Chương 104: Cuộc gọi lúc đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri tắm xong mặc bộ đồ thoải mái của anh rồi lượn ra ngoài. Anh thấy cậu mặc quần áo của anh cũng không có ý kiến gì, chỉ là giờ cậu đã béo hơn ngày xưa nhiều, cũng cao hơn anh 1 chút, so với ngày xưa mặc đồ của anh có chút rộng thì bây giờ hơi khó chịu. Seungri làu nhàu:

- Quần bó thế, không có cái to hơn à?

Jiyong nhìn cậu mặc chiếc quần bó sát lộ ra hết những thứ không nên thấy chỉ cười cười nhìn chằm chằm không nói gì. Cậu tiện tay ném cái gối bên cạnh vào mặt anh:

- Nhìn gì mà nhìn? Quần khác đâu?
- Có đấy, trong tủ ấy, cái đó không co dãn! Mà quần áo em vứt đâu hết rồi? Trước anh thấy em để đây vài bộ cơ mà?

- À…

Seungri chu chu môi khó xử. Đúng là cậu cũng để ở đây vài bộ nhưng mấy lần ở đây cậu mặc xong lười phải vứt vào máy giặt cậu ném lung tung ra nhà, Jiyong sau mấy lần dọn giúp cậu bắt đầu khó chịu mắng ầm lên. Seungri nghe mắng bực mình, cậu nhét hết quần áo bẩn vào đáy tủ của anh để anh đỡ nhìn thấy. Bởi vậy cậu nghe anh hỏi đến chỉ ậm ừ:

- À... em để đâu đó quên rồi!

Jiyong lạ gì tính của cậu nữa, từ ngày mới debut ở chung với nhau ở kí túc cậu đã quen thói nhét đồ khắp nơi để anh không tìm ra và không mắng cậu:

- Này, em không nhét quần áo vào ngóc nghách nào đó chứ?
- À.... Không mà…
- Thật không vậy?
- Không...
- Thật không đây?

- À… hình như em để trong tủ quần áo của anh sao đó!

Jiyong cau mày:

- Vừa anh lấy đồ sao không thấy?
- Thì em nhét dưới đống quần thun của anh đó!

- …

Jiyong hết nói nổi, anh đi vào tủ lôi từ đáy tủ ra xem, mấy cái quần anh gấp ngay ngắn vẫn nằm ở đó nhưng có chút cộm. Anh lật lên 4,5 cái áo phông cậu vo tròn lại vứt ngay dưới đó, quần thì tùy tiện vứt bừa ra rồi phủ quần của anh lên. Jiyong thật không hiểu nổi, bằng ấy thời gian cậu vứt ra máy giặt sẽ có người giúp việc bán thời gian giặt giúp, sao phải vo tròn lại như vậy chứ?

- Anh…

Seungri đi ngay sau anh thấy anh chằm chằm nhìn đống quần áo của cậu thì hơi ngại ngùng 1 chút. Jiyong cười cười gõ nhẹ vào đầu cậu:

- Bao năm rồi vẫn trẻ con như thế! Em xem làm bẩn hết cả đống quần của anh rồi! Thôi thay tạm cái này ra, mai có người giúp việc đến thì giặt 1 thể!
- Ừm…
- Lần sau cấm vứt đồ lẫn lộn nữa!

- Xì…

Jiyong hết cách:

- Được rồi, thay ra cứ ném ở giường, anh sẽ xử!

- Vậy còn được!

Giọng nói của Seungri hôm nay mang theo vài phần làm nũng khác với ngày thường, Jiyong chẳng thể mắng nổi nửa câu, chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện. Anh mang đống quần áo vứt vào máy giặt. bấm nút giặt luôn rồi đi vào nhà thấy cậu lơ đễnh nằm dài trên sofa nghịch điện thoại. Cậu ngước ngước mắt nhìn anh bước vào không nói gì tự động giơ cao đầu lên 1 chút, Jiyong hiểu ý ngồi xuống chỗ đó để cậu gối đầu lên đùi mình. Cậu tìm được chỗ nằm thích hợp thở dài 1 tiếng đầy thỏa mãn rồi tiếp tục chăm chú dán mắt vào điện thoại. Anh nhìn con người quá mức lười biếng kia hỏi?

- Đang làm gì đó?
- À nhắn tin…
- À…
- Sao vậy?
- Không có gì….
- Không muốn hỏi em nhắn cho ai à?

- …

Jiyong im lặng, hỏi thì có chút mất mặt đúng không? Seungri rời mắt khỏi điện thoại ngẩng lên cười khẽ:

- Anh có quyền đó mà!

Jiyong nghe thấy câu nói ấy tâm trạng tốt hẳn lên, đúng vậy, cậu là người của anh, anh có quyền can thiệp vào cuộc sống của cậu. Anh cười dịu dàng vừa vuốt nhẹ tóc cậu vừa hỏi:

- Cũng đúng! Em đang nhắn cho ai đó?
- À... mà anh không cầm điện thoại à?
- Ừm… Anh đang sạc.
- À…
Seungri giơ điện thoại cho anh xem, hóa ra Big Bang đang chat nhóm với nhau, Top đang khoe với mọi người mấy món đồ mới mua, Dae Sung thì đang kể 1 câu chuyện cười gì đó, Yong Bae chỉ chấm chấm vài chữ thế hiện vẫn đang online, Seungri đang hứng thú cãi lộn vài câu với Top rất náo nhiệt. Cậu chat được thêm vài câu thì chán, vứt xoạch cái điện thoại sang bên cạnh rồi càu nhàu:
- Chú Yang lại sờ gáy đến chúng ta à? 
- Ừm… nhưng sao đâu. Vụ lần này chúng ta đi Mỹ hơi rầm rộ, người ngoài thì không sao nhưng fan cứng cũng đoán được đôi phần rồi…
- À… nguy hiểm thật. Em cũng chưa lên mạng nữa…
- Ừ… không sao! Từ giờ chúng ta cẩn thận 1 chút, còn lại để anh giải quyết!

- Sao vậy được! Chuyện của 2 chúng ta mà! Em chỉ sợ chú ấy dọa dẫm gì đến Big Bang thôi, em không muốn việc của bọn mình lại ảnh hưởng đến mấy anh kia! Nếu em là chú ấy em sẽ lôi ra dọa, chỉ có cái đó anh mới sợ thôi! Hoặc lôi sự nghiệp của em ra dọa nữa! Đúng không?

Lời nói của Seungri khiến Jiyong giật mình. Cậu nhạy cảm hơn anh nghĩ nhiều, hoặc có thể do cùng là người có tư tưởng kinh doanh giống nhau nên đôi lúc suy nghĩ của Seungri và chủ tịch có vài phần tương tự. Anh chỉ cười cười gõ nhẹ đầu cậu:

- Nói linh tinh gì đó! Chú ấy chỉ bảo cẩn thận thôi!
- Không linh tinh đâu! Em hiểu chú ấy quá mà! Đó là lí do em chẳng hòa hợp nổi với chú ấy, thi thoảng chú ấy nói mấy câu sáo rỗng khiến em ghét muốn chết!
- Haha… ví dụ 1 câu xem?
- Ví dụ trước lúc mắng lúc nào cũng: Seungri à, cậu đến YG được bao lâu rồi? Tôi quen cậu được bao lâu rồi hay Tôi có bao giờ đối xử tệ với cậu chưa? Mệt muốn chết! Mắng thì mắng luôn đi! Em ghét kiểu thế chết đi!
- Haha… đúng đúng, chú ấy lúc nào cũng mào đầu như vậy!
- Còn gì nữa! Trước em gọi chú ấy là chú, mà có vẻ bực mình. Nên mấy năm nay gọi anh, ngượng mồm muốn chết!
- Thông cảm đi, chú ấy đâu có lớn tuổi lắm!
- Nhưng mà mặt già!!!

- Haha…

Jiyong cười ầm lên. Cái con người kia sao nói xấu người khác lại dẻo miệng đến vậy chứ! Anh choàng tay sang nhéo nhẹ cậu:

- Chỉ giỏi luyên thuyên!
Seungri cười cười 1 chút rồi nói:
- Em nói sự thật thôi mà!
- Được rồi, anh thừa nhận anh cũng thấy thế!

- Haha, đúng không? Chú ấy già muốn chết, vợ thì trẻ, con thì nhỏ mà nhìn như ông già 60 ấy, lại còn thích đội cái mũ…chẹp… chả dám khen!

2 người chìm đắm trong việc nói xấu chủ tịch của họ. Con người ai cũng như vậy, nói xấu cấp trên luôn là 1 đề tài hấp dẫn. Huống chi giọng nhại của Seungri nghe lại rất buồn cười khiến Jiyong thích thú ngồi nhìn người yêu bày trò. Buổi tối êm ả của họ cứ trôi qua hạnh phúc như vậy cho đến gần 11h, cả 2 quấn lấy nhau từ phòng khách về giường ngủ. Xong việc, Jiyong mệt mỏi ngủ thiếp đi, thực tình việc cãi nhau của 2 người khiến anh không chợp mắt được, chỉ khi 2 người làm lành anh mới ngủ ngon lành như vậy. Seungri nhìn anh nhắm mắt ngủ như 1 đứa trẻ, chân mày hơi chau lại, cậu chỉ mê mải ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông của riêng cậu, chỉ thuộc về riêng cậu đó. Thế giới này thật kì diệu, 1 người có thể cả đời chỉ nhìn 1 người, cả đời chỉ yêu 1 người hay sao? Trước đây cậu không hề tin điều đó, kể cả lúc từng yêu anh cậu cũng không tin nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu phát hiện ra dần dần cậu bắt đầu có ý định chiếm hữu anh, để anh ở bên cậu cả đời, yêu thương chiều chuộng cậu cả đời. Cậu hi vọng chỉ mình cậu được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh, trẻ con của anh, nhìn thấy mỗi khi anh kiềm chế ghen tuông anh cắn môi trên lại như thế nào, nhìn thấy ánh mắt ngập tràn dục vọng của anh mỗi khi cậu chủ động quyến rũ…tất cả, tất cả cậu chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Seungri nghĩ linh tinh vớ vẩn 1 lát thì điện thoại của Jiyong đang sạc ở đầu giường reo, là số lạ gọi, đây là điện thoại cá nhân của anh, hầu như chỉ bạn thân và Big Bang mới biết, bởi vậy cậu không khách sáo mà nhấc máy:

- Alo? Alo? Ai vậy ạ? GD đang ngủ!
- Ngủ? Cậu là Seungri?
Seungri nghe giọng quen thuộc thì giật mình, không ai khác chính là vị chủ tịch đáng kính 2 người vừa mới nói xấu. Seungri hốt hoảng:
- À vâng…

- 2 cậu đang ở cùng nhau? Ở đâu, kí túc à?

- À ở nhà anh Jiyong ạ! Có việc gì thế ạ?

- Nhà riêng?
- À vâng… có việc gì vậy ạ?
- Tốt lắm ! 2 cậu giỏi lắm! Mới tối nay còn lôi nhau ra sông Hàn tâm sự giờ đã chuyển địa điểm về nhà rồi? Giỏi lắm!
- …
Seungri không biết nói gì hơn, cậu biết ở đầu dây bên kia có thể chủ tịch đang nén giận nói chuyện với cậu. Seungri nhỏ giọng:
- Bọn con xin lỗi…
- Không con cháu gì hết! 2 cậu, ngay bây giờ đến nhà tôi ngay lập tức!
- Dạ? Bây giờ sao ạ?
- Phải! Bây giờ! 

- Vâng…

Seungri ỉu xìu cúp máy. Thật là đen đủi quá đi mất, cậu chán nản ném điện thoại sang 1 bên rồi lay lay Jiyong:

- Anh… anh…

Jiyong đương nhiên vẫn chưa biết gì, anh trở mình rồi cầm lấy tay cậu đưa lên cắn nhẹ vào ngón trỏ trong khi mắt vẫn nhắm chặt:

- Ngoan, sáng mai anh sẽ bù cho cưng…. để anh ngủ 1 chút…
- Anh, em không đùa đâu! Anh!!! Dậy đi!!!
Seungri bực mình rút tay lại gào lên khiến anh mở mắt ra:
- Có chuyện gì rồi?
- Chúng ta gặp rắc rối rồi! Chú Yang vừa gọi đấy, kêu chúng ta đến nhà chú ấy.
- Thật sao? Cả 2 chúng ta? Và giờ này?
- Ừm… vụ ở sông Hàn đó…
- Thông tin cũng nhanh đó, mới có vài tiếng…
- Thôi nhanh thay đồ đi anh!

- Ừm…

2 người nhanh chóng thay đồ rồi lấy xe đi đến nhà chủ tịch. Tâm trạng cả 2 đều lo lắng không yên đặc biệt là Jiyong. Chú Yang mới mắng anh hôm trước vậy mà hôm nay 2 người lại gây chuyện…. anh sợ ông sẽ nói điều gì làm tổn thương cậu…người của anh… anh không muốn cậu bị tổn thương dù chỉ là 1 chút…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro