Chương 102: Em nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri lái xe linh tinh đi 1 vòng thành phố chẳng có mục đích cũng không có đích đến. Xe của Young Bae lắp loại kính khá đặc biệt bởi vậy cậu có thể thoải mái ngồi trong xe mà không bị ai phát hiện ra. Bởi vậy nghĩ thêm chút, cậu quyết định lái xe đến công viên cạnh bờ sông Hàn - nơi hẹn hò nổi tiếng của thành phố này. Cậu muốn tận hưởng 1 chút không khí nơi đó, nơi cậu và anh chưa 1 lần được đặt chân đến cùng nhau…. Seungri lái xe cẩn thận rẽ vào 1 góc, cậu ngả người xuống ghế ngắm những ánh đèn điện lấp lánh trước mặt, những đôi tình nhân nắm tay nhau ngọt ngào, những nụ cười đơn giản mà hạnh phúc. Chút hơi men khi uống với Young Bae không khiến cậu say nhưng cũng đủ để kích thích tâm trạng khiến cậu đột nhiên cảm thấy trống vắng khủng khiếp. Seungri không nghĩ nhiều lắm cầm điện thoại lên gọi cho Jiyong…

Ở bên này, Jiyong ngồi miệt mài vùi đầu sáng tác vài câu nhạc trong phòng cả buổi, ngẩng đầu lên trời đã lờ mờ tối. Tâm trạng tồi tệ của anh không giảm đi chút nào, ngược lại bởi chỉ có 1 mình trong không gian lớn như vậy khiến anh cảm thấy cô đơn vô cùng. Vài ngày trước lúc nào anh và Seungri cũng bên nhau, thậm chí khi viết nhạc, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy cậu đang chăm chú làm gì đó. Còn giờ đây… Jiyong định với tay lấy điện thoại gọi cho cậu thì ngay lúc ấy điện thoại của anh rung lên báo cậu gọi đến, anh nhận ra ngay bởi anh đã đặt nhạc chuông riêng cho người đặc biệt:

- Alo?
- Anh à? 
- Ừm, là anh đây….
- À…
Seungri đột nhiên không biết nói gì. Bởi chỉ trong khoảnh khắc đó cậu gọi cho anh không lí do gì cả, nếu anh hỏi vì sao gọi cho anh, cậu sẽ chẳng thế trả lời. Đầu dây bên kia thấy cậu im lặng 1 lát bèn hỏi:
- Em đang ở đâu?
- À… Ừm.... em... em ở ngoài…
- Sao lại ra ngoài rồi?
- .....
- Sao lại ra ngoài?
- Không biết nữa…

- Haizz, về nhà đi! 

- Ừm… lát nữa em về, chỉ là… Jiyong à…

- Ừm anh đây…

- Đột nhiên… em hình như rất nhớ anh lúc này! Em không biết vì sao nữa! chỉ là thực sự nhớ anh nhiều lắm Jiyong à…

- Em ở đâu?

- Công viên XX gần đường YY…

- Chờ anh, anh sẽ đến đó!

- Thôi đừng đến anh! Em về ngay giờ đây, ở đây nhiều người lắm!
- Mặc kệ! Em nhớ anh, anh phải đến với em. Nếu không sao có thể là người đàn ông của em chứ!

- Nhưng....

- Không sao đâu, lộ ra cũng chỉ là ảnh 2 thành viên đi chơi bình thường mà! Em có đi xe không hay đi taxi?

- Em đi xe của anh Young Bae.

- Ừm, vậy đợi anh!

- Jiyong… ơ…

Seungri chưa kịp nói gì thêm anh đã cúp máy. Jiyong đi ra ngoài bắt gặp vài staff của YG đang tiến vào công ty, anh tóm lấy 1 người nhìn hơi quen mặt hỏi:

- Anh có xe không? Đưa em đến công viên XX 1 chút!
- Hả?
- Em có hẹn ở đó! Em đi taxi sợ bị lộ ra mất!

- À được thôi…

Người kia bối rối không hiểu gì bởi Jiyong bình thường khá ít nói chuyện với họ nhưng vẫn chạy đi lấy xe đưa Jiyong đến nơi anh yêu cầu. Jiyong tới nơi lờ mờ nhìn ra xe Young Bae, anh kéo mũ trùm qua đầu, quàng thêm khăn che kín mặt rồi nhảy xuống xe:

- Cảm ơn anh nhiều lắm!
- Ừm không có gì, nhưng… cậu cẩn thận đó!

- Em biết rồi!

Jiyong cứ thế đi ra ngoài, anh bước đến gần chiếc xe đang đỗ im lặng kia nhìn vào trong 1 chút nhưng không thấy gì, anh gõ gõ cứa kính xe 1 chút. Ở bên trong Seungri đang nằm ngả ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi 1 chút, khi nghe thấy tiếng gõ cậu choàng tỉnh dậy thì thấy Jiyong đang trùm kín mít lén lút đứng ngoài. Seungri nhanh chóng mở cửa ra cho anh chui vào:

- Anh… đã bảo anh đừng đến đây mà!

- …

Jiyong không nói gì vội, anh ngồi yên vị rồi tháo khăn và mũ ra rồi quay sang nhìn chằm chằm vào cậu:

- Làm sao?
- Sao là sao? Em đã bảo anh đừng đến mà!
- Nhưng em vẫn ở đây đợi anh, không phải em mong anh đến sao?
- Anh…
- Sao? Giận anh lắm sao?
- Cũng không….
- Thật là không? Hôm qua còn gay gắt lắm cơ mà?

- À… quên rồi!

Jiyong cười cười theo thói quen đưa tay ra véo má cậu nhưng anh nhìn kĩ cậu 1 chút rồi cau mày:

- Em uống rượu?
- Ừm… có uống 1 chút với anh Young Bae…
- Thảo nào lại gọi cho anh nói mấy câu lạ lùng vậy! Đúng là rượu nói mà!
- Đâu có đâu…
- Em đó, thật đáng ghét!
- Anh cũng đáng ghét không kém đâu!
- Được rồi, chúng ta là 1 cặp đôi tồi tệ…

- Vậy sao?

2 người làm hòa với nhau 1 cách đơn giản như vậy. Không có 1 câu xin lỗi được nói ra, cũng không phân tranh ai là người có lỗi. Kì thực tình yêu là vậy, chẳng có lỗi lầm nào không thể tha chứ, chỉ là tình yêu có đủ nhiều hay không mà thôi. Jiyong choàng tay sang ôm chặt Seungri đang ngồi bên kia ghế lái, cậu cọ quậy:

- Đừng anh, ở đây nhiều papazari lắm đó!
- Kệ chứ. Cửa kính này đâu thấy gì đâu!
- Chiếu đèn vào vẫn thấy đó, cẩn thận là hơn đi!

- Ồ…. Vậy sao?

- Jiyong này…

- Ừm, anh đây!
- Chúng ta nói hết ra đi!
- Hả?
- Chúng ta nói hết cảm xúc ra với nhau được không? Chúng ta thành thật với nhau đi! Bỏ quách mấy cái lòng tự trọng vớ vẩn đi được không? Em muốn biết anh cảm thấy em còn gì cần thay đổi nữa để chúng ta hòa hợp với nhau hơn. Em cũng muốn anh lắng nghe những suy nghĩ của em nữa, nếu chúng ta cho qua đơn giản như thế này… 1 ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ lại cãi nhau vì lỗi lầm tương tự thôi!
- Ừm… em nói trước đi!
Seungri suy nghĩ 1 lúc khá lâu rồi ngập ngừng mở lời:
- Em không thích nhất ở anh là cái cách anh luôn giấu diếm em những chuyện xấu xảy ra với anh hoặc với chúng ta. Điều đó làm em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta vẫn còn chút xa lạ, anh chưa mở lòng chia sẻ với em mọi điều…
- Đó là vì anh nghĩ rằng anh có thể tự giải quyết được, nên anh không muốn em phải phiền lòng thôi ngốc ạ! Vì anh muốn em luôn vui vẻ, anh không muốn đem đến phiền phức cho người anh yêu, anh muốn bao bọc em trong khả năng của mình…
- Em hiểu điều đó, nhưng em lớn rồi, không còn là cậu trai 16 17 tuổi không biết gì nữa, anh chia sẻ với em, cả 2 chúng ta có thể cùng nhau vượt qua. Đối với em đó cũng là 1 loại hạnh phúc, anh không thể bao bọc em cả đời được, em còn có những lúc không ở bên anh, nếu anh quá bao bọc em, em sẽ không thể tự mình làm được gì cả!
- Ừm… anh hiểu rồi!
- Vậy giờ anh nói cho em lí do hôm trước anh về nhà và thái độ thay đổi 180 như vậy được chưa?
- À… chú Yang gọi anh lên, chuyến đi Mỹ lần này của chúng ta hơi sơ hở, nhiều ảnh bị lộ ra, dù không quá nghiêm trọng nhưng nếu truyền thông đánh hơi được sẽ khá phiền nên chú ấy kêu chúng ta cẩn thận lại, dọa dẫm vài câu nữa…
- À… thật sao?
- Ừm…
- Vậy chúng ta nên cẩn thận hơn, đúng là lần này đi chơi liều quá, chẳng nói đến truyền thông, fan còn soi được việc chúng ta ngủ chung phòng nữa đó!
- Vậy ư?
- Em vừa lên mạng đọc xong, em còn giật mình đây!
- Ừm… phải cẩn thận thôi… còn gì nữa không?
- Hết rồi!
- Thật hết?
- À…
- Có muốn anh nói về cô gái đó không?
- Em cũng không phải người hẹp hòi vậy đâu! Chỉ tại… à… đại khái…
- Sao?
- À thì… Anh nói đi!
- Haha… em đáng yêu quá!

- Thôi đi!

Jiyong cười lớn khiến Seungri hơi bối rối, cậu tức giận gắt nhẹ:

- Có nói không?

- Vụ này thì đúng là lỗi của anh. Nhưng mà anh nghĩ đây là cách ít khiến em tổn thương nhất. Bố cô ấy là bạn của chú Yang , cũng cần chút scandal, anh cũng cần 1 cô bạn gái che mắt thiên hạ. 2 bên quan hệ hợp tác cùng có lợi vậy thôi, từ ngày chú Yang phát hiện ra tình cảm anh dành cho em đã bắt anh làm vậy rồi… Anh biết em có chút tủi thân nhưng thà là cô ấy còn hơn dính đến mấy cô idol bên này, mấy cô đó không biết giữ mồm miệng đâu! Hơn nữa cô ấy cũng biết quan hệ của chúng ta, anh đã kể hết rồi. Thế nên em đành cố gắng chịu vậy. Giờ không thực sự cần thiết thì cũng không cần sự có mặt của cô ấy nữa, cứ kệ vậy thôi. Không liên quan đến nhau nữa!

- À…
- Sao? 
- Em biết rồi!
- Cô ấy biết…
- Được rồi mà! Đừng nhắc cô ta nữa!
- Haha, ghen sao?
- Không phải ghen mà là sao chụp ảnh thôi mà cần thân thiết vậy chứ!
- Đâu có đâu…
- Có mà! 
- Được rồi mà, tất cả là lỗi của anh. Sau này sẽ không có tên cô gái ấy trong quan hệ của chúng ta nữa! Được chứ?
- Anh nhớ lời anh đó!
- Được rồi mà!
- Được rồi, giờ đến anh đó!
- Anh sao?
- Ưm, anh nói ra hết đi!
- Nói gì chứ!
- Nói hết đi, hãy hỏi em về những mối quan hệ anh muốn biết rõ, cấm em chơi với những người anh ghét đi!
- Anh cấm được em sao?
- Được chứ! Chỉ cần anh nói em sẽ làm theo mà… nên là dẹp cái lòng tự trọng của anh đi và nói thẳng ra nào…
- Ừm…
- Nhanh đi!!!
- Từ từ, em nhiều tật xấu quá anh phải suy nghĩ chút nên nói gì trước!
- Haha, thật sao?
- Đương nhiên! Số điều anh khó chịu với em chắc nói cả đêm không hết
- Haha… vậy từ từ nói, em đây hôm nay sẽ lắng nghe anh! Cố nói hết đi, quyền hạn của anh chỉ có đêm nay thôi đó! Muốn làm gì thì làm đi!

- Chỉ đêm nay muốn làm gì thì làm ư?

Jiyong tràn ngập ý cười sau câu nói không rõ nghĩa của cậu buông lời trêu ghẹo, Seungri phụt ra quay sang:

- Nào nghiêm túc đi!
- Anh muốn nghiêm túc, tại em câu dẫn anh!

- Anh…

Jiyong đùa 1 chút khiến không khí bớt căng thẳng rồi anh nghiêm túc suy nghĩ 1 lúc khá lâu, anh cố gắng sắp xếp những lời nói của mình ra, anh hiểu hôm nay 2 người nên thực sự thẳng thắn với nhau mới mong có được mối quan hệ lâu dài như anh ao ước…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro