Chương 10: Anh là thật lòng... anh sẽ đợi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong sau khi trở về phòng, anh vừa đau lòng vừa mệt mỏi. Từng lời nói của người ấy như cứa vào tim anh khiến anh nghẹt thở. Nước mắt từ đâu thi nhau rơi xuống, anh đã thua rồi... anh không muốn tiếp tục nữa... anh không thể khiến cho mình trở nên đáng thương hơn nữa. Anh đã có tội gì chứ, yêu 1 người là tội ư? Thật nực cười, anh thật quá nực cười. Anh mệt mỏi lê chân đi ra ngoài, không khí trong phòng quá ngột ngạt, anh muốn biến mất khỏi căn nhà đó ngay lập tức, anh muốn trốn chạy... Bước ra ngoài phòng khách, anh bắt gặp bóng lưng của người đó đang cuộn người trên ghế sô pha, anh nhếch mép không quan tâm thế nhưng bản năng của anh vẫn quay lại nhìn thêm 1 chút. Điều làm anh hốt hoảng là bóng lưng ấy đang run rẩy, cậu đang khóc ư? Vì sao cậu phải khóc? Vì sao nhìn cậu lại cô đơn đến vậy? Dù giây phút trước anh còn oán hận cậu đến vô bờ nhưng ngay lúc này, nhìn cậu như vậy anh không thể khống chế mình nữa, anh vô thức bước đến bên cậu. Hóa ra Seungri không khóc, nhưng ánh mắt cậu lại trống rỗng và đau đớn hơn bất kì lúc nào anh nhìn thấy, kể cả lần chia tay với mối tình đầu anh cũng không thấy ánh mắt đau đớn đến vậy, anh hốt hoảng:
- Seungri à...
Seungri ngẩng đầu lên bắt gặp anh, cậu lại cúi đầu xuống:
- Em xin lỗi... vừa nãy em không nên nói như vậy phải không?
Jiyong cười cay đắng:
- Em ghét anh đâu phải lỗi? Cảm xúc của 1 người không có gì là sai cần xin lỗi cả..
- Không... không phải thế...
Jiyong ngắt lời:
- Nhưng Seungri à, anh xin lỗi nếu như tình cảm của anh khiến em cảm thấy nặng nề hoặc là căm ghét. Anh xin lỗi...
Seungri cúi đầu:
- Anh luôn như vậy.
- Phải không? Anh luôn như vậy à?
Seungri nói rất nhỏ:
- Vì sao anh luôn phải tỏ ra anh thích em? Anh làm thế để làm gì?
Jiyong thấy nực cười:
- Sao anh phải tỏ ra thích em ư? Vì anh thích em được chưa?
Seungri ngẩng mặt lên đối mặt với ánh mắt anh, cậu có quá nhiều thứ muốn hỏi, nhưng giờ phút này câu anh thích em của Jiyong khiến cậu không biết nói gì. Cậu im lặng như thế, Jiyong ngồi xuống bên cạnh cậu:
- Anh biết anh đang làm em khó xử, anh cũng khó xử nhất là khi chúng ta cùng 1 nhóm như thế này. Chúng ta đều không muốn như thế này, chi bằng hôm nay nói hết ra đi, ngày mai hãy quên hết đi coi như hôm nay chúng ta đang nằm mơ đi. Được không?
Seungri vẫn im lặng, Jiyong cũng không nói gì thêm. 1 lúc lâu sau, Jiyong nhẹ giọng:
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Seungri ngập ngừng:
- Em không biết nữa... anh biết không từ tối hôm ấy, em rất khó xử, em muốn chạy trốn, em rất ngại nói chuyện với anh..
- Anh hiểu mà..
Jiyong cười. Sao anh không hiểu điểu đó chứ. Seungri lại im lặng 1 lúc rồi tiếp lời:
- Thế nhưng vì sao anh lại như vậy? Anh hẹn hò cùng người khác nhưng anh vẫn nói thích em? Thậm chí anh đang đeo vòng tay cùng cô ta nữa?
Jiyong sửng sốt, vậy đó là lý do cậu ghét anh ư? Nghĩa là.... nghĩa là cậu không ghét tình cảm của anh ư? Nghĩa là cậu đang khó chịu vì mối quan hệ của anh và cô gái kia? Nghĩa là cậu đang ghen ư? Seungri tiếp lời:
- Em không thích việc anh cứ thể hiện là anh thích em trong khi anh đang hẹn hò với người khác, em ghét việc anh đi vài ngày không về nhà, em ghét việc anh luôn tránh em... em... em....
- Suỵt...
Jiyong cắt ngang lời Seungri. Anh không do dự kéo cậu vào lòng siết chặt, nghe cậu nói như vậy anh đã hiểu. Seungri ngạc nhiên vì hành động đột ngột của anh, cậu hét lên:
- Anh làm cái quái gì vậy!
Jiyong đang vui vì niềm hạnh phúc đến quá đột ngột, anh nỉ non:
- Seungri à seungri à seungri à seungri à seungri à... anh phải làm sao với em đây, bớt đáng yêu đi...
Seungri cáu:
Anh đang lảm nhảm cái quái gì vậy, bỏ ra đã, chúng ta nói chuyện nghiêm túc cơ mà!
Jiyong nhìn Seungri, cậu chàng đang cau có, quầng thâm mắt của cậu vốn đã lớn và giờ sau 1 đêm không ngủ nhìn càng buồn cười. Trông cậu như 1 con gấu trúc thật sự vậy.
- Vậy em nói tiếp đi, anh ôm em 1 chút. Ôm anh dùng tay mà, tai anh vẫn rảnh này.
Seungri hết nói nổi, sao lại có con người mặt dày vậy chứ.
- Chỉ là quan hệ thương mại thôi .
Jiyong bất ngờ lên tiếng. Seungri thắc mắc:
- Gì cơ?
- Cô gái đó đó, cô gái đang khiến em khó chịu đó.
Seungri càu nhàu:
- Em không khó chịu với cô ta, em không...
- Được rồi mà. Em không khó chịu được chưa, nhưng anh và cô ấy không có gì đâu.
Jiyong kể cho Seungri nghe về kế hoạch của chủ tịch Yang, tất nhiên anh bỏ bớt đi đoạn vì cậu anh mới làm vậy. Seungri lắng nghe rất chăm chú, cậu không để ý bàn tay ai đó đang ôm tiện thể sờ nắn vài chỗ của cậu. Jiyong chỉ cười:
- Giờ thì đi ngủ được chưa? Anh mệt gần chết rồi.
Seungri cọ quậy:
- Nhưng em sẽ không chấp nhận tình cảm của anh đâu. Em còn gia đình còn sự nghiệp của em chứ.
Cậu nói không chấp nhận anh bằng giọng nũng nịu ngọt lịm như vậy ư? Jiyong thật muốn cắn vào cái môi đang bĩu ra kia.
- Chứ anh không còn gia đình sự nghiệp đấy chắc?
- Đấy là việc của anh, em chỉ muốn chúng ta là anh em thôi.
Jiyong thoải mái:
- Nếu em muốn vậy thì lại làm anh em đi, quên vụ này đi nhá.
Seungri nghe anh nói vậy, không hiểu sao trong lòng cậu có 1 chút hụt hẫng, nhưng cậu vẫn rất nhanh gật đầu. Jiyong nhìn cậu đang cúi đầu, anh nghĩ thầm: Anh em ư? Em nằm mơ đi ! Anh hắng giọng:
- Vậy giờ đi ngủ được chưa?
Seungri nhanh bước vào phòng, Jiyong đi theo cậu, Seungri thắc mắc:
- Sao anh vào đây vậy?
Jiyong đáp tỉnh bơ:
- Ngủ.
- Anh về phòng anh với anh Bae đi
Jiyong nài nỉ:
- Nhưng hôm qua cậu ta uống rượu còn chưa thay quần áo đã ngủ, hôi chết đi được.
Seungri cáu:
- Em cũng uống rượu, cũng chưa thay đồ, anh cũng thế anh còn chê ai nữa!
- Nhưng mùi của em anh chịu được. Thôi đi ngủ đi.
Nói rồi Jiyong kéo Seungri lên giường. Seungri thấy sao sao đó
- Nhưng mà... ơ nhưng..
- Nhưng gì nữa, em nói chúng ta là anh em mà? Phải không?
- Phải... nhưng...
- Thế là được rồi, anh em ngủ cũng đâu có gì lạ.
- ơ... ơ...
Jiyong ép Seungri đi ngủ, dù cậu thấy có gì đó không ổn nhưng nghĩ mãi không ra không ổn chỗ nào. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến cậu díp mắt lại, chẳng buồn để ý ai kia đang ôm chặt cứng lấy mình với nụ cười khó hiểu trên môi.
Jiyong đang rất thoải mái ôm ấp con gấu trúc, lòng anh trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ. Anh nhìn Seungri đang say ngủ, hàng mi dài cụp xuống thật đẹp: " Seungri anh là thật lòng đối với em. Anh sẽ đợi em... đợi em nhận ra tình cảm của mình, bao lâu anh cũng chờ được.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro