước đều sẽ hít sâu một hơi chờ hai chân đều đạp lên bậc thang, sau đó lại nghiêm túc nhìn chằm chằm bậc thang tiếp theo. .

Chờ đến khi cả hai đứa đều đã tới nơi, bên cạnh liền vang lên tiếng vỗ tay.

“Mãn Mãn giỏi quá!”

Là người phụ nữ xa lạ kia. 

Bé Bạch Mãn thẹn thùng trốn sau lưng anh trai. 

Kỳ Diệc Trần nhấc Bạch Mãn đang thẹn thùng ở phía sau ra, giới thiệu: “Đây là bà ngoại anh, em cũng phải gọi là bà ngoại.”

Bé Bạch Mãn không biết bà ngoại nghĩa là gì, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có mỗi gấu trúc trưởng lão là người nhà.

“Bà ngoại?” Thanh âm mềm mại của bé Bạch Mãn khiến Hứa Ngọc Như phải hóa mềm.

Hứa Ngọc Như chính là bà ngoại của Kỳ Diệc Trần, khoảng thời gian trước bà cùng bạn học đi du lịch ở nước ngoài mãi đến hai ngày trước mới trở về, vừa trở về liền nghe bạn già nói Trần Trần bị ốm, vốn hôm qua tính sang thăm, nhưng Kỳ Thiên Thành đã đem theo hai đứa nhỏ tới công ty nên bà không tới nữa mà đợi đến sáng sớm hôm nay mới tới. 

Hứa Ngọc Như bị tiếng gọi bà ngoại của bé Bạch Mãn làm cho vui vẻ ra mặt: “Thật đáng yêu, Mãn Mãn có thể nói cho bà ngoại biết con bao nhiêu tuổi rồi không?”

Bé Bạch Mãn không có cảm nhận được ác ý từ trên người bà cho nên cậu ngưỡng mặt, cười với Hứa Ngọc Như: “Mãn Mãn năm nay ba tuổi ạ!”

“Ba tuổi sao, giỏi quá!” Hứa Ngọc Như cảm giác tim mình đã bị đứa nhỏ này đánh cắp. 

“Mãn Mãn có thấy đói bụng không? Bà ngoại đi làm đồ ăn cho con nha.” Đã lâu Hứa Ngọc Như không có xuống bếp, đây là lần đầu tiên bà mong chờ được nấu cái gì đó cho đứa nhỏ ăn.

Kỳ Diệc Trần ngăn cản bà ngoại đã bị đứa nhỏ dễ thương tóm gọn: “Bà ngoại, bà pha cho em ấy một ly sữa bò là được. Buổi sáng em ấy chỉ ăn như vậy thôi.”

Bé Bạch Mãn còn tìm trong ngăn tủ bình đựng sữa chuyên dụng của cậu, không một chút khách khí đưa cho Hứa Ngọc Như: “Đây bà ngoại ~ dùng cái này pha sữa ~ Mãn Mãn muốn uống một bình lớn.”

Hứa Ngọc Như tiếp nhận bình sữa, chuẩn bị đi pha sữa bột cho đứa nhỏ.

Bé Bạch Mãn ngồi dựa người lên anh trai ở trên sô pha, hai cái chân nhỏ còn lắc lắc. 

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ như người không xương đang dựa vào mình: “Mãn Mãn ngồi thẳng, em không thể cứ luôn dựa người vào anh như vậy, bằng không sẽ bị vẹo xương.”

Tiểu Bạch Mãn tức giận phản bác: “Mãn Mãn sẽ không bị vẹo xương!”

Từ nhỏ cậu đã luôn thích dựa vào người như vậy, lúc trước là gấu trúc trưởng lão sau còn có đại ca Xuân Tửu, bọn họ đều chưa từng nói Mãn Mãn sẽ bị vẹo xương.

Kỳ Diệc Trần bất đắc dĩ, tính tình đứa nhỏ này còn rất bướng: “Được, sẽ không, sẽ không, vậy Mãn Mãn tự mình ngồi đi, em quá nặng, dựa vào anh làm anh có hơi mệt.”

Mãn Mãn bị anh trai nói cho ngây người, cái gì cơ, anh trai nói cậu nặng, trọng lượng của cậu rõ ràng là cân nặng bình thường phù hợp với 1 đứa nhỏ nha.

Mãn Mãn thương tâm, cậu trực tiếp trượt xuống sô pha, mông nhỏ uốn éo uốn éo chạy tới phòng bếp tố khổ với bà ngoại.

Đừng nhìn Mãn Mãn mới có ba tuổi, nhưng thật ra đã biết bị người ta nói béo ý là không tốt.

Cậu bước chân nhỏ còn vô cùng mạnh mẽ, chân nhỏ đạp thật mạnh lên tấm thảm giống như muốn dùng bước chân để biểu lộ sự bất mãn của mình.

“Bà ngoại ~ anh trai hư!” Bé Bạch Mãn trực tiếp ôm lấy chân Hứa Ngọc Như làm nũng, nhanh chóng cáo trạng với bà ngoại.

“Chờ bà ngoại pha sữa xong sẽ giúp con mắng anh trai, Mãn Mãn không hề mập chút nào, bà ngoại thích Mãn Mãn như vậy nhất.” Hứa Ngọc Như cũng thấy hết thảy mọi hành động của hai đứa nhỏ.

Bà không nghĩ tới cháu ngoại của mình lại thích đứa nhỏ mới tới này như vậy, buổi sáng tự mình rửa mặt thay quần áo cho đứa nhỏ thì thôi không nói, còn để đứa nhỏ ăn vạ trên người mình.

Hơn nữa còn học được cách trêu đứa nhỏ.

Nói đứa nhỏ béo không phải là đang trêu đứa nhỏ sao?

Bé Bạch Mãn cảm thấy bà ngoại thật sự là quá tốt, thế mà còn muốn giúp cậu mắng anh trai, nhưng cậu vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ: “Bà ngoại không cần mắng anh trai, bà nên ôn nhu nhắc nhở anh không được nói Mãn Mãn béo.”

Hứa Ngọc Như pha xong sữa cho đứa nhỏ, ôm cậu đi ra ngoài: “Bà ngoại biết rồi, Mãn Mãn đối xử với anh trai thật tốt.”

Vừa nghe lời này, bé Bạch Mãn tức khắc vui vẻ rung đùi đắc ý.

Cậu yêu anh trai nhất, nhưng anh trai cũng không thể nói Mãn Mãn béo.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Mãn lại khôi phục bộ dạng không tim không phổi ôm lấy bình sữa ngồi xem phim hoạt hình trong lòng bà ngoại.

“Gấu trúc thật đáng yêu, Mãn Mãn thích nhất là gấu trúc con.”

Hứa Ngọc Như vừa nghe vậy liền cười xoa xoa đầu nhỏ của Bạch Mãn: “Vậy khẳng định Mãn Mãn có rất nhiều đề tài chung với ba ba rồi, ba của Mãn Mãn cũng thích nhất là gấu trúc.”

Bé Bạch Mãn vui sướng lắc lắc chân nhỏ, cậu biết, lần trước ba ba gặp cậu trong vườn bách thú mà.

Kỳ Diệc Trần nhìn bà ngoại nuông chiều đứa nhỏ, đã thế còn ôm đứa nhỏ ngồi trong lòng. 

Chờ bé Bạch Mãn uống sữa xong, Hứa Ngọc Như xoa xoa bụng cho cậu: “Không tồi, bụng nhỏ của Mãn Mãn no căng rồi.”

Bé Bạch Mãn cảm thấy hơi ngứa, cười ha ha ha không ngừng, vừa cười vừa duỗi tay tới chỗ Kỳ Diệc Trần: “Anh trai, anh trai, mau xem bụng nhỏ của Mãn Mãn ~”

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ cười vui vẻ, vừa mới nãy còn thấy rất cô đơn, nghe đứa nhỏ kêu tên mình xong liền lập tức khôi phục tinh thần: “Không tồi, bụng Mãn Mãn tròn vo luôn rồi.”

Kỳ Diệc Trần rụt rè sờ sờ cái bụng mềm mại của đứa nhỏ, xúc cảm thật sự không tồi.

Hứa Ngọc Như thu dọn phòng bếp xong liền mang theo hai đứa nhỏ tới trường đại học tìm ông ngoại.

Ông ngoại của Kỳ Diệc Trần tuy rằng đã về hưu, nhưng vẫn sẽ ngẫu nhiên dạy một hai tiết ở đại học A.

Sáng sớm hôm nay Kỳ Thiên Thành phải đi sớm để xử lý chuyện, Thịnh Mỹ Nghênh thì ngày hôm qua có việc phải lên máy bay sang thị trấn bên xử lý chuyện thiết kế, nên tối hôm qua không về.

Hai đứa nhỏ trong nhà chỉ đành giao cho Hứa Ngọc Như, bà nghĩ dù sao cũng đang rảnhm mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài một chút cũng tốt.

Lo lắng đứa nhỏ bị nóng, Kỳ Diệc Trần còn tìm hai cái quạt tích điện nho nhỏ ra.

Đây là lần đầu tiên bé Bạch Mãn thấy loại quạt này, cậu cao hứng vây quanh anh trai, muốn sờ một chút: “Oa, anh ơi cái này thật vui, Mãn Mãn cũng muốn chơi.”

Kỳ Thiên Thành giơ cao không cho cậu chạm vào: “Mãn Mãn chờ một chút, để anh xem có điện hay không đã.”

Có lẽ tuần trước lúc Thịnh Mỹ Nghênh chuẩn bị ra ngoài đã đem quạt ra sạc điện, hiện tại vẫn đang đầy pin. 

“Được rồi, cho em.”

Bé Bạch Mãn tiếp nhận quạt, quạt được bật lên, trực tiếp thổi mái tóc của cậu bay lên trời, cảm nhận được gió làm cho bé Bạch Mãn vui vẻ khoe với anh trai: “Anh ơi, anh mau xem tóc em bị thổi bay này.”

Kỳ Diệc Trần không nghĩ tới một cái quạt nho nhỏ cũng có thể làm đứa nhỏ vui vẻ tới như vậy.

Hứa Ngọc Như đã chuẩn bị xong mọi thứ, lúc trước mỗi khi Kỳ Thiên Thành Thịnh Mỹ Nghênh bận rộn bà thường xuyên tới Kỳ gia chăm sóc hộ đứa nhỏ cho nên đồ vật ở đâu bà đều biết rõ.

“Được rồi, các bảo bảo, chúng ta chuẩn bị xuất phát tới đây mỗi người lấy một cái mũ nào.”

Hứa Ngọc Như phát mũ cho đứa nhỏ, tuy hiện tại mới có 9 giờ nhưng bên ngoài trời đã đổ nắng to. 

Mũ mà Bạch Mãn mang chính là của Kỳ Diệc Trần, hiện tại vẫn chưa có mũ riêng của cậu. 

Tóc của Bạch Mãn hơi dài cho nên khi đội mũ tóc mái bị áp xuống phủ cả đôi mắt.

Hứa Ngọc Như giấu tóc của đứa trẻ trong chiếc mũ: “Mãn Mãn, chiều nay chúng ta đi cắt tóc nha, tóc che hết mắt cháu rồi.”

Bé Bạch Mãn có chút sợ hãi, cắt tóc chính là muốn cắt hết lông của cậu sao?

Cậu xoay đầu tìm anh trai xin giúp đỡ: “Anh ơi ~”

Thế mà Kỳ Diệc Trần có thể hiểu đứa nhỏ muốn biểu đạt cái gì, y mang mũ lên rồi nói: “Cắt tóc không đáng sợ chút nào, chúng ta chỉ cắt một chút thôi, buổi chiều anh trai sẽ đi cùng em.”

Bà ngoại không nói y cũng không chú ý, đúng là tóc của đứa nhỏ khá dài.

Trong nháy mắt bé Bạch Mãn cảm thấy an tâm, cậu quay đầu dùng giọng nói mềm mềm trả lời bà ngoại: “Được ạ ~ Mãn Mãn muốn cắt tóc, bằng không sẽ cản trở đôi mắt không nhìn thấy đường.”

Hứa Ngọc Như nghe vậy cười cười, cảm tình của hai đứa nhỏ thật tốt.

Bà cười cười nói: “Được, buổi tối bà ngoại sẽ đưa hai đứa đi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc, ba người bắt đầu đi ra ngoài, tài xế họ Thịnh đang chờ ở ngoài cửa.

Bởi vì trên xe không trang bị ghế trẻ em nên Hứa Ngọc Như cùng hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau.

Bé Bạch Mãn ngồi ở giữa Kỳ Diệc Trần và Hứa Ngọc Như.

Bé Bạch Mãn một tay nắm một người, vui vẻ chờ xe khởi động, sau đó lại lắc lắc hai tay: “Xuất phát thôi ~”

Nghe thanh âm ngọt ngào của đứa nhỏ làm tâm tình người ta tốt hơn không ít. 

Khi ba người vừa đến trường đại học A, vừa lúc tiết học thứ nhất kết thúc, ở trên đường có không ít học sinh chào hỏi Hứa Ngọc Như.

“Chào cô Hứa!”

“Cô Hứa, buổi sáng tốt lành!”

Hứa Ngọc Như nắm tay đứa nhỏ, cười tủm tỉm đáp lại bọn họ: “Mới tan học sao, đúng đúng, hôm nay cô mang mấy đứa nhỏ tới chơi.”

Bọn học sinh đều rất tò mò với mấy bạn nhỏ, đặc biệt là đối với Bạch Mãn, bọn họ cũng không biết trong nhà cô Hứa nhiều thêm một đứa nhỏ ba tuổi, hơn nữa còn vô cùng đáng yêu. 

Khờ đầu khờ não vẫy vẫy tay với bọn họ, chỉ cần một nụ cười thôi đã khiến tâm tình họ tốt hơn rất nhiều.

“Cô Hứa, đây là cháu của cô ạ?” Bọn học sinh tò mò vây quanh bé Bạch Mãn.

“Tới đây, chị gái cho em kẹo này.” Nói xong liền nhét một cái kẹo vào yếm của Bạch Mãn.

Chỉ thế thôi đã khiến Bạch Mãn cao hứng đến muốn hỏng rồi, cậu vui vẻ chỉ về viên kẹo, rồi quay sang nói với Kỳ Diệc Trần: “Anh ơi, kẹo kẹo ~”

Bé Bạch Mãn không ngờ đi tới trường cũng có thể gặp chuyện tốt như vậy, thật nhiều người cho cậu kẹo kẹo nha.

Đến lúc sau yếm của Bạch Mãn đầy ắp, cậu vội vàng vẫy vẫy móng vuốt nhỏ cự tuyệt: “Cảm ơn anh trai chị gái, Mãn Mãn không cần nữa ~”

Giọng nói ngọt ngào như sữa vừa vang lên, lập tức manh hoá bọn học sinh.

Có rất nhiều người giơ điện thoại lên chụp ảnh: “Mãn Mãn thật là quá đáng yêu, bé con ơi nhìn qua đây chị gái chụp ảnh cho em này.”

Bé Bạch Mãn biết chụp ảnh nghĩa là gì, cậu túm lấy Kỳ Diệc Trần và Hứa Ngọc Như cùng nhau chụp: “Một hai ba cà tím!”

Kỳ Diệc Trần hơi nhíu lông mày lại, không nghĩ tới đứa nhỏ biết một hai ba cà tím.

Bởi vì nhân khí của bé Bạch Mãn quá cao, mãi đến khi chuông vào học, đám người vây quanh Mãn Mãn mới tản đi.

Bé Bạch Mãn cười đến đau cả quai hàm, cậu dùng hai tay xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ của mình: “Mãn Mãn cười đến đau cả mặt.”

Hứa Ngọc Như giúp đứa nhỏ lau mồ hôi: “Vậy Mãn Mãn thấy vui không?”

Trong mắt Mãn Mãn như toả sáng nhìn bà ngoại: “Vui vẻ ~”

Cậu rất thích trường học, trong trường có rất nhiều người cho cậu đồ ăn ngon ~ cậu cũng muốn đi học vì mỗi ngày đều có thể có thật nhiều kẹo ăn ~

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ vui vẻ như vậy cũng nhịn không được cười cười, còn thời thời khắc khắc nhớ tới trách nhiệm của anh trai, giúp đứa nhỏ sửa sang lại quần áo, sau đó nói: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng đi tìm ông ngoại thôi.”

Bé Bạch Mãn kẹp ở giữa hai người, nhảy nhót nói: “Được ~ đi tìm ông ngoại thôi ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro