Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 50

Sau ngày đó tôi không có cùng Lý Hiểu Mẫn ăn cơm nữa, cậu ấy có gọi tôi vài lần, còn lại tận công ty tìm

tôi, có khi bị tôi lãnh đãm nên tức giận, lại dùng Điền Hàm uy hiếp hoặc châm chọc, mặc kể cậu ấy nói gì,

mặc kệ diễn cảm của cậu ấy, tôi trước sau duy trì khoảng cách.

Đến cuối cùng Lý Hiểu Mẫn chịu không nổi nói, Phương Ngưng, cậu có khi thực thiện lương cũng có khi

thực ác, vì cái gì không đối với tớ thiện lương một chút? tôi nói với Lý Hiểu Mẫn, nếu tớ đối với cậu thiện

lương, sau này chính là đổi thành hại cậu, tớ mặc dù không phải vĩ nhân, nhưng chuyện hại người hại mình

tớ không làm. Lý Hiểu Mẫn cười, tôi cũng cười, lúc sau phất tay nói tạm biệt.

Tạm biết, hai chữ này có hai ý, một là gặp lại, cũng có nghĩa là không cần gặp lại.

Chỉ mong tôi và Lý Hiểu Mẫn là cái loại sau.

Trước kia vì bận bịu, tôi chỉ giúp trang hoàng lại phòng khách cho nhà Diệp Lê, hiện tại công việc nhẹ hơn,

sẵn đang ở phòng làm việc nên vẽ bản thiết kế phòng ngủ và phòng bếp, đưa cậu ấy xem hỏi cậu ấy có ý

kiến gì không, Diệp Lê cười nói tốt lắm, không có ý kiến. Nếu không có ý kiến vậy có thể triển khai. Diệp

Lê trong khoản thời gian này bận tối mặt tối mũi, việc nhà một tay tôi làm là được rồi, đưa cậu ấy một

cái chìa khóa, quản lý một ít vật phẩm có giá trị, tự mình đi chọn vật liệu, sau đó tìm thủ hạ ở công ty M

thành một đội làm theo bản vẽ của nhà Diệp Lê, đội thi công này kinh nghiệm phong phú, thợ khéo không

ít, tôi và khoán đầu coi như cũng có quen biết, để bọn họ tới đây trang hoàng, tôi cũng yên tâm, nhưng

thỉnh thoảng cũng qua nhìn một chút, nếu có chỗ nào không như ý liền kêu bọn họ tu sửa lại ngay.

Nhà Diệp Lê khá lớn, đồ dùng trong nhà không nhiều, rảnh rỗi tôi liền dựa theo phong cách thiết kế, tới

Thương Thanh mua ít đồ dùng gia đình, mua vật dụng gia đinh cũng là chuyện hao phí đầu óc, không thể

chỉ nhìn vào thương hiệu, cũng không thể chỉ nhìn cái gì tốt liền mua cái đó, nhìn thấy hàng hóa muôn màu

rực rỡ, muốn mua cũng phải tương xứng với chính thể, cơ mà vẫn là giá không cao ngất trời mới là tốt.

Nhớ La Đan có làm ra một pho tượng tên là Barr Zack, khi làm xong hắn mời đệ tử đến thưởng thức, Là

Đan hỏi đệ tử tác phẩm như thế nào, đệ tử sợ hãi nói Barr Zack này đôi tay cực kỳ xinh đẹp, còn chưa từng

thấy qua đôi tay kỳ diệu như vây. La Đan trầm tư một lúc, quyết định cầm lấy búa đập vào hai tay của pho

tượng. La Đan giải thích rất đơn giản, hắn nói đôi tay này quá mức hoàn hảo, không thuộc về điêu khắc

chỉnh thể, một món đồ tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo phải hòa hợp với chỉnh thế mới gọi là đúng

"La Đan khảm thủ*" được truyền ra làm giai thoại, trong cuộc sống cũng có nơi để áp dụng, trang hoàng

phòng ốc cũng vậy, mỗi chi tiết trong phòng, mỗi bộ phận, chỉ có thể hòa cùng phong cách chỉnh thế mới có

thể làm người ta thoạt nhìn liền thoải mái.

116

Những ngày sau đó, tôi thành khách quên của cửa hàng vật dụng trong nhà, chiều nào tan ca sẽ không về

nhà ngay mà đến Thiên Thành đi dạo, trong đầu suy nghi nên mua cái gì, làm sao xứng với màu sắc, thậm

chi buổi tối nằm mơ cũng thấy được sắc thái rực rõ. Tôi muốn cho Diệp Lê bất ngờ vui vẻ, muốn đưa cậu

ấy một cái nhà, nên làm sao không tốn sức suy nghĩ được.

Nữa tháng sau, trang hoàng xong, tôi mời Diệp Lê nhìn, ở trước cửa, tôi che mắt cậu ấy lại, chờ vào cửa

mới buông ra, Diệp Lê mở to hai mắt nhìn xung quanh, tấm tắc khen không hết lời: "Không nghĩ tới có thể

trang hoàn đẹp như vậy nha, nhìn rất dọa người, cậu còn mua đồ dùng trong nhà và vật trang trí nữa, thực

là rất đẹp, tiêu không ít tiền phải không?"

"A~ không có bao nhiêu"

"Không bao nhiêu? Cậu đang quỷ hả?" Diệp Lê cầm lên bộ trà, vừa nhìn vừa nói: "Chỉ bộ Nghi Hưng này

là biết bao nhiêu rồi, cậu nghĩ tớ không nhìn được hàng sao? Cậu không có nghề phụ, phần lớn là sống nhờ

tiền lương, Phương Ngưng nói thật đi, cậu hiện tại có bao nhiêu tiền?"

"Cũng không ít, năm trước thị trường cổ phiếu ổn, toàn dân ai cũng đầu tư, tớ buôn bán lời không ít, lúc

đó có một vị tiền bối dự cảm nói xu thế cổ phiếu sẽ đi xuông, tớ cũng cảm thấy được thị trường chứng

khoán đúng là giống bọt biển, liền đúng lúc bán ra, không nghĩ tới sau này lại đúng như hắn tính, cổ phiếu

trong nháy mắt biến thành giấy vụn, tớ không có lòng tham coi như may mắn, không thì mệt mỏi rồi. Ngày

thường trừ bỏ mua quần áo đồ trang điểm cũng không cần tiêu xài gì, nuôi cậu coi như cũng đủ, cơ mà điều

kiện đầu tiên chính là cậu không thể quá xa xỉ. Sổ tiết kiệt của tớ ở dưới bàn ngăn kéo thứ nhất, không tin

cậu cứ nhìn đi, nếu cậu cảm thấy không đủ nhiều, thì đổi lại cậu nuôi tớ."

"Được" Diệp Lê cười nói: "Cậu làm tiểu bạch kiểm, tớ nuôi cậu liền, muốn tìm cũng tìm không thấy đâu"

Tôi trêu ghẹo nói: "Có thể bồi cùng một phú bà, cả ngày ở nhà nhàn rỗi, tớ muốn tìm cũng tìm không được

nha~"

"Cậu cam tâm ở nhà làm bà chủ nhà sao? Thiệt thông mình nha~" Diệp Lê ôm cổ của tôi, thở dài: "Nămtrước

tớ cũng mua cổ phiếu, đáng tiếc vận may không tốt, kiếm bao nhiều liền mất bấy nhiêu, bất quá tiền bây

giờ cũng đủ hai chúng ta sống, sau này hai đứa gộp tiền chung, học qua một khóa quản lý tài sản đi. Cậu

bây giờ còn mua cổ phiếu không?"

"Lâu rồi không mua, tớ cũng không muốn quá đam mê trò đó. A, tiền mỗi lúc mỗi lên giá, nhà cũng không

thể trong một ngày có thể trang hoàng xong, tớ lâu lâu ra tay xa xỉ một lần thôi, chỉ cần cậu thích là tốt

lắm rồi"

"Thích, thực thích, nơi này cùng chỗ cậu phong cách giống nhau, đều là Điền Viên, a~ tớ lần đầu tiên cảm

giác được nơi này giống cái gia nha~"

"Còn dùng giống? Vốn là gia nha"

"Vậy thì nói không giống trước, trước kia không có cậu, nơi này là nhà, hiện tại có cậu, mỗi chỗ đều được

cậu dụng tâm, chỗ nào của cậu chỗ đó mới là gia"

"Di~ miệng ngọt quá, tớ có nên thưởng cho cậu không?"

Diệp Lê mân mê miệng, nói: "Hôn một cái."

Tôi cười hôn lên, hương vị ngọt ngào như nước suối chậm rãi chảy, giống như một bộ chế tác hoàn mỹ,làm

người khác thần mê trong chất độc hóa học.

Gió mát, mặt trời lặn dần phía Tây Sơn, , ánh mắt trời bắt lấy cơ hội cuối cùng, phát lên ánh sáng dịu

dàng, màu hoàng hôn bắt đầu bao phủ thành thị, hoa lan bên cửa sổ khẽ lay động, thực thôi.

Tôi cười, chợt có chút mơ hồ, thưởng cái này, là tôi thưởng cậu ấy, hay cậu ấy thưởng cho tôi?

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro