19.....20.....21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc hai người từ Tống gia đi ra đã là 3 giờ chiều, Tống Phi Lan vừa chống nạng trèo lên xe vừa nói: "Xin lỗi anh, lát nữa em sẽ gọi điện cho bố để bố bảo dì bỏ vụ đám cưới."

Đối với chuyện tổ chức hôn lễ thì Đào Nguyên cầu còn không được, Trình Mạn Phương và anh coi như tư tưởng lớn gặp nhau, càng nhiều người biết Tống Phi Lan kết hôn thì sau này càng khó ly hôn.

Đào Nguyên bình thản khởi động xe: "Không sao, nếu dì muốn làm thì cứ để dì làm, dù sao đây cũng là việc vui."

"Đấy không phải là chiêu cáo thiên hạ sao? Lỡ mai mốt anh thích ai thì biết giải thích với người ta thế nào? Mà anh đừng để ý lời của bố đòi thu hồi tài sản gì đó, thật ra em cũng chả cần." Tống Phi Lan nghĩ xong vẫn có chút tiếc nuối, cậu còn nói thêm: "Nhưng nếu ổng cắt tiền thật thì lúc mình ly hôn em không cho anh nhiều được."

Đào Nguyên nhìn cậu đến nước này mà vẫn còn băn khoăn vụ phân chia tài sản, anh không khỏi buồn cười, đưa tay sờ sờ cổ cậu. Thân nhiệt của Đào Nguyên rất cao, trời lạnh như vậy nhưng lòng bàn tay anh vẫn hệt như lò sưởi, Tống Phi Lan cảm thấy ấm áp vô cùng, cậu ngửa đầu ra sau, hệt như một chú mèo làm biếng đang duỗi người.

"Anh Đào, tay anh nóng quá."

Đào Nguyên sướng muốn chết nhưng vẫn tiếc nuối rút tay về, sợ mình không chú ý lái xe gây tai nạn, nói: "Sáng dậy sớm chạy bộ với anh, sau này tay chân đảm bảo không bị lạnh."

"Thế thì em thà đông cứng còn hơn. Anh nghe câu này bao giờ chưa? 'Ngủ nướng 10 phút khỏe cả ngày', trời lạnh như thế, em phải tranh thủ."

Tống Phi Lan thường xuyên nướng đến tận trưa vào mấy ngày nghỉ, hiện tại bị Đào Nguyên "huấn luyện" đến mức cứ 7 giờ sáng đã bật dậy chưa tính, người này thậm chí còn định bắt cậu tập thể dục nữa, độc ác quá đi mà!

Đào Nguyên bật cười xoa đầu cậu: "Lí do lí trấu gì đây hửm?"

"Bạn cùng phòng cấp 3 của em nói đó." Tống Phi Lan ngồi trong xe một lát lại thấy hơi nóng, cậu vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Cuối tuần này mình đi công tác có phải mang theo gì không anh?"

Đào Nguyên vừa định trả lời thì di động của Tống Phi Lan reo lên, mỗi lần cậu rời khỏi nhà họ Tống đều có điện thoại gọi tới, chắc là của Nguyễn Ái Nùng. Tống Phi Lan nhìn thoáng qua màn hình, sau đó quay sang nói với Đào Nguyên: "Hình như mẹ em biết chuyện hai đứa mình rồi."

"Muốn anh nghe dùm không?"

"Khỏi đi." Tống Phi Lan hít sâu một hơi rồi nhấn nút nghe, cậu không áp vào tai mà đưa di động ra xa, quả nhiên đầu bên kia vang lên tiếng mắng chửi the thé: "Tống Phi Lan! Thằng ranh này! Tông xe xong bị khùng luôn rồi hả?!"

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái Nùng mắng cậu nặng như vậy, còn gọi cậu là thằng ranh.

Tống Phi Lan chờ bà ta mắng xong mới đưa điện thoại lên bên tai, gọi một tiếng: "Mẹ."

"Mày đừng gọi tao là mẹ, tao không dám nhận đâu!"

Tống Phi Lan thở dài, cậu cũng không dỗ dành bà như mọi lần nữa mà chỉ nói: "Bọn con đã đăng ký kết hôn rồi."

"Đăng ký rồi thì sao?! Bộ tưởng cái giấy chứng nhận đấy ngon lắm hả? Tao cũng có đâu mà vẫn sống được đến bây giờ đấy! Kết hôn được thì cũng ly hôn được!"

Nguyễn Ái Nùng hình như bị chọc vào chỗ đau, mắng mỏ xong lại bắt đầu khóc lóc: "Tại sao con nỡ cấu kết với người ngoài làm hại mẹ, còn thể diện của mẹ thì sao? Sau này mẹ còn mặt mũi nào đến Tống gia nữa chứ!"

"... Nhưng bình thường mẹ cũng có đến Tống gia đâu?" Tống Phi Lan nhỏ giọng trả lời.

Nguyễn Ái Nùng thấy cứng không được thì chuyển sang mềm, âm thanh của bà mang theo tiếng khóc nức nở, nghe vừa dịu dàng vừa đáng thương: "Con lại trách mẹ có đúng không? Bao nhiêu năm như vậy mẹ chịu đựng là vì ai? Còn không phải vì con sao? Vậy mà con lại..."

"Mẹ..." Bà ta còn chưa nói xong đã bị Tống Phi Lan cắt ngang, lần đầu tiên trong đời, cậu thẳng thừng nói: "Con van mẹ, từ nay về sau mẹ đừng 'sống' vì con nữa. Mẹ tự quyết định thay con đã từng ấy năm rồi, con chưa bao giờ hạnh phúc cả, nếu đã thế, lúc đó con thà không sinh ra làm đại thiếu gia nhà họ Tống còn hơn."

Nguyễn Ái Nùng đột ngột im lặng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong xe rất yên ắng, Tống Phi Lan dựa vào cửa sổ, tuy lời là cậu nói nhưng trong lòng vẫn khó chịu không thôi. Đào Nguyên quay đầu nhìn cậu một cái: "Em có đói không?"

Tống Phi Lan lắc đầu: "Không ạ." Sau đó cậu chủ động hỏi lại: "Trưa nay anh ăn không no sao?"

"Cũng bình thường, nhưng cơm hơi ít." Đào Nguyên cố ý nói. "Anh biết một quán bán tôm cay (1) ngon lắm, đi không?"

"Đi!" Tống Phi Lan gật đầu.

Hai người lái xe đến cổng sau đại học Yến Kinh (2), đây là trường đại học của Đào Nguyên, anh đã học ở đây bốn năm nên vừa quay lại đã như cá gặp nước. Mấy quán ăn ven đường đã thay đổi không biết bao nhiêu lần, có vài nhà vẫn kiên trì trụ lại. Đào Nguyên đậu xe sát vỉa hè, đẩy Tống Phi Lan vào khu phố ăn vặt.

"Anh Đào, đây là trường cũ của anh ạ?"

Tống Phi Lan đưa mắt đánh giá tòa nhà, cổng sau của Yến Kinh không hoàng tránh như cổng trước, hai cánh cửa to chính giữa đã đóng, chỉ mở một cửa phụ nhỏ bên cạnh cho sinh viên ra vào, ai chạy xe đạp cũng phải đi xuống dắt bộ.

Đào Nguyên gật gật đầu: "Ừ, hồi đó anh học ở đây."

"Chắc anh học giỏi lắm."

Hai người trò chuyện câu được câu mất, trên đường đương nhiên không thể thiếu hàng trà sữa hay quán cà phê. Tống Phi Lan từ nhỏ đã thích uống mấy cái nước kiểu này, có một dạo mọi người kháo nhau rằng trân châu trong trà sữa làm từ giày da cũ, cậu xoắn xuýt một thời gian dài, cuối cùng vẫn quyết định "đặt cược sinh mạng", ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chạy đến cúng tiền cho quán trà sữa, cứng đầu đến mức mọi người cũng bó tay.

"Anh, em muốn uống trà sữa."

Đào Nguyên đẩy xe lăn đưa cậu đến dưới một tàng cây, nói: "Ngồi đây chờ anh một lát."

Tống Phi Lan gật gật đầu, dưới tàng cây không chỉ có mình cậu mà còn có một con mèo trông rất khỏe mạnh. Con mèo ngồi đó, da lông bóng mượt, đôi mắt to trong suốt hệt như hổ rình mồi nhìn cậu chằm chằm.

"Nhìn cái gì đấy?" Tống Phi Lan ngứa ngáy muốn sờ nó, có điều cậu vừa vươn tay, con mèo kia đã gầm gừ trong cổ họng, tên nhóc nhát cáy lập tức rụt tay về, thế mà vẫn còn mạnh miệng: "Thấy ghét."

Tống Phi Lan không trêu mèo nữa, nhàm chán nhìn xung quanh, trong lúc lơ đãng, cậu chợt trông thấy người anh rể "đang đi công tác ở tỉnh khác" trong truyền thuyết – Trịnh Vũ. Anh ta bước ra từ một quán cà phê, nở nụ cười dịu dàng với cô gái xinh đẹp đi cạnh, cô gái kia hình như là sinh viên, trông mới trên 20 tuổi.

Cậu còn đang nhìn người ta chằm chằm, đột nhiên nghe Đào Nguyên gọi một tiếng: "Nhìn cái gì đấy?"

"Em mới thấy có người giống anh rể lắm, đi chung với một cô gái." Tống Phi Lan ngẩng đầu. "Nhưng Tống Tư Tuệ nói anh ấy đang đi công tác mà."

Đào Nguyên nhìn theo tầm mắt cậu, chỉ thấy một bóng dáng thấp thoáng, quả thật rất giống Trịnh Vũ, anh im lặng một lúc rồi nói: "Em đừng xen vào chuyện nhà người khác, lỡ Trịnh Vũ về sớm thì sao. Anh ta là giảng viên đại học, đi cùng sinh viên cũng bình thường."

Tống Phi Lan tuy rằng không hợp với bà chị họ Tống kia nhưng cậu cũng không nhiều chuyện, cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định mặc kệ, coi như là mình nhìn lầm đi.

Tống Phi Lan cầm trà sữa nóng Đào Nguyên mua cho hút một hớp, hương trà thơm ngát ngập tràn trong miệng. Sau những chuyện vừa rồi, bộ não hạt nho của Tống Phi Lan đã quên sạch bách mấy việc không vui kia.

Buổi tối lúc về tới nhà, Đào Nguyên thu dọn đồ chuẩn bị đi công tác, Tống Phi Lan ngồi trên xe lăn bắt đầu chỉ tay năm ngón: "Không mang chăn theo sao? Em nghe nói giường của khách sạn không sạch đâu." Chốc lát sau lại hỏi: "Anh Đào, em nghe nói buổi tối ngủ ở đấy hay bị mất giày lắm, có thật không?"

Đào Nguyên đang mệt gần chết thì lại có điện thoại đòi nợ của Tống gia gọi tới, Trình Mạn Phương vừa mở miệng đã hớn hở nói không ngừng, ai không biết còn tưởng bà mới là người sắp kết hôn.

"Phi Lan hả, dì xem ngày cho con rồi, thứ Sáu tuần sau được đấy! Thứ Hai dì dắt hai đứa đi thử lễ phục, hôm sau đi chụp ảnh cưới, thứ Tư chúng ta sẽ chọn địa điểm, thứ Năm để nghỉ ngơi, tới thứ Sáu thì..."

"Dì à, cuối tuần này con với anh... Đào Nguyên phải đi công tác đến thứ Bảy mới về, dì đừng vội như thế, con còn chưa chuẩn bị tinh thần."

Tống Phi Lan vừa nói chuyện với Trình Mạn Phương vừa chỉ vào cái nón len màu sắc sặc sỡ Đào Nguyên định bỏ vào vali, bĩu môi lắc đầu.

"Con không cần lo gì cả, cứ để dì." Bà trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vậy bỏ thứ Sáu đi, cuối tháng này cũng là ngày lành, lại có thời gian để dì gửi thiệp mời."

"Dì đừng mời nhiều quá, gửi thiệp cho họ hàng trong nhà là được."

Cậu nói thế nhưng Trình Mạn Phương lại nghĩ ngược lại, nếu chỉ để người nhà biết thì bà phí công như thế làm gì? Bà muốn cả thế giới đều phải biết!

"Con đừng lo, vậy con và Tiểu Đào nhớ sắp xếp chừa cuối tháng ra nha. Dì cũng xem mấy chỗ cho tụi con đi trăng mật rồi, hai đứa cứ chọn đi, xong đám cưới thì ra sân bay đi luôn."

Chờ Tống Phi Lan cúp điện thoại thì Đào Nguyên đã xếp đồ xong, đang kéo khóa vali.

"Em không mang nón len đâu, hồi trước đi coi mắt đội vào trông như dở hơi ấy." Cũng không biết Tống Phi Lan có nghiêm túc nghe Trình Mạn Phương nói không, vừa cúp máy liền lên án Đào Nguyên. "Anh Đào, anh mà còn vậy nữa là em giận anh đó."

Đào Nguyên không đáp lại câu nói của cậu mà hỏi: "Hai người vừa bàn chuyện đám cưới à?"

"Vâng, vốn định làm thứ Sáu tuần này. Dì đúng là không từ thủ đoạn để chiến thắng mẹ em."

Tống Phi Lan không ngốc, cũng biết Trình Mạn Phương gióng trống khua chiêng như thế để làm gì, nhưng cậu khác Nguyễn Ái Nùng, thứ cậu muốn chỉ có hai chữ tự do, cho nên cũng không để bụng.

"Dì bảo đặt cho mình hai tuần trăng mật đấy, anh muốn đi không?"

"Đi chứ, vừa lúc trong công ty không có việc, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt." Đào Nguyên lặng lẽ xách chiếc vali có cái nón len rực rỡ kia để vào góc tường.

Tống Phi Lan đã quên béng chuyện nón mũ, cậu cười hỏi: "Anh muốn đi đâu? Mùa này chỗ nào cũng lạnh, hay mình vào miền Nam cho ấm được không?"

"Được."

Chiều hôm sau, sau sáu tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng hai người đã đến địa điểm quay "Võ Hậu Truyền Kỳ". Cả hai đi đặt khách sạn trước, lúc Tống Phi Lan bị đẩy vào phòng mới chợt nhớ ra: "Ủa anh Đào, hai đứa mình ở chung một phòng hả?"

————————————————

(1) Tôm cay:

(2) Đại học Yến Kinh: Được thành lập từ bốn trường Thiên Chúa giáo liên kết lại, Yến Kinh có một học viện liên kết với Havard vào năm 1928 và được đánh giá nằm trong top đại học Trung Quốc năm 1930. Tuy nhiên sau khi Trung Quốc tham gia vào chiến tranh Triều Tiên thì Yến Kinh tan rã, các khoa được chuyển sang các trường và học viện khác, trong đó có đại học Bắc Kinh.





[Kết hôn] Chương 20

Chương 20:

Đào Nguyên "ừ" một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: "Không phải em sợ ma hả? Chúng ta vừa kết hôn xong đã chia phòng ngủ, lỡ Tống đổng biết thì sao."

Tống Phi Lan cứ thấy có gì đó sai sai: "Bố em không rảnh đến mức đó đâu."

"Vậy anh đi đặt thêm một phòng nữa nhé?"

Hành lý đã được nhân viên đưa lên, một cái thùng to hơn hai mươi kg cùng một đống đồ linh tinh lặt vặt. Tống Phi Lan liếc mắt nhìn cái thùng kia một cái, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Thôi khỏi, chúng ta ở chung cũng được, nhưng phòng này có một giường à. Trời còn đang lạnh nữa, hai đứa mình ai ngủ sô pha?"

Đào Nguyên nhìn cái mỏ kia đang lải nhải liên tục, em ấy không thích ngủ với mình đến vậy sao? Nghĩ rồi, mặt anh cũng không khỏi lạnh xuống, thản nhiên nói: "Anh ngủ sô pha."

Tống Phi Lan nghe giọng anh có vẻ không vui, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt đen thui của đối phương, cậu lí nhí nói: "Anh Đào, em không có ý đó, em... em chỉ sợ anh không thích thôi. Nếu được thì mình nằm chung nha, giường cũng lớn mà."

Đào Nguyên nghe cậu nói vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút: "Khách sạn này vừa đẹp vừa gần chỗ quay, anh đặt phòng từ nửa tháng trước rồi, lúc đó không nghĩ em cũng đi nên chỉ đặt một phòng."

Tống Phi Lan càng thêm tự trách, đã theo đuôi người ta rồi lại còn kén chọn nữa, cậu vội đáp: "Không sao không sao, nếu anh không thích thì em ngủ sô pha cũng được."

Đào Nguyên sao nỡ để cậu ngủ sô pha, anh nhìn cậu thở dài: "Lên giường ngủ đi."

Hai người thu dọn một chút, sau đó Đào Nguyên dẫn Tống Phi Lan đi ăn tối. Bây giờ vẫn chưa bắt đầu quay, đạo diễn và dàn diễn viên đang ở tại một khách sạn khác, Đào Nguyên không định qua đó gặp họ, thể nào cũng phải đi xã giao vân vân.

Tống Phi Lan chỉ đi theo góp vui, đương nhiên là không có ý kiến. Chân cậu gần như đã lành hẳn, cuối tuần đi bệnh viện tái khám xong có lẽ sẽ đi đứng bình thường.

Đào Nguyên vẫn dùng xe lăn đẩy cậu, cả hai đi vào một nhà hàng lẩu bên cạnh khách sạn. Mùa này rất nhiều người ăn lẩu, khách xếp hàng chờ đã đứng thành một vòng tròn trong hành lang, Tống Phi Lan nhìn dòng người rồi nhìn thẻ thứ tự trong tay, nói: "Anh này, hay mình đi chỗ khác đi, chứ thế này thì phải chờ tới bao giờ?"

Cậu đang ngửa đầu nói chuyện với Đào Nguyên, chợt nghe thấy có người gọi tên cậu, xung quanh rất ồn ào, Tống Phi Lan còn tưởng mình nghe lầm. Tống Phi Lan nhìn lướt qua đoàn người, bảo với Đào Nguyên: "Hình như có ai mới gọi em."

Đào Nguyên hỏi: "Em có bạn ở đây à?"

Trước đó, bạn bè Tống Phi Lan đã đi theo con đường riêng của mình, bọn họ không giữ liên lạc nhiều, sau này khi lớn cậu cũng không chắc. Tống Phi Lan còn đang ngây ra thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái dung mạo dịu dàng đang chen giữa đoàn người. Cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, mái tóc dài mượt phủ trên vai, gương mặt không quá xinh đẹp nhưng rất hiền hòa thân thiện. Đúng là mối tình đầu của Tống Phi Lan – Hình Lỵ.

Trong nháy mắt, Tống Phi Lan gần như nín thở, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương. Qua hơn mười năm, ngoại trừ phong cách thời trang đã theo hướng trưởng thành, khí chất của Hình Lỵ vẫn không hề thay đổi, vừa bao dung vừa hiền lành.

Tống Phi Lan ngây ngốc mở miệng gọi: "Hình Lỵ."

Cô gái vắt áo bành tô trên tay, khó khăn chen qua dòng người đến trước mặt bọn họ, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vừa mở miệng ra đã thân thiết hỏi: "Chân cậu bị sao thế?"

"Tớ bị tông xe, tuần sau mới được tháo bột." Tống Phi Lan vội nói.

"Thế à, lúc nãy đứng xa thấy cậu, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì."

Hai người quen nhau bốn năm, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của đời cũng đã trao cho nhau, tình nghĩa giữa đôi bên thì khỏi phải nói. Nhưng Hình Lỵ cũng không phải kiểu người dễ dãi, chẳng qua là thấy Tống Phi Lan ngồi xe lăn nên cô mới chủ động tới đây bắt chuyện.

"Cậu không sao là tốt rồi."

Tống Phi Lan nhìn cô, do dự hai giây liền hỏi: "Nghe nói cậu sắp lấy chồng phải không?"

Hình Lỵ ừ một tiếng, vài giây sau, cô nói: "Cậu cũng mau tìm đối tượng đi, có người ở cạnh chăm sóc thì tâm tính sẽ trưởng thành hơn đấy."

Hai người hệt như tình nhân lâu ngày gặp lại, gần như cho Đào Nguyên ra rìa. Đào tiên sinh được pháp luật công nhận là chồng Tống Phi Lan bắt đầu khó chịu, anh khẽ ho một tiếng. Tống Phi Lan lúc này mới nhớ ra đằng sau mình còn một người, do dự cả buổi cũng không biết phải giới thiệu thế nào, cuối cùng, Đào Nguyên bèn tự mình ra trận: "Chào cô, tôi là chồng của Phi Lan."

Tống Phi Lan há hốc miệng, mãi sau mới phun ra được một câu: "Ừm, đây là chồng tớ, Đào Nguyên."

Hình Lỵ sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, cô bắt tay với Đào Nguyên xong, lại nhìn về phía Tống Phi Lan, cuối cùng nói: "Tớ không biết là cậu kết hôn rồi đấy."

"Mới đăng kí xong, vẫn chưa kịp gửi thiệp, bọn tớ định cuối tháng làm đám cưới." Tống Phi Lan nói: "... Nhà tớ có nhận được thiệp của cậu, tuần sau đúng không?"

"Ừ." Hình Lỵ không biết phải nói gì, một lát sau mới bất đắc dĩ cười cười. "Nếu rảnh thì nhớ đến nhé."

Đào Nguyên không muốn để hai người giao tiếp nhiều, biểu tình của Tống Phi Lan làm anh có ảo giác, cho dù cậu đã mất trí nhớ thì hình ảnh cô gái kia đã khắc sâu vào trong xương trong tủy cậu. Anh trả lời: "Nếu được thì chúng tôi nhất định sẽ đến. Hình tiểu thư đang đi du lịch à?"

"Không, tôi có hẹn phỏng vấn, vừa xong việc nên đến đây ăn cơm với đồng nghiệp. Công ty của các anh sắp quay phim ở đây đúng không?" Hình Lỵ cũng hiểu ý, đổi sang trò chuyện về đề tài công việc với anh.

Mọi người tán gẫu thêm vài câu liền chào tạm biệt, Tống Phi Lan vẫn luôn im lặng, trong lòng không hiểu vì sao có chút buồn bã.

Đào Nguyên đẩy cậu ra cửa nhà hàng, anh đương nhiên cũng không vui. Hai người đứng đó một lát, Đào Nguyên không biết sao lại tự nghĩ thông, quay sang hỏi Tống Phi Lan: "Có đi ăn nữa không?"

Tống Phi Lan đang ngẩn người, nghe anh hỏi mới hoàn hồn, vội đáp: "Đi chứ, anh muốn ăn gì?"

Đường này toàn là nhà hàng với quán ăn, Đào Nguyên biết lúc này Tống Phi Lan chẳng còn hứng thú thưởng thức đồ ăn nữa, thôi kiếm cái gì lót dạ cũng được.

Đối diện đường có một tiệm mì Lan Châu (1), Đào Nguyên nhìn thoáng qua bảng hiệu, nói: "Ăn mì cho nhanh nhé, ăn xong về ngủ sớm."

Tống Phi Lan sao cũng được gật đầu. Đào Nguyên mặc dù luôn tự an ủi mình nhưng nhìn cậu thất hồn lạc phách như thế cũng sắp lên cơn ghen. Hai người ăn xong thì quay về khách sạn, Tống Phi Lan còn bị Đào Nguyên chụp cái nón len lòe loẹt lên đầu, nhìn rất ngốc, vẻ mặt cậu rất cô đơn.

Đào Nguyên đi xả nước nóng: "Muốn tắm một cái không?"

Tống Phi Lan vừa cởi áo khoác vừa nói: "Không ạ, anh cứ vào đi."

"Tắm đi, tắm rồi ngủ cho ngon."

Nghe anh nói vậy, Tống Phi Lan liền gật đầu, cầm áo ngủ nhảy lò cò vào buồng tắm.

"Xong thì gọi anh." Đào Nguyên đứng trước cửa wc nói.

Người bên trong lười biếng đáp ứng, chắc cũng chả còn tâm tư nào mà để ý chuyện ngủ chung hay ngủ riêng.

Mùa đông ở miền Nam ít tuyết, không có gió nhưng khí trời lại ẩm ướt nên vẫn lạnh thấu xương.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, chờ kim giây quay đủ mười lăm vòng liền đứng dậy gõ cửa: "Ra đi, ngâm nước lâu không tốt đâu."

Không biết Tống Phi Lan có phải vừa mới khóc không, thanh âm mềm mại kéo dài nhẹ nhàng ừ một tiếng, mặc quần áo xong thì lết ra ngoài, Đào Nguyên vừa nghe tiếng động đã đẩy cửa đi vào, một tay ôm lấy cậu đặt xuống giường.

Tống Phi Lan tập riết cũng quen, đầu tóc ướt sũng nằm bẹp trên giường, trông như kiểu "Sao tôi chưa chết". Đào Nguyên đứng cạnh nhìn cậu: "Đứng lên sấy tóc rồi hãy ngủ."

Tống Phi Lan lười biếng không muốn nhúc nhích, Đào Nguyên cũng có chút bực bội, anh cầm quần áo của mình lên, lạnh lùng nói: "Mười phút nữa anh ra, nếu em còn chưa chịu sấy tóc thì đừng trách anh cạo sạch đầu em."

Lúc này Tống Phi Lan mới chịu ngồi dậy, cậu bất mãn bĩu môi, tay vẫn ngoan ngoãn cầm máy sấy sấy tóc. Đến khi Đào Nguyên tắm xong, cậu đã nghiêng người nằm co vào trong góc, trông như đang ngủ.

Đào Nguyên thử gọi: "Tống Phi Lan? Ngủ chưa?"

Tống Phi Lan xoay người nhìn anh: "Chưa ạ, sao vậy anh?"

Đào Nguyên đã bỏ kính xuống, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cậu chằm chằm hệt như đang rình mồi. Tống Phi Lan tự dưng rùng mình một cái, nhìn đối phương để trần nửa người trên, lộ ra cơ bắp rắn chắc xinh đẹp. Đào Nguyên vừa gạt nước đọng trên mặt đi vừa nói: "Không phải năm 17 tuổi em và cô ấy vẫn chưa có gì sao?"

"Đúng là thế, nhưng em vẫn buồn lắm, cảm giác này giống như... giống như là phải gả mẹ mình đi ấy. Không phải, mẹ em mà gả được thì mừng quá, em còn muốn đốt pháo hoa ấy chứ." Tống Phi Lan bắt đầu nói nhảm, nhưng cuối cùng cậu hít sâu một hơi, thấp giọng bảo: "Dù sao em vẫn thấy buồn."

Đào Nguyên lau khô người xong, xốc lên chăn bước lên giường, Tống Phi Lan cảm giác nệm trĩu xuống, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp, cậu lùi người ra sau.

"Em nằm sát vào đây một chút, coi chừng đêm ngủ lăn xuống, giường này cao lắm."

Tống Phi Lan đành phải dịch dịch mông qua, Đào Nguyên đưa tay túm lấy cậu kéo vào trong, hỏi: "Em sợ cái gì?"

"Đây là lần đầu tiên em ngủ chung giường với một người đàn ông ở trần đó." Tống Phi Lan ăn ngay nói thật. "Người anh đẹp quá."

Đào Nguyên vốn đang bực, vừa nghe cậu nói vậy lại phì cười: "Vậy để anh mặc áo."

Anh lấy một chiếc áo thun trắng trong tủ quần áo ra tròng vào đầu, sau đó lại leo lên giường.

Tống Phi Lan yên lặng xoay người, đưa lưng về phía anh nằm co rúm lại, Đào Nguyên cũng không nói gì, vươn tay tắt đèn ngủ. Cả căn phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ, Đào Nguyên nhìn trần nhà, Tống Phi Lan nhìn tán cây trơ trụi ngoài cửa sổ rung rinh trong đêm đen.

10 phút sau, cậu từ từ quay lại, định xem Đào Nguyên đã ngủ chưa, nào ngờ lại nhìn thấy nửa bên mặt của người nọ vẫn mở to mắt.

Tống Phi Lan nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Đào."

"Ừ?"

"Anh có..." Tống Phi Lan còn chưa nói xong đã bị Đào Nguyên ôm chặt lấy. Cả hai chỉ mặc quần áo ngủ lại nằm cùng một cái chăn, trong lúc nhất thời, nhiệt độ cơ thể của hai người cứ thế xuyên qua áo ngủ của đối phương, mùi dầu gội đầu, mùi sữa tắm, còn có mùi hương cơ thể quanh quẩn.

Dây thần kinh của Tống Phi Lan đứt phựt một cái, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ. Đậu mèo, cái tình huống gì đây?!!!

————————————————

(1) Mì Lan Châu:

Advertisements  







[Kết hôn] Chương 21

Chương 21:

Đào Nguyên ra vẻ bình tĩnh mà ôm Tống Phi Lan, chóp mũi lành lạnh của cậu chạm vào cổ anh, anh nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Tống Phi Lan sợ đến mức cứng người, lúc Đào Nguyên lên tiếng, cậu thậm chí còn cảm thấy âm vang chấn động trong lồng ngực đối phương. Cậu rất muốn hỏi vì sao Đào Nguyên lại làm vậy, nhưng ngập ngừng cả buổi cũng không dám mở miệng, mãi sau, Tống Phi Lan mới phun ra được một câu: "Anh Đào biết không, bố em còn chẳng ôm em ngủ bao giờ."

Đào Nguyên nhịn không được bật cười, cười đến mức cơ ngực cũng run theo, Tống Phi Lan đưa tay lên, hơi ngập ngừng hỏi: "Em sờ ngực anh một tí được không?"

Bên dưới của Đào Nguyên suýt chút nữa đã đứng lên, anh cố gắng nhịn xuống, qua một lúc lâu sau mới nói: "Sờ đi."

Tống Phi Lan vươn năm cái móng vuốt ra, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nhéo nhéo cơ ngực của người đàn ông qua lớp vải áo mỏng, vừa ấm áp lại vừa dẻo dai, cậu "thưởng thức" trong chốc lát, cuối cùng bình luận: "Anh Đào, ngực anh bự thật đấy."

Đào Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, anh thật sự rất muốn hôn Tống Phi Lan, kiềm nén nói: "Ngủ đi."

"Anh ôm như thế em không ngủ được."

Tống Phi Lan bỗng nhiên cảm thấy hình như Đào Nguyên có chút cảm tình với mình. Nhưng cậu vừa nói xong, Đào Nguyên liền buông tay ra, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía cậu: "Ngủ đi."

Đào Nguyên không ôm cậu nữa, trong lòng Tống Phi Lan lại hơi mất mát, dù sao từ nhỏ tới lớn Tống Đông Lai không hề ôm cậu ngủ, Nguyễn Ái Nùng cũng chưa bao giờ chịu quan tâm chăm sóc cậu.

Tống Phi Lan nhìn tấm lưng săn chắc rộng lớn của Đào Nguyên, cậu gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ người nọ truyền đến. Cậu im lặng tự hỏi, có phải anh Đào thích mình không?

Tống Phi Lan không dám chắc, chốc lát sau, cậu vô thức kề trán vào lưng Đào Nguyên, hơi thở cũng từ từ nhẹ dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, Đào Nguyên đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, đang đứng trước giường chỉnh lại quần áo, thấy cậu mở mắt ra, anh hỏi: "Em muốn đi dự lễ khởi quay với anh hay là muốn ở lại khách sạn ngủ?"

"Em đi với anh." Tống Phi Lan ngồi dậy, dụi mắt, mơ mơ màng màng nói.

"Vậy rời giường đi." Đào Nguyên nói: "Quần áo của em anh treo trên giá, đánh răng xong thì ra thay."

Tống Phi Lan gật gật đầu, mới tới hôm qua cậu còn xoắn xuýt vụ không biết Đào Nguyên có thích mình hay không, lúc này đối mặt với anh, cậu bỗng nhiên có chút ngại ngùng. Nhưng trợ lý Đào y phục chỉnh tề đứng trước giường nhìn cậu một lát liền đi ra ngoài, trong mắt chẳng có chút quyến luyến nào, cũng chả có vẻ gì là thích Tống Phi Lan cả.

Chả lẽ là mình ăn dưa bở? Nhưng tự nhiên ảnh ôm mình làm chi?

Tống Phi Lan vừa đánh răng vừa miên man suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Đào Nguyên ở bên ngoài giục cậu: "Anh mua bánh bao chiên rồi đấy, ăn nhanh không nó nguội mất."

Tống Phi Lan miệng đầy bọt kem trả lời: "Dạ."

Cậu nghĩ thầm, vậy là anh ấy có thích mình đi.

Hai người ăn sáng xong rồi đi ra chỗ quay, đạo diễn và các diễn viên đều đã đến đông đủ, bàn cúng cũng chuẩn bị xong. Nhân viên từng người một lên thắp hương, đạo diễn và Dương Tiểu Thanh cùng nhau lật tấm vải đỏ phủ trên máy quay ra, coi như bắt đầu khởi quay.

Tống Phi Lan luôn đi theo Đào Nguyên, cậu thấy nghi thức đã chấm dứt thì ngạc nhiên: "Thế là xong rồi ạ?"

"Ừ." Đào Nguyên gật gật đầu, dẫn cậu đi chào hỏi đạo diễn, Dương Tiểu Thanh nhìn thấy hai người liền chủ động đến bắt chuyện: "Tống tổng cũng tới à?"

Tống Phi Lan cười nói: "Tôi tưởng hôm nay mọi người sẽ hóa trang hết chứ."

Dương Tiểu Thanh cũng cười theo: "Anh sắp xếp lịch trình của tôi mà, sao lại hỏi thế? Lát nữa còn phải bay đi dự fan meeting ở Thượng Hải nữa, hóa trang làm gì."

Tống Phi Lan có biết gì về chuyện của công ty đâu, từ khi Đào Nguyên đến thì cậu liền thoải mái làm bù nhìn, phần lớn công việc đều qua tay trợ lí Đào. Tống Phi Lan đành gãi đầu xấu hổ cười cười. "Vậy cô đi nhanh đi."

Đào Nguyên nhìn Dương Tiểu Thanh rời đi rồi mới nói: "Hôm nay chỉ làm lễ thôi, một vài diễn viên còn đang bận, mấy ngày nữa mới đến đây được."

Tống Phi Lan đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi Đào Nguyên: "Vậy chúng ta tới làm gì?"

"Xem coi tiền công ty đổ vào đâu." Đào Nguyên đùa cậu. "Trấn áp giang hồ."

Hai người dạo một vòng phim trường, quả thật nhìn thấy mấy nhóm diễn viên đã hoá trang xong ngồi đợi, bọn họ đều là vai phụ, chắc đang chờ mấy diễn viên chính diễn thử trước.

Tống Phi Lan nói: "Em thấy kịch bản viết hay lắm."

"Chi phí đầu tư kịch bản lần này rất cao, sửa đi sửa lại mười ba lần, từng câu từng chữ đều được trau chuốt tỉ mỉ. Mặc dù bộ phim này là do công ty chúng ta sản xuất nhưng vẫn có nhà đầu tư bên ngoài, ba cậu trai kia đi cửa sau, lúc ký hợp đồng thì bên kia yêu cầu cho bọn họ diễn."

Đào Nguyên nhìn Tống Phi Lan một cái, dường như đang dạy cho cậu: "Mục đích của chúng ta là đến đây giám sát, không cần biết là ai, không cần biết ô dù sau lưng lớn đến mức nào, đã đến đây thì phải diễn theo kịch bản, trừ tình huống cực kỳ đặc biệt. Tuyệt đối không được thay đổi kịch bản lung tung chỉ vì kim chủ của bọn họ ra nhiều tiền, phải tôn trọng cả biên kịch lẫn nguyên tác bộ phim. Khi viết kịch bản thì người ta đã soạn sẵn outline ăn khớp, nếu cứ thêm hay sửa lại tình tiết sẽ làm phim bị giảm chất lượng."

Hai người vừa đi vừa bàn chuyện, Đào Nguyên giải thích: "Nguồn vốn của công ty chúng ta rất cao, phải cố quay phim cho tốt, Tống đổng không thể vung tiền cho Hoàn Vũ mãi được."

Tống Phi Lan nghiêm túc gật đầu: "Lúc trước em làm ăn tệ hại như vậy chắc là do không có anh bên cạnh."

Đào Nguyên dịu dàng nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Vài ngày sau đó, anh cũng không làm ra mấy hành động kỳ lạ trên giường nữa.

Sau khi toàn bộ dàn diễn viên chính của "Võ Hậu Truyền Kỳ" đã đến, hai người Đào Tống cũng quay về công ty.

Trời tháng Một rét căm căm, Tống Phi Lan rụt cổ bước ra khỏi sân bay, cậu than thở với Đào Nguyên: "Miền Bắc tuy lạnh nhưng trời lại khô ráo, mặc nhiều quần áo tí là được, chứ miền Nam vừa lạnh vừa ẩm, cảm giác như cắt da cắt thịt luôn ấy, ở thêm vài ngày nữa chắc em thành thịt đông mất."

Đào Nguyên cười giúp cậu quấn kín khăn quàng, nói: "Do em lười tập thể dục đấy, chịu khó vận động một chút là không bị lạnh đâu."

"..." Tống Phi Lan trùm khăn qua tai giả đò không nghe thấy, lại cho rằng lúc trước cậu ăn dưa bở hơi nhiều, tính ra Đào Nguyên cũng chỉ là một ông anh tốt mà thôi.

Hai người vừa lên xe, Tống Phi Lan đã thở ra một hơi: "Lạnh chết em rồi."

Đào Nguyên mở máy sưởi lên mức cao nhất, bảo cậu duỗi tay ra ngay chỗ phả hơi ấm. Anh đánh tay lái, quẹo trái, từ từ lái xe ra khỏi gara, sau đó mới nói: "Chút nữa đến bệnh viện khám chân cho em nhé."

Tống Phi Lan bị gió đông thổi đến mức không muốn nhúc nhích, quay sang làm nũng với đối phương: "Ngày mai được không anh, em lạnh quá à."

"Mai là thứ Bảy, bác sĩ chuyên khám cho em không làm việc. Chúng ta còn phải về Tống gia nữa, chắc dì Trình đã chuẩn bị lễ phục cho em chọn rồi đấy."

Đào Nguyên vừa nghĩ tới chuyện đám cưới đã thấy vui, gọi Trình Mạn Phương càng thêm thân thiết.

Tống Phi Lan mấp máy môi, ngả đầu ra sau dựa vào lưng ghế: "Dì em lần đầu tiên 'quan tâm' em như thế đấy, thôi cũng được, bọn mình đi trăng mật chơi, đi luôn cũng được đừng về nữa, đỡ phải ở nhà nghe bọn họ lải nhải."

Đào Nguyên đưa tay xoa đầu cậu: "Ra biển chơi không? Bây giờ Nam bán cầu đang là mùa hè, phơi nắng trên bờ cát cũng thoải mái lắm."

Tống Phi Lan và Đào Nguyên tư tưởng lớn gặp nhau, cậu vui vẻ gật đầu. Trợ lý Đào chạy thẳng đến bệnh viện, nhờ bác sĩ kiểm tra cho Tống Phi Lan, lúc nhận được kết quả khám bệnh, Tống tổng lập tức quăng hai cái nạng đi.

"Cuối cùng cũng khỏi hẳn rồi!"

"Trưa nay muốn ăn gì?" Đào Nguyên giúp cậu nhặt nạng lên, cất vào cốp xe.

"Em không biết, anh muốn đi ăn hay muốn về nhà?"

Đào Nguyên đóng cửa lại, nói: "Vậy mình về nhà ăn đi, ăn ở ngoài nhiều không tốt đâu."

Tống Phi Lan nhảy lên xe, khó khăn lắm mới được tự do, cậu sung sướng không thôi: "Vậy mình đi siêu thị đi, em muốn mua mấy quả lựu."

Hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Vừa về nhà, Đào Nguyên liền thay quần áo rồi xuống bếp bắt đầu bận rộn, còn Tống Phi Lan thì ngồi ngoài phòng khách lột lựu. Cậu không biết cách lột, đầu ngón tay dính một đống vỏ vàng khè, đã thế còn nói với xuống bếp như đúng rồi: "Anh Đào nấu cơm cho em nhé, em lột lựu cho anh ăn."

Đào Nguyên đứng dưới bếp cười, cất giọng hỏi: "Em không lấy dao thì làm sao mà lột?"

"Lột lựu mà cũng cần dùng dao ạ?"

Cậu cầm quả lựu trên tay, vật lộn cả buổi mà mới lột được có chút xíu, dựa vào khung cửa nhìn Đào Nguyên đang tất bật: "Đừng bảo anh định gọt vỏ nhé?"

Đào Nguyên bỏ đấu gạo vào trong nồi, đậy nắp lại, xoay người cầm quả lựu trong tay Tống Phi Lan. Ngón tay thon dài linh hoạt cầm dao xoay một vòng, kéo cuống lựu ra, bên trong là hạt lựu dính theo từng múi. Mũi dao lách vào khía ra một khe hở, anh bỏ dao xuống, dùng tay ấn nhẹ một cái, quả lựu liền tách ra từng múi đều đặn trông như múi cam.

Nồi mì sôi lên, kêu lục bục, Đào Nguyên nhét lựu vào tay Tống Phi Lan: "Bóc hột ra ăn đi."

Tống Phi Lan cầm lựu Đào Nguyên tách cho, ánh mắt sùng bái nhìn anh, lập tức khen ngợi: "Anh à sao anh cái gì cũng giỏi hết vậy?"

Khóe miệng Đào Nguyên chan chứa ý cười, im lặng dùng đũa khuấy mì. Tống Phi Lan còn rất là vô tư nói: "Cứ thế này thì có ngày em yêu anh mất thôi."

Đầu bếp Đào suýt nữa làm đổ cả nồi mì, anh sửng sốt quay đầu lại nhìn đối phương, nhưng Tống Phi Lan đã cầm lựu chạy biến lên phòng khách từ bao giờ.

Sắp tới trong công ty không có việc gì, đã có danh sách các nghệ sĩ tham gia đêm âm nhạc năm mới, còn đâu ngoại trừ mấy diễn viên đang đóng phim, mọi người đều đã về nhà ăn Tết.

Thứ Bảy, Đào Nguyên và Tống Phi Lan trở lại Tống gia, quả nhiên được Trình Mạn Phương nhiệt liệt hoan nghênh, bà đưa catalog áo cưới để hai người chọn, còn bàn xem chụp ảnh ở đâu, thiệp cưới sẽ cắt laser vân vân...(1)

Tống Phi Lan không thích theo ý bà, Đào Nguyên biết nên chủ động nói: "Dì à, dì đưa số điện thoại của họ cho bọn con đi, bọn con muốn tự chọn."

Trình Mạn Phương cũng vui vẻ, mục đích của bà ta chỉ là làm cái đám cưới này xôn xao khắp công chúng, bà vô cùng thoải mái đưa danh thiếp cho bọn họ.

"Chọn thiệp xong thì nhớ nói dì nhé, dì còn phải đi gửi nữa." Sau đó, bà còn hỏi: "Hai đứa có đến dự hôn lễ của nhà họ Hình không?"

Tống Phi Lan có hơi do dự, Đào Nguyên quay đầu nhìn cậu, không biết vì sao, anh lại đáp: "Lần trước bọn con mới gặp Hình tiểu thư, cô ấy còn mời bọn con nữa nên chắc là đi ạ."

Tống Phi Lan vươn tay lột vỏ quýt, im lặng không nói.

Hai người ăn trưa xong rồi mới rời đi, đến chiều thì ra tiệm áo cưới thử đồ. Mấy năm gần đây hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, đám thương gia cũng sôi nổi sửa cũ thành mới, nhập về một đống quần áo kiểu cọ cho bọn họ tha hồ chọn. Tống Phi Lan thay xong một bộ, cậu bước ra, có chút bất mãn hỏi: "Thế nào?"

Mấy nhân viên xung quanh đương nhiên khen lấy khen để, Đào Nguyên nhìn vẻ mặt của cậu, cố ý nói: "Cũng được đó, thử thêm vài bộ nữa đi, chọn hai bộ, một bộ chừng nào mình làm lễ thì mặc, bộ kia thì để đi đám cưới Hình tiểu thư."

Tống Phi Lan khẽ thở dài, cậu nâng mắt, y hệt như cún con đang nhìn bố của nó: "Chúng ta không đi được không?"

Đào Nguyên không để ý tới cậu, hỏi một nhân viên đứng cạnh: "Mấy bộ chúng tôi vừa thử còn hàng không?"

Nhân viên kia trả lời có, sau đó chạy đi lấy. Tống Phi Lan bước xuống bục thử, chạy đến bên người Đào Nguyên, nắm cánh tay anh thấp giọng nói: "Anh Đào... chồng ơi, mình đừng đi được không? Em xấu hổ lắm."

Đáy mắt Đào Nguyên chẳng chút dịu dàng, lạnh lùng nói: "Thích cô ta đến vậy sao?"

————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro