6, ngày thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Mãn tự nhiên tỉnh dậy, lần này khác với hai ngày trước đó là cậu ngủ ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Mấy ngày hôm trước mỗi lần tỉnh dậy đều là do bị ác mộng doạ sợ, cậu mơ thấy mình không có hoàn thành nhiệm vụ báo ân mà gấu trúc trưởng lão giao, sau đó gấu trúc trưởng lão liền không cần cậu nữa, cậu vội vàng chạy đuổi theo mãi, sau đó liền mệt tỉnh.

Kế hoạch báo ân của bé Bạch Mãn bước đầu tiên lưu tại nhà họ Kỳ đã thành công, nhưng phải làm sao để giúp nhà họ Kỳ tránh khỏi tai nạn đầu tiên, bé Bạch Mãn còn chưa nghĩ ra nhưng không sao, dù sao có cậu ở đây rồi cho dù người xấu tới cũng không sợ, cậu có thể dùng phép thuật đánh bọn họ. 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Mãn liền cảm thấy thư thái hơn, hơn nữa còn phải lén tìm cơ hội báo cho đại ca Xuân Tửu, hiện tại cậu đã bước đầu thành công.

Bạch Mãn ở trên giường lăn phải lăn trái một vòng, không cẩn thận lăn sang bên phía Kỳ Diệc Trần, lúc này Kỳ Diệc Trần còn đang ngủ, bị cậu lăn trúng cũng không có tỉnh lại, mà ôm bé Mãn Mãn đang lăn lung tung vào lòng, phòng ngừa cậu lộn xộn.

Một lát sau bé Mãn Mãn kêu anh trai cuối cùng giãy giụa thoát ra được, sau đó bé Mãn Mãn rón rén cẩn thận lăn về chỗ cũ, xuống đuôi giường chậm rãi bò xuống giường.

Mà giường đối với một bé con 3 tuổi thì có hơi cao, bé Bạch Mãn mới không cẩn thận một cái liền ngã ịch xuống giường, còn may trên mặt đất có trải thảm, bé Bạch Mãn lăn một vòng bò ra tới cửa phòng.

Lúc tới của mới vỗ vỗ tay đứng lên, còn học động tác cong lưng vỗ vỗ đầu gối không hề dính bụi của ba Kỳ.

Cậu mới biến thành người không lâu nên lúc đi đường bộ dạng còn lung lay giống một con vịt con.

Hiện tại Bạch Mãn còn chưa tự mình xuống lầu được, vì cậu sợ.

Cậu cảm giác cầu thang như một cái miệng của quái thú đen tuyền, đang mở ra chực chờ nuốt chửng cậu.

Nhưng bây giờ mọi người đều đang ngủ, Bạch Mãn thử dịch sang hướng cầu thang một chút, một chút rồi lại một chút. 

Bạch Mãn đỡ tay vịn trên cùng, thật cẩn thận dò đầu ra ngó thử.

Mới ngó một cái liền rụt về, đứng ở tại chỗ rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định muốn đi xuống, cậu nhớ ở dưới lầu có rất nhiều đồ ăn ngon, bé Bạch Mãn có chút đói bụng rồi.

Cậu vuốt cái bụng đang kêu ọc ọc của mình, cuối cùng quyết định thử lại lần nữa.

Lúc này cậu trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, sau đó giống con sâu lông, nửa bò nửa trườn xuống lầu. 

Không biết có phải do cả tay cả chân đều chạm đất khiến bé Bạch Mãn có cảm giác an toàn hay không mà lần này không còn thấy đáng sợ nữa. 

Cậu đứng ở chỗ cao nhất của cầu thang, thật cẩn thận nhìn xuống phía dưới, sau đó hít một cái, sao lại cao như vậy. 

Nhưng bây giờ cậu rất muốn ăn cái gì đó, cuối cùng vẫn quyết định đem mông nhỏ trườn xuống dưới, tự mình bò xuống lầu.

Không thể không nói, phương pháp này thực sự có hiệu quả, bé Bạch Mãn không còn thấy sợ hãi nữa, mà ngược lại còn tìm được niềm vui. 

Chờ tới lúc bò được xuống tầng 1, bé Bạch Mãn đã mệt đến thở hồng hộc.

“Má ơi, mệt mỏi quá!”

Bé Bạch Mãn ngồi ở cuối thang lầu, để bàn chân nghỉ ngơi một chút, lúc đi ra ngoài cậu không có mang giày, hiện tại bàn chân nhỏ trần trụi đặt dưới đất. 

Trên người mặc một bộ áo ngủ gấu trúc mới mua mấy hôm trước, đây là bộ đồ ngắn tay mà hiện tại đang là buổi sáng, đột nhiên rời giường khiến cậu có chút lạnh.

Vừa nãy bé Bạch Mãn không thấy gì, nhưng hiện tại vừa đi xuống lầu một thân đầy mồ hôi,  ngồi ở chỗ râm mát của lầu một trong lát liền cảm giác được lạnh.

Bé Bạch Mãn rụt rụt cổ, đứng lên vỗ vỗ chính mình, rồi run rẩy chạy tới mở tủ lạnh ra.

Nhưng vóc dáng của bé Bạch Mãn quá nhỏ, còn nhỏ hơn đứa bé 3 tuổi bình thường, nếu không phải Thịnh Mỹ Nghênh thấy bé Bạch Mãn nói chuyện nhanh nhẹn, chắc chắn sẽ không tin đây là một đứa bé 3 tuổi. 

Kỳ thật bé Bạch Mãn đã năm tuổi, nhưng hai năm đầu bé gấu trúc đã thử rất nhiều lần, căn bản không cách nào biến thân, thật sự có thể biến thành hình người là mãi đến năm thứ ba, cho nên tính theo tuổi của nhân loại từ lúc biến thân thì đúng là cậu mới có 3 tuổi.

Bởi vì nhỏ cho nên bé Bạch Mãn không cách nào mở được cửa tủ lạnh, bé gấp đến nỗi dậm dậm chân, cậu nhớ mẹ Kỳ lấy từ chỗ này rất nhiều đồ ăn ngon. 

Bé Bạch Mãn thử mở mấy lần nhưng vẫn không cách nào mở ra được, chỉ có thể mở tủ lạnh ở phía dưới, nhưng bên dưới toàn bộ đều là thịt và thịt, lại còn kết băng. 

Bé Bạch Mãn không vui dẩu miệng vịt, bé đói quá.

Cuối cùng, bé Bạch Mãn tức giận đá vào cửa tủ lạnh một cái, lại bạch bạch bạch tức giận đi tới sô pha, bây giờ cậu cảm thấy có chút lạnh, trên sô pha hình như có chăn lông. 

Bé Bạch Mãn đặt tay lên sô pha ngó qua, quả nhiên là có chăn lông, bây giờ cậu còn chưa trèo được lên sô pha, thứ nhất là trọng tâm không vững, thứ hai là ghế sô pha ở nhà họ Kỳ đều rất cao. 

Người nhà họ Kỳ đều rất cao, cho nên ba Kỳ mua riêng một chiếc ghế sô pha thích hợp, lúc ngồi lên sẽ thực thoải mái, không giống nhà khác, khi ngồi lên phải co chân lại như một cậu bé thấp bé.

Bé Bạch Mãn kéo chăn xuống và ngồi xổm xuống, cứ vậy  tùy ý để chăn trùm lên cái đầu nhỏ của mình, trong khoảnh khắc được cái chăn bao bọc, Bạch Mãn vừa lòng thở dài một hơi, rốt cuộc không lạnh nữa.

Bé Bạch Mãn cảm giác rất kỳ quái, mấy ngày nay mỗi lần ra cửa đều rất nóng, tại sao nhà họ Kỳ lại lạnh như vậy.

Bé Bạch Mãn suy nghĩ nửa ngày vẫn không rõ nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể quy kết do nhà họ Kỳ cũng có pháp thuật, có thể khiến người ta mát mẻ. 

Bé Bạch Mãn trùm chăn ngồi một hồi liền cảm thấy ấm áp, nhưng lại cảm thấy hơi ngột ngạt, nên bé khua khoắng đôi bàn chân nhỏ lấy chăn ra khỏi đầu..

Do tĩnh điện ma sát, những sợi tóc ngắn trên đầu đứa bé dựng đứng lên.

Bé Bạch Mãn vừa chui ra khỏi chăn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cho ra kết quả nóng quá cũng không được.

Bé Bạch Mãn vừa chui ra liền thấy mẹ Kỳ vừa rời giường, trên người còn đang mặc áo ngủ đứng ở một bên cười nhìn cậu: “Bảo bảo dậy sớm vậy!”

Bé Bạch Mãn vui vẻ nhìn mẹ Kỳ, hướng về phía cô vươn tay nhỏ: “Mẹ ôm!”

Thịnh Mỹ Nghênh nghe thấy tiếng con gọi mẹ liền vui mừng, cô mỉm cười, cúi xuống bế bé lên: “Được, mẹ ôm!”

Bé Bạch Mãn vừa vào trong vòng tay của Thịnh Mỹ Nghênh liền thân mật ôm cổ cô, đem đầu nhỏ cọ cọ mặt Thịnh Mỹ Nghênh: “Mẹ ơi, Mãn Mãn đói bụng, còn lạnh nữa.”

Nói xong còn dùng tay vỗ vỗ bụng mình. 

Thịnh Mỹ Nghênh ôm đứa nhỏ đi pha sữa, mấy ngày hôm trước đã mua rồi, ngày hôm qua lại mua thêm vào lon về. 

Thịnh Mỹ Nghênh sờ sờ trán đứa nhỏ, bé Bạch Mãn còn tưởng rằng mẹ đang chơi với mình, còn chủ động đưa đầu nhỏ ra.

Thịnh Mỹ Nghênh nghe đứa nhỏ nói lạnh còn tưởng đứa nhỏ bị ốm, sờ sờ cái trán hình như cũng không bị gì. 

Vừa lúc đứa nhỏ trong tay lộn xộn, gót chân nhỏ đá trúng chân Thịnh Mỹ Nghênh, lúc này cô mới để ý thấy đứa nhỏ còn chưa đi giày: “Bảo bảo, sao lại không đi giày, để mẹ pha sữa cho con trước, sau đó lại đi tất cho con nha.”

Trước khi pha sữa, Thịnh Mỹ Nghênh còn đem áo khoác của mình khoác lên người đứa nhỏ. .

Bé Bạch Mãn mặc áo người lớn vào cảm giác giống như đang hát tuồng, tay áo rộng, vạt áo còn che kín đôi chân nhỏ. 

Lúc này Thịnh Mỹ Nghênh mới đặt đứa nhỏ lên ghế trẻ em rồi đi pha sữa cho cậu. 

Bé Bạch Mãn lần đầu tiên mặc chiếc áo lớn như vậy, liền tò mò hất hất tay áo, hất một hồi liền tự chọc mình cười vui vẻ.

“Ha ha ha”

Thịnh Mỹ Nghênh nghe được tiếng cười vui sướng của đứa nhỏ, cảm giác tâm tình hôm nay đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bé Bạch Mãn không có mẹ, trên núi chỉ có một gấu trúc trưởng lão luôn chiếu cố cậu, tuy rằng đối xử với cậu rất tốt, nhưng là ông chưa bao giờ để cậu kêu ông là ba ba. 

Bé Bạch Mãn cũng không biết tại sao, cho mãi đến khi xuống núi, cậu vẫn cho rằng đây là chuyện bình thường.

Sau khi xuống núi bé Bạch Mãn mới biết gấu trúc trưởng lão không phải ba ba mình, lúc ấy cậu còn khổ sở hai ngày, vẫn luôn muốn hỏi gấu trúc trưởng lão là tại sao, rõ ràng cậu có thể cảm nhận được quan hệ huyết thống giữa hai người. 

Bé Bạch Mãn nghĩ gấu trúc trưởng lão khẳng định có nỗi khổ, dù sao ông đối xử với cậu rất tốt, a, hình như cũng không phải rất tốt. 

Nhưng bé Bạch Mãn thật sự thực yêu gấu trúc trưởng lão.

Hôm nay Bạch Hạc Vu đang ở trên đường vẫn hắt hơi hai cái như cũ, ông từ trong túi móc ra một cái ảnh, bên trên là một gấu trúc nhỏ và một gấu trúc lớn: “Tiểu tử thúi!”

Cũng chỉ có bé Bạch Mãn mới nhớ tới ông.

Bạch Hạc Vu trầm mặc nhìn về phía sương mù đằng trước, muốn sớm giải quyết nhanh để về nhà đón đứa nhỏ.

Sữa bột đã pha xong, chân bé Bạch Mãn cũng đã được đi tất, Thịnh Mỹ Nghênh ôm bé Bạch Mãn đang uống sữa bột, ôn nhu dặn dò cậu: “Bảo bảo, mỗi ngày khi rời giường nhất định phải đi tất rồi mới xuống giường, bằng không chân sẽ bị lạnh.”

Lúc này bé Bạch Mãn mới buông núm vú cao su ra, thỏa mãn ợ một cái: “Được! Đi tấn tấn” (Tất nói ngọng thành tấn)

Nói xong liền bắt đầu uống điên cuồng, chỉ một lát sau hơn nửa bình sữa đã bị uống sạch. 

Thịnh Mỹ Nghênh sờ sờ bụng đứa nhỏ, hỏi: “Bảo bảo uống no chưa?”

Hiện tại bé Bạch Mãn không còn thấy đói thấy lạnh nữa, đừng thấy bé rời giường sớm như vậy, nhưng thật ra rất có tinh thần: “Uống no rồi! Cảm ơn mẹ!”

Uống sữa xong, Thịnh Mỹ Nghênh lại ôm đứa nhỏ lên thay quần áo.

Lúc đi vào phòng hai đứa nhỏ liền nhìn thấy Kỳ Diệc Trần một đầu tóc ngốc, ngơ ngác ngồi nhìn ổ chăn bên cạnh, giống như đang suy nghĩ em trai đi đâu rồi. 

Quả nhiên thấy người đi vào, Kỳ Diệc Trần liền hoàn hồn, nhìn mẹ ôm em trai, liền nói: “Em đi đâu vậy?”

Bé Bạch Mãn được Thịnh Mỹ Nghênh đặt ở trên giường, vừa chạm xuống giường bé Bạch Mãn liền nhanh chóng bò tới chỗ Kỳ Diệc Trần, ôm lấy anh trai gặm một ngụm: “Anh trai, em đi uống tữa tữa, tữa tữa uống rất ngon!”

Kỳ Diệc Trần đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh lén, chỉ có thể ôm lấy mông đứa nhỏ, tiện thể vỗ mông một cái nói: “Lần sau không được tự mình dậy sớm như vậy biết chưa.”

Y còn tưởng đứa nhỏ chạy đâu mất rồi. 

Bé Bạch Mãn bị đánh mông cũng không buồn, uốn éo cơ thể ghé vào người anh trai Kỳ Diệc Trần làm nũng: “Em biết rồi, anh trai mau dậy đi, Mãn Mãn muốn đi xuống chơi.”

Lúc này Thịnh Mỹ Nghênh mở miệng: “Trần Trần mau rời giường, hôm nay mẹ phải đi làm, con ở nhà chăm sóc cho em trai, được không?”

Bé Bạch Mãn đã bị Kỳ Diệc Trần đặt sang một bên, bé liền dùng hai mắt mong đợi nhìn anh trai, hy vọng y có thể mang mình đi chơi.

Kỳ Diệc Trần buồn cười xoa xoa rối tóc đứa nhỏ, nói: “Được anh trai chơi cùng Mãn Mãn, nhưng với điều kiện là Mãn Mãn phải ngoan.”

Bé Bạch Mãn ôm đầu nhỏ, dùng giọng nói ngây ngô nói: “Mãn Mãn là đứa bé ngoan!”

Thịnh Mỹ Nghênh bị đứa nhỏ chọc cười, ôm cậu từ trên giường lên thay quần áo cho cậu. 

Lần này vẫn là mặc quần áo hình gấu trúc ngắn tay quần đùi, nghĩ đến vừa rồi đứa nhỏ ở dưới nhà kêu lạnh, còn mặc thêm cho cậu một cái áo khoác mỏng: “Mãn Mãn, nếu con thấy nóng thì cởi áo ngoài này ra nha.”

Mãn Mãn ngốc nghếch gật đầu.

Lúc Mãn Mãn rời giường còn chưa có rửa mặt, cậu mặc quần áo xong liền chạy đi tìm Kỳ Diệc Trần đang đánh răng.

Cậu nhanh chóng tránh thoát khỏi ôm ấp của Thịnh Mỹ Nghênh, chạy về phía anh trai: “Anh ơi em cũng muốn đánh răng.”

Kỳ Diệc Trần vốn luôn không thích đứa nhỏ, nhưng không biết tại sao Mãn Mãn lại lọt vào mắt, còn chuẩn bị đầy đủ đồ đánh răng cho trẻ em, để nhóc con tự mình học theo: “Cứ như vậy, giống ngày hôm qua.”

Bé Bạch Mãn cẩn thận cầm bàn chải đã được nặn kem đánh răng lên, học bộ dạng đánh răng của anh trai nhét bàn chải vào miệng, nhưng vừa nhét vào liền hít một ngụm khí lạnh.  

Lạnh quá đi.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của đứa nhỏ, Kỳ Diệc Trần trộm cười, vị bạc hà có thể không lạnh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro