Chương 103: Suy nghĩ của Jiyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong nhịp nhịp tay gõ vào cửa kính 1 lúc khá lâu, những lời muốn nói lộn xộn trong đầu khiến anh không biết bắt đầu từ đâu cả, Seungri ngồi bên ghế kia cúi đầu xoay xoay điện thoại đợi anh lên tiếng quá lâu khiến cậu phải càu nhàu nhỏ:

- Mắng em thôi mà anh phải suy nghĩ lâu vậy sao?
- Ừm…
- Sao?
- Thôi, anh chẳng có gì để nói đâu. Em tốt lắm rồi!
- Vậy sao? Hôm qua anh to tiếng lắm mà!
- À, hơi giận nên vậy thôi!
- Za, này anh kia! Anh tỏ ra cao thượng làm gì chứ! Anh biến em thành con người nhỏ nhen đó biết không hả? Em vừa mới kể tội anh 1 loạt ra rồi giờ anh lại kêu em tốt lắm rồi! Thật là….
- Thật mà, không phải cố tỏ ra đâu! Vì anh nhận ra những điều anh lo lắng hay giận hờn đó chỉ bởi vì anh quá yêu em, không tin tưởng em. Thực ra mà nói, chúng ta bên nhau 1 khoảng thời gian khá dài, em là trưởng thành cùng anh, yêu nhau cũng không ngắn… tính cách của em không phải anh không thể hiểu, chỉ là đôi lúc anh muốn gò ép vào khuôn khổ anh muốn. Nhưng em cũng là 1 cá thể độc lập, em có ước mơ của riêng em, em có những mối quan hệ cần thiết trong cuộc sống….
Seungri nhếch mép cười:
- Young Bae chết tiệt! Anh ấy đã nói gì với anh?
- Đâu có đâu!
- Còn nói không à? 

- À… cậu ta đâu nói gì, chỉ là bật điện thoại gọi cho anh, trúng lúc em đang nói thôi!

- À… mấy anh giỏi lắm! Dám làm vậy với em!

- Có gì đâu, chỉ là để anh hiểu em hơn, vừa nãy em nói với anh những chuyện đó, kì thực vẫn chỉ là mấy chuyện vớ vẩn. Chuyện em cảm thấy khó chịu nhất em vẫn không nói còn gì nữa!
- À… vì em cảm thấy mình vẫn chịu đựng được! Nếu điều đó làm anh vui, em sẽ hạn chế bớt những mối quan hệ không cần thiết của mình!
- Thẳng thắn mà nói, đúng là anh không thích điều đó. Thậm chí đôi lúc anh khó chịu vô cùng. Nhưng… lòng ích kỉ của anh rất lớn, dù em chơi với ai anh cũng khó chịu thôi. Như hôm nay em đi cùng Young Bae anh cũng có chút không vui…
- Haha…
- Cười gì chứ! Tôi yêu em đến điên rồi nên mới như thế đấy!
Seungri vừa ôm bụng cười sằng sặc vừa thốt lên:
- Anh… anh đúng là điên thật rồi! Anh Young Bae mà anh cũng ghen cho được!

- Giờ mới biết sao? Cả anh Top, cả Dae Sung anh cũng không ưa hết! Vì sao Dae Sung được hoạt động bên Nhật cùng với em nhiều như vậy chứ? Vì sao anh Top lên sân khấu cứ phải ôm ôm ấp ấp em vậy chứ! Nhất là Young Bae, cứ nghĩ đến Baeri ngày xưa là muốn giết cậu ta! Trai hay gái anh cũng không ưa! Già hay trẻ anh cũng ghét hết! Còn em nữa, sao phải tham gia mấy cái show hẹn hò kết hôn vớ vẩn ở Nhật vậy? Tham gia show nào không dính đến yêu đương ấy! Cả fan của em nữa, fan thì fan cũng cần điểm dừng chứ! Sao cứ nhất thiết phải nắm tay nắm chân chạm vào em mới chịu được vậy? Thật chướng mắt!

Seungri nhìn Jiyong không thể tin nổi những câu mình vừa nghe. Cậu không nói nổi câu nào nữa:

- Anh …….anh….

Jiyong nhìn vẻ mặt bàng hoàng của cậu cau mày:

- Sao? 

- Em… em… em…. cũng biết người yêu em hay ghen rồi nhưng đến mức độ này em đúng là không tưởng tượng được! 

- Hừ… em nói muốn nghe mà! Đó, anh ghét tất cả mọi thứ xung quanh em! Nếu được anh muốn mang em nhốt về phòng không cho em đi ra ngoài câu dẫn người khác!

- Nhưng…

Jiyong cười cười nhìn sang Seungri vẫn đang ngơ ngác đến thảm thương. 

- Sợ không?
Cậu ngay lập tức gật đầu lia lịa:
- Sợ muốn chết đây! Này… sao em có cảm giác mình đang yêu phải 1 tên biến thái vậy?
- Vậy tối hôm qua em đi đâu? Với cả…mấy tin nhắn của em đó… ờm…. hội bạn bè của em đều nhắn tin như vậy sao?
- Tối qua em qua nhà anh quản lý ngủ! Lúc ấy đi ra ngoài không nghĩ gì, quên cả điện thoại cả tiền luôn nên đành cầu cứu anh ấy thôi!
- À…
- Còn mấy tin nhắn đó, bọn em vẫn nhắn tin như vậy mà. Chỉ là bạn bè bình thường thôi, hơn nữa cô ấy có người yêu rồi, cậu diễn viên X đó anh không biết sao? Bọn họ khăng khít lắm! Chắc cũng sắp bị khui ra rồi!
- Thật sao?
- Chuyện này ai cũng biết mà! 
- Anh đâu quan tâm đâu chứ!
- Thật là… bọn em hay đùa với nhau như vậy thôi! Anh yên tâm đi, nếu có gì đã có lâu rồi đâu đợi đến bây giờ chứ!
- À… em thân với cô gái đó vậy sao?
- Cũng ko tính là thân lắm… đại khái thân nhất trong các nhóm nữ thôi mà! 
- À…
- Thôi đi, chắc anh không muốn giết chết cậu ấy đó chứ!
- Không đến mức đó nhưng cũng không ưa được! Nghĩ sao ưa được khi cô ta cứ gọi oppa oppa ngọt xớt vậy chứ! Lại còn hơn tuổi em nữa!
- Trời, người ta trêu đó anh! 
Seungri hết cách với anh người yêu ghen tuông vô lối, cậu lôi điện thoại ra kéo đến phần trò chuyện với cô bạn gái kia:

- Này anh tự xem hết đi! Đùa hơi dai thôi, bình thường cô ấy phũ lắm!

Jiyong cầm điện thoại kéo lên tít trên tin nhắn của vài tháng trước đọc. Quả thực không có gì đáng nghi. Có lẽ tối hôm qua anh mất trí rồi, mấy tin nhắn bình thường anh cũng suy ra tán tỉnh được! Jiyong ngượng ngùng không thôi:

- À ừm…
- Sao? 
- À thì không sao! 
- Có cần gọi cho cô ấy không?
- Không, anh đâu nhỏ nhen đến mức đó!
Seungri phụt cười nhìn cái con người vừa mới nói ghen với tất cả mọi người xong giây phút sau lại chối bỏ sạch sẽ ngay lập tức. Anh cũng nhận ra câu nói của mình có biết bao nhiêu buồn cười nên ngại ngùng không thôi, anh đập nhẹ vào lưng cái con người đang cười nhạo anh kia:
- Cười gì mà cười! Thôi về nhà đi, ở đây lâu quá cũng không tốt đâu!
- Về đâu bây giờ?
- Về chung cư của anh đi! Về kí túc phiền với mấy người kia lắm! 
- Ừm…
- Em có lái được không đó?
- Được mà! Em đâu có say chứ!

- Thôi! Em sang bên này đi để anh lái xe cho, dù gì cũng có hơi men rồi. An toàn là trên hết!

Seungri ngoan ngoãn leo sang ghế bên cạnh của Jiyong để anh nhoài sang ghế lái. Không gian trong xe khá chật chội, 2 người bị kẹt lại ở giữa khiến cả 2 không thể di chuyển, Seungri la oai oái:

- Anh đứng im đi để em sang trước đã!

Jiyong cảm nhận được hơi thở pha lẫn mùi rượu của cậu đang sát ngay cạnh mũi mình, cơ thể 2 người như dính chặt lấy nhau khiến tim anh đập chệch 1 nhịp. Anh không nghĩ nhiều vươn tay ôm chặt lấy cậu quay ra hôn ngấu nghiến. Seungri bị bất ngờ, cậu đang định bước sang ghế bên kia nhưng Jiyong lại giữ lại để thân mật như vậy, cậu cũng không phản đối nhanh chóng đáp lại. Cậu vòng tay sang ôm cổ anh nhiệt tình cùng anh dây dưa trong không gian nhỏ hẹp. Không khí trong xe dần nóng lên, Jiyong khó chiềm chế bản thân áp sát lại gần hơn nữa, bất chợt Seungri kêu lên:

- A… a… ui…

Jiyong hốt hoảng buông nhẹ cậu ra:

- Sao thế?

- Chết tiệt, anh điên à?

Anh cúi xuống nhìn thì nhận ra Seungri đã bị lọt cả nửa người xuống dưới, khi anh ép cậu để cơ thể 2 người sát lại với nhau thì mông cậu rơi hẳn xuống sàn. Jiyong phụt cười vội vàng ngồi sang ghế lái rồi đỡ cậu dậy, chấm dứt trò ân ái mạo hiểm trên xe. Seungri ngồi bên ghế phụ càu nhàu liên tục:

- Đau chết mông em rồi! Đồ chết tiệt nhà anh, về nhà hôn thì anh chết à? Chết tiệt!

- À…

- Chết tiệt thật! Jiyong anh là đồ đáng chết, mông của tôi… huhu

Seungri đúng là có chút hơi men chửi thề nhiều hơn hẳn bình thường. Jiyong đương nhiên không chấp nhặt vài câu đó, ngược lại anh cảm thấy cậu càu nhàu cộng thêm gương mặt nhăn nhó rất đáng yêu nên mặc kệ cho cậu luyên thuyên cả khoảng thời gian trên đường về nhà. Cả 2 về đến khu chung cư nhà Jiyong trong khi Seungri vẫn liên tục ra vẻ giận dỗi. Jiyong không nói gì cười cười mở cửa rồi đẩy cậu vào trong nhà. Cánh cửa khép lại, anh bất ngờ đè chặt cậu vào tường, 1 tay đặt ở lưng để người cậu đỡ bị va mạnh, 1 tay anh vuốt ve cặp mông tròn của cậu với ý cười tràn ngập:

- Chỗ này đau lắm sao?
Seungri sao không nhận ra trò của anh, cậu nhếch mép:
- Đừng có mà lợi dụng! 

- Đâu có, tại em kêu đau nên anh muốn xoa bóp giúp em thôi mà! 

Jiyong mặt dày thản nhiên nói, tay anh vẫn di chuyển ở nơi cần xoa bóp đó, anh áp sát vào cậu hơn, ghé vào tai Seungri nói nhỏ:

- Chỗ này của em quan trọng với anh lắm biết không hả? Anh không thể để nó bị thương được! Nếu không anh sẽ sống ra sao đây chứ! 
- Anh…
Seungri không còn gì để nói:
- Được rồi được rồi! Không đùa với anh nữa! Tránh ra coi cho em đi tắm nào! Không tắm cả 3 ngày hôm nay rồi!
- Lát rồi tắm không được à?
- Em khó chịu lắm, ngứa hết cả người rồi đây này! 
- Vậy đi lấy quần áo đi, anh cất ở trong phòng ngủ ấy! Anh đi bật nước nóng cho em!

- Ừm…

Jiyong thả Seungri ra để cậu vào phòng lấy quần áo, đêm nay còn dài như vậy, con mồi lại sẵn ở đây, anh cần gì vội vàng chứ…. Anh vừa bật bình nóng lạnh cho cậu vừa nghĩ linh tinh như vậy, ngoài phòng khách khá lạnh, Jiyong cũng bật cả điều hòa lên đề phòng lát cậu tắm xong ra ngoài sẽ bị cảm. Anh ngồi nhàm chán lôi di động ra nhắn tin cho mấy thành viên còn lại:

- Young Bae à, cảm ơn cậu nhé. Chuyện bọn mình giải quyết xong rồi! Cậu đúng là bạn tốt nhất của mình!
- Vậy sao? Chắc chắn chưa? Đã nói chuyện tử tế với nhau chưa?
- Rồi mà..
- Vậy bao giờ 2 người về?

- Young Bae thân yêu à… bọn mình vừa làm hòa với nhau xong… sao có thể về nhà được chứ! Bọn mình tận hưởng thế giới 2 người rồi! Tạm biệt! mai gặp ở công ty nhé!

- Ơ Ơ nhưng...

- Nhưng gì chứ, thôi nhé

Jiyong nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, chủ yếu anh chỉ muốn báo cho mọi người để khỏi phải lo lắng cho anh và Seungri. Kì thực anh luôn biết ơn mấy người bọn họ, rất nhiều lần nếu không có Big Bang, anh và Seungri đã không thể vượt qua được. Anh nằm dài ra ghế sofa lắng nghe tiếng nước chảy nho nhỏ cùng tiếng hát khe khẽ của ai đó, anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống này lại trở nên thật tươi đẹp, hóa ra chỉ cần ở bên nhau, họ có thể dễ dàng tha thứ cho nhau đến vậy, dễ dàng chấp nhận những tật xấu của nhau đơn giản hơn họ nghĩ. Hình như 1 ai đó đã nói rằng, trong tình yêu, 2 người có thể thay đổi mọi thứ vì nhau, chỉ cần tình yêu đủ nhiều và 2 trái tim vẫn còn cùng chung 1 nhịp đập…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro