Chương 101: Cho nhau thời gian suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc cãi nhau của họ vấn tiếp tục, Seungri và Jiyong bị cuốn vào bắt đầu to tiếng với nhau. Cuối cùng, Seungri là người lấy lại chút lý trí còn lại, cậu dừng 1 lúc lâu không nói gì rồi mệt mỏi:

- Cho em thời gian suy nghĩ đi. Em thực sự không muốn mệt mỏi thêm nữa, cứ như thế này chúng ta chỉ làm mọi việc nghiêm trọng hơn thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau khi cả 2 bình tĩnh hơn!

Jiyong nhắm mắt lại ổn định cảm xúc của mình, anh hiểu cả 2 đã đi quá xa khi những lời nói bắt đầu trở nên quá đáng:

- Được rồi. Em ở lại đây đi, anh qua phòng làm nhạc với mọi người mấy hôm. Mọi người đang gọi anh!

- Ừm…

2 người rời xa nhau như vậy. Cuộc cãi vã của họ không có hồi kết nhưng đương nhiên họ vẫn đủ lí trí để hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả hay ho. Bởi vậy, Jiyong quyết định đi đến công ty tụ họp với mấy anh em làm nhạc. Thực tế, thời gian này mới là những ngày đầu năm, trong phòng không có ai cả. Jiyong cười nhạt, hóa ra có lúc anh sẽ phải chạy trốn 1 cách hèn nhát như vậy… cái anh sợ chẳng phải là việc ai đúng ai sai mà anh sợ anh sẽ làm tổn thương cậu bởi tâm trạng đang không tốt của mình, cũng sợ cậu sẽ thốt ra những lời đầy lạnh lùng với anh. Bởi anh quá yêu cậu nên có lẽ anh sẽ không thể chịu được nếu cậu mang tình cảm của họ ra để dọa dẫm. Cũng thật may mắn Seungri không làm vậy, từ đầu đến cuối không 1 lần cậu nói dỗi mấy câu chia tay hay đại loại thế. Kì thực, dù cãi nhau nhưng họ đều hiểu rằng cả 2 sẽ chẳng thể thiếu nhau và cuộc cãi vã vô vị này sẽ nhanh chóng bị quên lãng mà thôi. Jiyong thở dài đầy mệt mỏi, anh ngồi suy nghĩ kĩ lại những lời cậu nói hôm nay. Đến bây giờ, khi bình tĩnh lại anh mới cảm thấy đau đớn bởi đây là lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau cậu nhắc đến cô gái đó. Thực tế trước khi anh ngỏ lời yêu đã có 1 lần Seungri giận hờn về chuyện này, khi đó anh đã giải thích rõ…. Nhưng sau này, đôi lúc trong những trường hợp anh cần thiết “ vô tình” lộ ra những bức ảnh hẹn hò , cậu chưa 1 lần đề cập đến, cũng chưa 1 lần tỏ thái độ khó chịu… Anh cứ nghĩ rằng cậu hiểu và thoải mái về chuyện ấy nên cũng không nhắc. Nhưng giờ Jiyong mới nhận ra, hóa ra trong lòng chất chứa nỗi ấm ức lâu như vậy. Cũng phải thôi, mỗi ngày lên báo lại đọc được tin hẹn hò của người yêu, lúc nào tìm kiếm tên người yêu cũng gắn thêm tên 1 cô gái khác, ai có thể vui vẻ nổi. Anh chợt nhận ra, trước đây anh đã yêu theo cách ngốc nghếch nhất, hóa ra không phải cứ chiều chuộng cậu mọi thứ là khiến cho cậu hạnh phúc. Hóa ra anh vẫn khiến cậu buồn đến vậy, giữa 2 người bọn họ, yêu nhau nhiều đến đâu không ai biết nhưng rõ ràng không hề có sự chia sẻ cần thiết. Anh chẳng hiểu những cảm xúc thực sự trong lòng cậu, cậu cũng làm anh buồn bởi những hành động vô tình của mình. Giống như anh, rõ ràng biết cậu chỉ có anh, anh biết cậu yêu anh nhiều lắm chứ, dù cậu không thể hiện nhiều nhưng anh cảm nhận được điều ấy, vậy nhưng… anh vẫn khó chịu với những mối quan hệ phức tạp của cậu, khó chịu bởi sự dửng dưng của cậu, rõ ràng cậu có thể hỏi anh, có thể mắng anh, có thể giận dỗi anh. Rõ ràng cậu là người có lí do chất vấn anh nhất nhưng cậu lại chưa bao giờ làm điều đó. Đúng là anh đã sai nhưng vì sao Seungri của anh luôn như vậy? Tình cảm của 2 người đến tận ngày hôm nay, anh càng hiểu sâu sắc rằng chẳng có gì chắc chắn, nó bấp bênh đến mức chỉ 1 cuộc cãi nhau nhỏ đã khiến cả 2 bị tổn thương đến mức này. Anh không biết 2 người sai từ đâu, hoặc giả ngay từ lúc bắt đầu họ đã cuốn vào nhau quá mạnh khiến họ quên hết mọi thứ, quên hết cả những quan tâm thông thường như 1 đôi tình nhân bình thường vẫn làm, hoặc do anh và cậu đều có lòng tự trọng quá lớn, rõ ràng anh khó chịu nhưng im lặng, rõ ràng cậu bị tổn thương nhưng lại tỏ ra dửng dưng…

Ở bên này, sau khi Jiyong lái xe đi, Seungri cũng mất 1 chút thời gian ổn định lại tâm trạng của mình. Dae Sung và Young Bae ở ngoài nghe ngóng cuộc cãi vã của 2 người cũng có chút bối rối. 2 người vừa ở Mỹ về chưa được vài hôm đã to tiếng như vậy không biết nguyên nhân vì sao, thực sự Jiyong và Seungri rất ít khi cãi nhau, hoặc ít ra 2 người cũng không cãi trước mặt Big Bang thế nhưng hôm nay là ngoại lệ. Young Bae và Dae Sung muốn giải tỏa tâm trạng cho Seungri 1 chút nên rủ cậu đi ra ngoài nhưng cậu từ chối thẳng thừng. Young Bae nhất quyết kéo cậu đi khiến Seungri cảm thấy phiền phức muốn chết đành đi theo 2 cậu anh ra ngoài.

- Muốn làm gì?
- Này???
- Này Seungri?
Young Bae đang lái xe hỏi Seungri, anh hỏi 3 câu cậu mới giật mình trả lời hờ hững:
- Đâu cũng được, anh lôi em đi mà!
- À tôi lôi cậu đi nhưng tôi có mấy khi ra ngoài đâu mà biết? Chỗ nào thì ít người hâm mộ với chơi được?

- Chả có chỗ nào cả! 

- Vậy chứ bình thường cậu với Jiyong đi đâu?

Young Bae vô tư hỏi như vậy lại khiến Seungri có chút mất mát, cậu trả lời lơ đễnh:
- Không biết...
- Hả? Là sao?
- Không ra ngoài với nhau bao giờ!
- Sao vậy?
- Phiền chứ sao! Anh hỏi nhiều thế!
- À…
- Đi uống rượu đi!
- Hả?
- Em muốn uống rượu, đi uống đi! 2 thằng đàn ông như anh với em đi đâu với nhau được chứ!
- Okie okie! Quán nào đây?
- Đến đường XX đi, em quen ông chủ ở đó, sẽ có phòng riêng!
- Okie!
Young Bae và Seungri quyết định đi uống với nhau. Kì thực tửu lượng của họ đều không tốt lắm, 2 người là 2 thành viên uống ít nhất mỗi khi có hội họp nhóm. Seungri chỉ uống khi cần thiết, tụ tập bạn bè vui vẻ nhưng cũng rất cầm chừng còn Young Bae hầu như cũng vậy, anh không thấy hứng thú với thứ thức uống lắm cồn độc hại cho cơ thể đó. Vậy mà hôm nay cả 2 lại uống khá nhiều, Seungri đang sẵn tâm trạng không tốt, cậu đổ rượu vào miệng để hương vị vừa cay xè vừa ngọt dịu đó lan tỏa khắp cơ thể những mong xua đi cơn phiền muộn dâng trào từ cuộc cãi vã vừa rồi. Thế nhưng nó lại càng làm những cảm xúc cậu cố giấu trong lòng tràn ra khiến cậu muốn bùng nổ. Bên kia Young Bae cũng uống vài chén cùng cậu nên đang cười hề hề lên tiếng:
- Thế tóm lại là hôm nay 2 người làm sao?
- Không có gì!
- Còn lại không có, có biết 2 cậu cãi nhau to đến mức nào không hả?
- …….
- Hầy, nói cho anh đây nghe chút đi!
- Đừng có quan tâm chuyện thiên hạ, lo cho anh trước đi!
- Hơ hơ, sao cậu dám nói với đàn anh như vậy hả? Ở trong Big Bang được chiều quá rồi đấy, thử em út mấy nhóm khác xem người ta ăn nói khép nép lắm!
- Giờ thời thế khác rồi, em út ác quỷ đang lên ngôi anh không biết sao? Lỗi thời thế!
- Ơ hơ…
- Em đùa chút thôi, bọn em không sao đâu mà, cãi vặt thôi!
- Vặt vãnh gì mà nhìn mặt 2 người vậy chứ! Sao? Không tin tưởng anh à? Mặc dù anh không có kinh nghiệm nhưng người ngoài nhìn vào vẫn sáng suốt hơn đấy!
- À… thực ra thì dài lắm, chẳng biết nữa! Nói chung những việc này đã tồn tại sẵn trong mối quan hệ của bọn em rồi, được dịp bùng nổ ra vậy thôi.
- À… 
- Thực ra thì bọn em không hay cãi nhau, em không biết lí do vì sao nhưng nếu 1 trong 2 cảm thấy khó chịu thường có xu hướng bỏ qua, bọn em không muốn cãi nhau, có lẽ vì nghĩ ngoài kia đã đủ những khó khăn cho cả 2 rồi nên không muốn gây thêm rắc rối cho nhau nhưng thực sự có nhiều điều vì không nói nên rất khó chịu. Đại loại vậy…
- Đó là vì 2 cậu không chịu đối thoại với nhau đó thôi. Sao yêu đương lâu như vậy mà lại không chịu ngồi lại giải quyết khúc mắc với nhau chứ? Cứ để như vậy thì việc bùng nổ là sớm muộn thôi…
- Vậy nên mới có ngày hôm nay đấy! Thực ra 2 bọn em đều rất kiêu ngạo, đều là đàn ông cả mà, luôn muốn tỏ ra là người hiểu chuyện, rộng lượng. Giống như em, rõ ràng em khó chịu lắm nhưng luôn tỏ ra không sao, anh ấy cũng không giải thích. Lâu dần khiến em rất bức bối… anh ấy cũng vậy đấy!
- À…
- Mà thôi, nói anh cũng chẳng hiểu đâu! Uống đi!

Young Bae nửa hiểu nửa không cầm cốc rượu lên uống cạn, chỉ 1 chút anh có vẻ đã say bắt đầu nói linh tinh đủ thứ:

- Anh cho cậu biết, Jiyong là người tốt, thực sự rất tốt, cậu phải trân trọng cậu ấy biết không?

Seungri cười cười:

- Được rồi em biết rồi! Anh say quá đấy, nói ít thôi!

- Tôi không say! Cậu ấy, cứng đầu vô tâm như vậy sẽ khiến Jiyong của tôi buồn biết không? Cậu biết thừa cậu ấy nhạy cảm như vậy, yêu cậu nhiều như vậy nhưng cậu vẫn lúc gần lúc xa như vậy, rõ ràng là cậu cố ý đúng không?

- Có 1 chút…
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, vì em muốn thế. Đúng là anh ấy yêu em nhưng sẽ yêu được bao lâu chứ, nghệ sĩ như mấy anh… 

- Cậu không tin tưởng cậu ấy?

- Cũng không phải không tin, chỉ là tìm cho mình đường lui thôi, em sợ lún quá sâu… Sau này nếu xảy ra chuyện gì, em sợ mình sẽ gục ngã mất. Cuộc đời này…dài như vậy, ai dám chắc sẽ ở bên 1 người đến cuối đời chứ! Anh có dám chắc không? Có thể ngày hôm nay, ở thời điểm này, mọi lời anh ấy nói đều là thật lòng, những lời hứa hẹn đều là thật lòng nhưng ngày mai ai biết sẽ ra sao? Em không sợ tình cảm của anh ấy thay đổi, chỉ là cuộc đời này đâu đơn giản chỉ xoay quanh tình yêu, em sẽ không thể ở bên anh ấy nếu như sự hiện diện của em giết chết ước mơ hoài bão của anh ấy, nếu như cái em cho anh ấy chỉ là tình yêu mà không có gì khác thì em cảm thấy rất xấu hổ. Anh ấy tài giỏi như vậy, anh ấy là thiên tài âm nhạc, em không có khả năng âm nhạc như vậy, nên em phải cố gắng ở lĩnh vực khác, em phải xứng đáng với anh ấy, em phải khiến anh ấy tự hào về em, em phải là chỗ dựa của anh ấy khi cần thiết. Em không thể chỉ làm 1 người nhẫn nhịn đứng sau thành công của anh ấy, mỗi ngày đợi anh ấy về, mỗi ngày chờ điện thoại của anh ấy. Cuộc sống vô vị như vậy, em không làm được!

- Cậu… sao cậu phải nghĩ nhiều vậy chứ! 

- Vì tình cảm của em không giống như những đôi tình nhân nam nữ khác, vì tình cảm của bọn em sẽ còn nhiều khó khăn phía trước, 1 mình anh ấy phải chống đỡ thật quá vất vả, anh ấy luôn gồng mình lên như vậy. Anh ấy làm em cảm thấy xót xa nhưng cũng tủi thân, Vì sao anh ấy không chia sẻ với em khó khăn của anh ấy? Vì em không hiểu được chúng hay vì em không thể giúp gì cho anh ấy? Chúng em bên nhau đã lâu như vậy, lần này thậm chí khi sang Mĩ bọn em còn đeo nhẫn cùng nhau, thực sự lúc ấy là giây phút em tràn ngập hi vọng về tương lai nhất. Em thực sự rất rất muốn có thể bên nhau lâu dài, thế nhưng rồi khi trở lại Hàn, giống như trở về thế giới thực vậy, em nhận ra mình không nên quá ảo tưởng nữa…

- Đồ ngốc này, Jiyong cậu ấy thật lòng muốn ở bên cậu. Tôi là bạn cậu ấy đến nay cũng hơn 10 năm rồi, tôi cũng ở cùng cậu 8 năm, 2 người quả thật có quá nhiều khác biệt, thế nên việc cậu phải làm là hãy bộc lộ cảm xúc của mình ra đi, hãy nói những điều cậu vừa nói với tôi cho cậu ấy. Chỉ cần cậu mở lòng trước, Jiyong tự động sẽ chia sẻ với cậu thôi. 2 người yêu nhau cần gì suy tính quá nhiều chứ! Cậu chỉ nhìn thấy cậu ấy yêu cậu nhưng không thấy khao khát của cậu ấy muốn có cậu bên cạnh cả đời lớn đến mức nào, cậu không nhìn thấy cậu ta điên cuồng vì cậu đến mức nào. Cậu ta không nói với cậu vì muốn bảo vệ cậu, chính cậu cũng biết điều đó, vì sao cậu còn khó chịu chứ?

Seungri thở dài nghe Young Bae lảm nhảm nhưng câu nói không hề vô nghĩa chút nào. Người ấy… cậu luôn tin tình cảm của người ấy dành cho cậu, nhưng đúng là đôi lúc cậu vẫn có chút sợ hãi, vì tình yêu này giống 1 canh bạc lớn của cuộc đời, cậu sợ dốc hết sức lực đến cuối cùng khi thua cuộc cái cậu nhận về sẽ chẳng còn gì cả... Nhưng cậu nhận ra, anh còn bỏ ra nhiều hơn cậu, nếu cậu thua anh cũng sẽ thua, lúc ấy anh cũng chẳng thể sống 1 cuộc sống bình thường được nữa…
- Cậu có bao giờ nghĩ đến chia tay không?
- Không! Chưa bao giờ em nghĩ đến! Em sẽ không bao giờ chia tay vì những lý do vớ vẩn như thế này đâu!
- Vậy là tốt rồi, 2 cậu giải quyết với nhau đi! Đừng để cơn giận dỗi quá lâu biến thành chiến tranh lạnh nữa! Khổ thân chúng tôi lắm biết không hả!
- Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ thêm. Cảm ơn anh…
- Ừm… haha, tôi nói giống như 1 người đầy kinh nghiệm ấy nhỉ? Haha…
- Đúng vậy, anh Bae của em là giỏi nhất, giờ anh có về được không? Em đưa anh về nhé!
- Không cần, cậu muốn đi đâu thì đi đi, tôi có việc gọi quản lý đến rồi. 
- Thật không?
- Thật mà lừa cậu làm gì! Đi đâu thì đi đi!
- Vậy em đi trước, để em trả cho, bữa hôm nay em mời!
- Ồ, được em út mời… đúng là không đơn giản mà!
- Thế nên anh cố ăn nốt đi! Lần sau còn xa lắm!
- Haha, được rồi đi đi!
- Bye anh!
- Bye!
Seungri cầm chìa khóa xe của Young Bae rồi đi ra ngoài. Tâm trạng cậu sau khi nói chuyện với cậu anh trai đã khá hơn 1 chút nhưng mọi thứ ngổn ngang vẫn khiến cậu có chút đau đầu và mệt mỏi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro