Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Đồ ăn được đem lên, tôi chầm chậm nhai nuốt, chờ Từ Lỗi mở miệng trước.

Lúc lâu sau Từ Lỗi nhìn nhìn tôi, sờ sờ đầu nói: "Cấp trên, công ty thiết kế M, hắn cũng là công ty danh

giá đúng không?"

"Ừm, thì sao?"

"Tôi ở công ty cũng được hai năm, cô cảm thấy tác phẩm của tôi như thế nào?"

"Tốt lắm a, kinh nghiệm tuy rằng rất trọngyếu, nhưng năng lực mới là mấu chốt. Tuy cậu thời gian làm

việc không lâu, nhưng đối với những bản thiết kế lại rất nhạy cảm, ý tưởng mới cũng có rất nhiều, ở trong

công ty cậu và Vương Linh đều là những thiết kế nổi trội, quản lí cũng rất xem trọng hai người, tất nhiên

lúc làm việc cũng không có gì để chê trách cả"

"Gần đây tôi có gặp một vị khách rất hay làm khó, trước kia gặp không ít những người khó chơi rồi, chỉ

là đụng tới người này chẳng khác nào gặp phải sư phụ cả, xoi xét lung tung, cái gì cũng bắt sửa lại, thực

phiền"

Tôi nhớ đến một người khách tới gặp tôi hai lần để than phiền về Từ Lỗi, lúc đầu là hắn muốn tôi tới nhà

hắn để thiết kế, chỉ là lúc đó tôi đang bận rộn với dự án của khách sạn LC, nên chỉ có thể phái thủ hạ thân

cận là Từ Lỗi đến, chỉ là không nghĩ tới vị kia đến cả nhìn cũng không nhìn đến danh tiếng của công ty, mà

có thể bởi vì tôi không trực tiếp tham dự nên cũng không được vị kia cho chút mặt mũi không nói mấy lời

oán hận, tôi chỉ còn cách đứng ngoài xoi xét trông coi vài khâu nhỏ, tôi nhìn nhìn Từ Lỗi hỏi: "Có phải là

công ty của Phòng Điền Sản?"

"Đúng a~ chính là hắn" Từ Lỗi vuốt vuốt tóc, , mang theo một ít trào phúng nói: "Hắn mộtngày một ý

tưởng, so với Edison còn nhiều ý tưởng hơn"

"À" Tôi nhìn nhìn Từ Lỗi, đúng là một tên to xác, tính tình trẻ con, mặt búng ra sữa, chân mày đen dày

xấc lên mang theo kiêu ngạo, tôi cười cười, có lẽ nên chọn lúc hợp gọi cho bên kia, nói cho bên kia biết công

ty M rất hân hạnh được hợp tác, thứ hai là cảm ơn bên kia dù không hài lòng vẫn không vứt bỏ công ty M,

đương nhiên lúc nói cần phải uyển chuyển một chút.

Tôi tránh nặng lấy nhẹ nói: ": "Từ lỗi, ở trên thị trường, cái gọi là thương hiệu không chỉ được xây dựng

bởi chất lượng, phục vụ mà còn là uy tín và chân thành, có thể bắt được cái hồn của căn nhà để thiết kế.

Hơn nữa công ty của Phòng Điền Sản cũng là lần đầu hợp tác với công M, trong lòng có nghi ngờ cũng là

điều hợp lý, đối với những nhà thiết kế như chúng ta mà nói, không thể bởi vì tật xấu của khách hàng mà

không hiếu khách, hơn nữa chỉ có người khác mới có thể nhìn ra khuyết điểm của mình, chấp nhận và sửa

chữa mới có thể tiến bộ. Chúng ta đều là người xuất thân từ nghệ thuật, trên người ít nhiều cũng có một

tật xấu, đó là lòng mang đầy ngạo khí, nếu bị đối phương chỉ trích tác phẩm của mình trong lòng đương

nhiên sẽ không phục, chủ quan nói rằng bọn họ không có mắt thẩm mỹ, nhưng phải nhớ là khách hàng mới

là người sử dụng bản thiết kế của chúng ta, bọn họ cần gì muốn gì đương nhiên bọn họ biết rõ. Từ Lỗi,

chúng ta không phải là nghệ thuật thuần túy, mà là nhà thiết kế, thiết kế ra đồ vật này nọ, có thể có một

chút nghệ thuật nhưng thật ra là hàng hóa, mà đã là hàng hóa thì đương nhiên phải dựa vào nhu cầu của

khách hàng, bây giờ chỉ cần quyết tâm khai sáng cho khách hàng, chậm rãi dẫn đường cho bọn họ ý tưởng

của cậu, tôi tin là bọn họ sẽ vừa lòng, sau này bọn họ sẽ lại tìm tới chúng ta, lần thứ hai tìm tới nhất định

sẽ không xoi xét như bây giờ nữa. Tôi trước kia cũng từng đụng không ít khách hàng như vậy, lúc ấy cũng

có rất ít sự kiên nhẫn, nhưng chính là quyết tâm quay lại trao đổi, để cho bọn họ thấy chúng ta có thành

ý, loại khách hàng này rất dễ trở thành khách hàng thân thiết. Vạn sự khởi đầu nan, từ từ sẽ tốt hơn, còn

có một điều khác, tôi chỉ cho cậu biết bí quyết làm cảm động khách hàng, tuy là với bọn họ chỉ là quan hệ

công việc, nhưng bí quyết này sẽ không gây trở ngai gì, chính là 'quan tâm' bọn họ, như là ân cần hỏi han

công việc, hoặc là nhớ kỹ sinh nhật của bọn họ, tới ngày thì chọn thời điểm gửi đi một câu chúc mừng, một

câu sinh nhật vui vẻ sẽ làm cho bọn họ cảm nhận được chúng ta rất coi trọng bọn họ, tiến tới hợp tác lâu

dài. Cậu phải nhớ kỹ, công việc của chúng ta, nặng lực là phải có, nhưng nhân tình vẫn quan trọng"

"Ừm, được rồi, tôi sẽ cố gắng thêm. Cấp trên, cám ơn cô"

"Không cần khách sao"

"Bất quá... Còn có một việc."

"Chuyện gì?"

"Về Lý Duy Duy"

"Lý Duy duy làm sao?"

Từ lỗi mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Cô chắc là cũng nghe qua Lý Duy Duy thích tôi"

Tôi nhún nhún vai, nói: "Có nghe qua"

"Tôi không biết phải xữ lý như thế nào, muốn hỏi ý kiến cô một chút, cô cũng biết em ấy là cháu ngoại của

chủ tịch, nếu đặc tội thì..."

"A, vấn đề này thật có chút khó giải quyết" Tôi lấy khăn lau lau khóe miệng, nói: "Cậu nếu cũng thích con

bé, hai người coi như cũng không tệ đó"

"Tôi không thích em ấy, tôi thích người..." Từ Lỗi nhìn nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo phép thử: "A~

tôi là thích người không thích tôi"

"Biết rõ như vậy thì đừng suy nghĩ tiếp làm gì" có một số việc, biết rõ không có khả năng, cũng phải đi thử

một lần, có một số việc, nếu biết không có thể, thì nên dừng lại, chỉ mong Từ lỗi có thể hiểu được.

Từ Lỗi cầm lên đĩa rau, thở dài: "Thực không nghĩ tới cô sẽ trả lời trực tiếp như vậy"

"Haha" Tôi cười nói: "Trực tiếp là tốt, đỡ phải hao tâm hao phổi đoán tâm tư, lãng phí tế bào não lắm"

Lúc này Diệp Lê gửi tin nhắn tới, tôi lấy ra điện thoại, cười cười xin lỗi Từ Lỗi, nhìn thấy hắn gật đầu mới

cầm điện thoại lên xem, Diệp Lê nói "Ăn cơm sao lại lâu như vậy? Tớ sắp chết đói rồi" Tôi cười quay lại nói:

"Đừng nghĩ lung tung nữa, mau ăn thôi" Mời vừa dẹp điện thoại liền nghe được Từ Lỗi do dự nói: "Cấp

trên...cô đã có người thích?"

"Có a"

"A~ tôi còn cho rằng cô không có"

"Vậy bây giờ cậu biết rồi đó, tôi luôn luôn có"

"Kia...Tôi có quen không?"

Diệp Lê và Từ Lỗi cũng coi như có quen biết, chỉ là không thực sự quen biết thôi :"Cậu không biết, cô ấy

là bạn học, vừa mới nhắn tin cũng là cô ấy"

Cảm tạ ngôn ngữ của chúng ta, cảm tạ chữ tượng hình. "Hắn" "Nàng" cùng âm không cũng ý, không giống

tiếng Anh "he" "she" khác nhau rất rõ ràng, vậy nên tôi cũng không tự tiện sửa chữa danh tính của Diệp

Lê, cũng có thể nói "cô ấy, cô ấy cô ấy" mà không có lo lắng bị người khác hiểu.

"Nha"Từ lỗi trên mặt lộ ra tầng tầng thất vọng, trầmmặc một hồi, hắn bưng lên ly rượu uống một hơi,

ngẩng đầu nhìn tôi, cười khổ nói: "Cấp trên, tuy tôi đến công ty làm hơn hai năm, mới 25 tuổi, thực là

cũng có chút vấn đề, Lý Duy Duy thích tôi, đồng nghiệp trong công ty có hâm mộ cũng có ghen tị, bởi vì

nhà Lý Duy Duy có tiền, tôi nếu thuận em ấy, dùng chút thủ đoạn sẽ một bước lên mây, đời này sẽ không

còn phải bôn ba cuộc sống, nhưng nếu tôi đời này cạp váy phụ nữ, dựa vào phụ nữ mà lập nghiệp, sẽ không

thể ngẩng đầu làm một thẳng đàn ông"

"Ừm, nhưng mà cũng không thể nói như vậy, rất nhiều người ngoài kia mắng chửi nhân viên, nhân viên lại

đi mắng chửi người cấp thấp hơn, như vậy chứng minh là gì?" Tôi thở phào nói: "Xa hội này, phụ nữ đều

muốn tìm rùa tế, đàn ông muốn tìm phượng hoàng, cứ tìm hoài vài chục năm trôi qua cũng không biết.

Người khác có thể nói cậu vài lần, vài tháng, nhưng không thể nói cậu cả đời được, cho dù lại nói nữa, cũng

chỉ đề cập để có chuyện để nói trên bàn trà thôi, giống như rất nhiều người nói Chương Tử Di là 'Xe hơi

công cộng quốc tế' nhưng mà cô ấy hiện tại sống rất tốt, hưởng thụ cuộc đời rất hảo, còn những người nói

cô ấy thì cuộc sống rất có thể đang cơ cực bần hàn, có biết bao nhiêu người muốn làm xe hơi công cộng quốc

tế còn không có đủ điều kiện, mấy cái đó căn bản không cần nghĩ, không cần tính toán chi li, cũng không

phải tội ác ngập trời gì, đắn đó chỉ tăng thêm gánh nặng cho chính mình thôi"

"Ừm, tôi biết, cũng đã nghĩ qua, về Lý Duy Duy, tôi tuy không thích em ấy nhưng cũng thể đắc tội" Từ lỗi

cân nhắc một lát, hỏi: "Cô biết tại sao thiết kế Tiểu Tú Tử từ chức không?"

Tiểu Tú Tử? Là người giữa tháng bảy trêu chọc Lý trợ lý thiết kế, cô bé vừa mới tốt nghiệp, thông minh,

vẽ thủ công đặc biệt tốt, tôi nhớ là cô bé làm được hai tháng liền hướng tôi đưa đơn từ chức, lúc ấy tôi nói

cô bé làm rất tốt, sao lại từ chức, cô bé nói trôi nổi ngoài đời quá mệt mỏi, muốn về nhà. Tôi lúc đó không

có nghĩ nhiều, nên tin là thật, cho đây là cô bé chịu không nổi khổ muốn về nhà. Chẳng lẽ còn có lý do

khác nên cô bé mới muốn từ chức?

Tôi hỏi: "Tiểu Tú Tử tại sao lại từ chức?"

"Là Lý Duy Duy bức cô ấy" Từ lỗi cúi đầu, rầu rĩ nói: "Tiểu Túc Tử hoạt bát lắm, còn nhỏ tuổi nên mọi

người đều yêu thích, có một lần ở văn phòng cô ấy cùng chúng tôi nói chuyện phiếm, nói đến Lý Duy Duy

nhịn không được liền tổn hại vài câu, vô tình lại bị Lý Duy Duy nghe được, sau này Lý Duy Duy trước mặt

có gây trở ngại vài lần, Tiểu Tú Tử lại vừa mới đến công ty, đối với văn hoa văn phòng không quen thuộc,

mà trở ngại của cô ấy lại với chủ tịch có thân thích, chịu đựng suốt một thời gian, lúc rời đi ánh mắt còn

hơi hơi đỏ, nhìn thôi cũng làm cho người khác đau lòng, việc này cũng chỉ có vài người chúng tôi biết, không

có nói ra, cô hẳn là cũng không biết."

"Ra là vậy, tôi thực không biết" Tôi nheo mắt tay gõ gõ lên bàn, suy tư một chút hỏi: "Cậu có định cùng

Lý Duy Duy kết giao không?"

Từ lỗi lắc đầu nói: "Nếu tôi muốn cùng em ấy kết giao thì đã không nói cho cô biết, cuộc sống hiện tại của

tôi rất tốt, tiền lương không thấp, đã mua được xe, tiền dư để dành hai năm sau mua nhà, căn bản không

cần dựa vào phụ nữ để làm giàu."

"Như vậy cũng tốt" Tôi nhìn nhìn Từ Lỗi "Lý Duy Duy dù sao cũng có thân thích với chủ tịch, chủ tịch còn

rất cưng chìu em ấy, em ấy vừa mới tốt nghiệp không lâu, tuổi còn nhỏ, thái độ làm người cũng chưa thực

sự tốt cũng có thể lý giải, chúng ta nói chuyện hay làm việc cũng không thể quá tuyệt tình, nhưng chuyện

tình cảm thì cậu tốt nhất vẫn là đi nói rõ ràng đi, cứ dùng dằn như vậy đối với hai người cũng không tốt"

"Được, tôi sẽ tìm cơ hội để nói rõ, chỉ là, cấp trên" Từ Lỗi sờ sờ ót, ánh mắt đen láy đột nhiên tối sầm "Có

Lý Duy Duy ở đây tôi không có tâm làm việc, không chỉ tôi mà còn có Vương Linh, Lý Duy Duy nếu có

gì không hiểu, chúng tôi không phải không có chỉ dạy em ấy, mà thực sự là em ấy cái gì cũng không biết,

chúng tôi lại không phải thầy cô, một đống danh sách trong tay, làm sao có thời gian để dạy em ấy ABC là

như thế nào?"

"Vấn đề này...để tôi suy nghĩ một chút" Tôi cân nhắc một chút nói: "Như vậy đi, ngày mai tôi đi tìm quản

lý nói chuyện rồi đến lúc đó hẳn quyết định, cậu cũng biết Lý Duy Duy là quản lý tặng tôi, nên tôi cũng

không thể làm chủ được, cho nên vẫn là tìm thời cơ tốt nhất ám chỉ cho quản lý biết, vài người cùng nhau

kêu oán, như vậy có sức thuyết phục hơn. Chỉ là mặc kệ Lý Duy Duy như thế nào, nhiệm vụ đã giao cho

cậu, cậu phải hoàn thành thực tốt, không thể để cho cảm xúc ảnh hưởng công việc."

"Được, yên tâm đi. Tối nay nói chuyện với cô, trong lòng tốt hơn nhiều rồi, tuy rằng cũng bị cô cự tuyệt

nha~" Có mấy lời không nói rõ ra, nhưng thoạt nhìn có lẽ Từ Lỗi đã hiểu rồi

"Tôi từ chối làm người yêu của cậu, nhưng không từ chối làm bạn. Tình bạn hay tình yêu đều đáng trân

quý, chỉ mong cậu không tránh tôi"

"Sao có thể tránh? Có thể cùng cô làm bạn, tôi đã thỏa mãn rồi"

Ở trong công ty, tôi rất ít cùng đồng nghiệp xưng là bạn bè, Từ Lỗi sau khi nghe tôi nói, trên mặt liền muôn


màu muôn vẻ, tôi phối hợp cười gượng hai tiếng, trong lòng nghĩ, để đồng nghiệp thành bạn? Rất khủng

bố luôn, cơ mà người này đối với tôi còn có ý, tốt nhất là dẫm chết đi. Nhưng cuối cùng vẫn là đưa lên ly

rượu, cụng nhẹ với Từ Lỗi.

Sau khi ăn xong, Từ lỗimuốn đưa tôi về nhà, tôi từ chối khéo, trực tiếp chạy xe về. Nghĩ đến Lý Duy duy,

tôi xoa nhẹ cái trán, thậtkhông nghĩ tới, một cô bé vừa lớn liền ỷ mình có quan hệ liền lộng hành ngang

ngược, Tiểu Tú Tử là một tay tôi tuyển vào, lúc xem cô bé vẽ bản đồ cũng rất thích, thật đáng tiếc a~

Lý Duy Duy là quản lỹ thảy cho tôi, chủ tịch là đem Lý Duy Duy giao cho quản lý, không phải giao cho

tôi, cái này nói lên ý của chủ tịch là muốn Lý Duy Duy ở dưới tay quản lý, nếu muốn con bé theo tôi làm

việc thì tiền lương của con bé không thể cao như vậy được. cho nên tôi sẽ đem Lý Duy Duy ném đi, quản

lý không thể không nói đạo lý với tôi, vấn đề đau đầu này tốt nhất không nên xen vào nếu không là tự làm

mình bức bối. Ở trong công ty, thân ai nấy lo, công việc đã bận đến không thở nổi, không thể có tinh lực

đi quản thêm người khác. Dẹp đi.

Tan việc nên hảo hảo hưởng thụ cuộc sống, không cần nghĩ nhiều.

Đầu thu, trời trong, ánh trăng trong treo lạnh lùng chiếu lên mặt đất, thành thị u ám mông lung. Gió đập

vào mặt làm tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, mang theo bình sữa và trống con ở trong túi giấy đi vào nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro