Chương 105: Seungri phản kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 người lao xe như bay đến khu căn hộ cao cấp nhà chủ tịch Yang. Thật lòng mà nói, Seungri chưa bao giờ đến nơi này, Jiyong cũng mới chỉ ghé qua đúng 1 lần. Mặc dù Big Bang dường như khá thân thiết với chủ tịch nhưng dù sao giữa họ vẫn tồn tại mối quan hệ công việc đặc biệt. Giống như Jiyong và Seungri, bởi họ không chỉ là người yêu mà còn là thành viên của 1 nhóm nhạc, đôi lúc Jiyong quát mắng cậu khi cậu làm sai trước mặt mọi người anh rất ngại ngùng, không phải anh sợ cậu phật ý mà anh luôn có cảm giác mọi người đang nghĩ anh cố tình làm trò bởi rõ ràng anh si mê con người kia đến mức nào không ai không rõ. Quan hệ giữa Big Bang với chủ tịch Yang không đến mức như vậy, nhưng họ cũng không muốn 1 người vừa mới tươi cười hớn hở tâm sự với mình hôm sau đã lại chau mày mắng mỏ đủ thứ từ công việc đến đời tư. Jiyong thấy Seungri khá căng thẳng, anh 1 tay lái xe 1 tay nắm chặt lấy tay cậu dịu dàng:

- Không sao đâu, cùng lắm bị mắng 1 trận thôi!
- Không, anh không hiểu ông ấy đâu. Nếu không quá nghiêm trọng ông ấy sẽ không bắt chúng ta nửa đêm đến nhà như vậy…
- Có lẽ vậy… Seungri này, bất luận là như thế nào, em hãy nhớ không được quyết định vội vàng, chúng ta về nhà nói chuyện được không?
- Em biết rồi, em sẽ không!
- Ngoan…
- Không sao mà, anh nhìn đường đi không tai nạn bây giờ!

- Ừm..

Jiyong không nói gì nữa mà chuyên tâm lái xe, Seungri ngồi bên cạnh cũng im lặng. Không khí trong xe khá nặng nề, họ có chút sợ hãi thực sự. Đến nơi, vợ chủ tịch ra mở cửa với nụ cười hơi dè dặt, chị nói nhỏ:

- 2 cậu vào đi, hình như anh ấy đang giận lắm đó, chuẩn bị tinh thần nhé!

- Em biết rồi! Làm phiền chị quá, muộn như vậy rồi…

- Có gì đâu! Thôi vào nhà rồi nói chuyện!
Seungri nhợt nhạt cười cảm ơn người phụ nữ ấy. Cả 2 bước vào phòng khách, chủ tịch của họ đang ngồi trên sofa với vẻ mặt cực kì xấu. Vừa nhìn thấy 2 người, ông đã nổi điên:
- Vào đây!
- Dạ… con chào chú!
- Không cần chào hỏi! Ngồi xuống! 
Rồi ông quay sang nói với vợ:
- Em vào phòng với con đi, đóng cửa phòng lại!

- Còn 2 cậu ngồi xuống đây!

Yang đợi vợ mình về phòng đóng cửa rồi mới quay sang 2 con người đang ngồi đối diện kia. Ông nheo mắt quan sát, rõ ràng tâm trạng họ có chút lo lắng bồn chồn nhưng ngoài mặt lại không hề biểu hiện ra. Big Bang đã theo ông nhiều năm như vậy, những cậu thanh niên ngây ngô tràn đầy nhiệt huyết với cuộc đời năm nào đã không còn nữa, thay vào đó là sự toan tính đến đáng sợ, cái họ cần bây giờ không chỉ đơn giản là được đứng trên sân khấu hay đủ tiền trang trải cuộc sống nữa, qua vài năm tháng sống cuộc đời của 1 idol, đến bây giờ sự thành công giống như 1 con dao 2 lưỡi bào mòn nhiệt huyết thanh xuân của những con người ấy… Ông đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm lạ thường, Big Bang là nhóm nhạc đầu tiên ông chăm chút từ khi còn là thực tập sinh, bởi vậy tình cảm ông dành cho họ có đôi chút nhiều hơn so với mọi người, nhất là Jiyong, cậu bé ông đặt hết tâm tư…

- Chú… về việc kia bọn con xin lỗi… sẽ không có lần sau đâu ạ!

Yang nhắm mắt thở dài:

- Jiyong à… tôi mới nhắc cậu hôm qua chứ không phải xa xôi gì! Các cậu có biết suy nghĩ không hả? Hay điên tình rồi? Muốn hẹn hò thì về nhà mà hẹn, sao phải ra tận sông Hàn? 2 cậu có biết ở đó có bao nhiêu phóng viên không? Vụ 2 cậu sang Mỹ ầm ĩ như vậy tôi còn chưa thu dọn xong mà giờ 2 cậu lại gây ra thêm rắc rối như thế này hả? Có phải tôi dễ tính với các cậu quá nên nhờn rồi không? 

- Không phải đâu ạ, là bọn con suy nghĩ chưa thấu đáo… con hứa sẽ không có lần sau!

- Các cậu có biết vì sao tôi phải gọi cậu đến giờ này không? 1 tiếng trước tôi nhận được cuộc gọi của papazari là bắt gặp Jiyong đến sông Hàn. Từ bây giờ Jiyong chắc chắn nằm trong tầm ngắm của bọn nó rồi. Giờ dùng cô mẫu Nhật kia cũng không được, mà đổi người khác càng không được, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu…

- Không, con sẽ không diễn mấy thứ vớ vẩn đó 1 lần nữa đâu!
Yang cười nhạt:
- Vớ vẩn ư? Không có mấy thứ vớ vẩn đó 2 cậu có dễ dàng sống đến ngày hôm nay không? 
- Con xin lỗi... nhưng con sẽ không làm đâu!
- Ha, giỏi lắm! Giờ đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm nghe lời tôi đúng không? 
- Không phải vậy, nhưng….
- Còn nữa, quản lý của các cậu… thực sự là tôi nuôi 1 lũ cõng rắn cắn gà nhà rồi! Mấy cậu đó hùa vào làm trò với 2 cậu thật giỏi!
Yang lập tức cầm điện thoại lên gọi cho ai đó:

- Alo… cô Kim à? Tôi có làm phiền cô không? Okie okie! Đổi quản lý của GD và Seungri sang người biết điều hơn cho tôi! Còn nữa, phong tỏa hết hoạt động của Big Bang trong vòng 1 tháng… phải, tất cả bọn họ không chừa 1 ai. Phim của Top ư? Không nhận! Đẩy lùi kế hoạch solo của Tae Yang lại! 

Jiyong và Seungri thấy chủ tịch không hề đùa thì trở lên hoảng hốt:

- Chú… chú đừng làm thế! Big Bang bọn họ không có lỗi, cả quản lý nữa, họ chỉ nghe lời bọn con thôi. Lỗi là ở bọn con!
- Thứ nhất, tôi đã cảnh cáo cậu ngày hôm qua, nếu cậu không quan tâm đến tương lai của Big Bang thì cứ tiếp tục đi, ai ngờ cậu không để lời của tôi vào mắt, tôi tạm thời phong tỏa để xem biểu hiện của các cậu. Nếu vẫn làm bậy như bây giờ… tôi sẽ làm hơn thế nữa. Nên nhớ 1 điều, dù các cậu có tài giỏi đến đâu thì vẫn là do tôi thành lập nên Big Bang… còn mấy người quản lý đó, hùa theo các cậu làm chuyện xấu, tôi tha không đuổi việc đã là may mắn cho họ lắm rồi!
- Chú…
- 2 cậu nên nhớ 1 điều, ngay từ ban đầu tôi đã không thích thú gì với cái tình yêu của 2 cậu nhưng nể tình tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng 2 cậu gây ra quá nhiều rắc rối cho tôi, cho Big Bang, cho cả YG. Các cậu chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết bao nhiêu con người liên lụy vì các cậu đúng không? Seungri… cậu nói có phải không? Cậu thấy giờ vì tình cảm của 2 cậu mà ảnh hưởng đến các anh của mình, cậu cảm thấy thế nào? Vui không? Sung sướng không? Tôi cứ nghĩ cậu đã lớn rồi, biết suy nghĩ hơn rồi, cậu ảnh hưởng đến GD thì thôi đi, là việc của 2 cậu nhưng còn những người khác, liên quan gì để phải chịu chung như vậy hả?

- Chú thôi đi!

Jiyong hơi nóng giận gắt lên. Anh nhìn Seungri đang bối rối thực sự với từng câu nói như đâm vào lòng của cậu. Hơn ai hết anh hiểu cậu là 1 người sống vô tư nhưng lại tình cảm vô cùng. Cậu ghét nhất là việc mình sẽ làm ảnh hưởng đến những người cậu quan tâm thực sự, khi xưa Big Bang mới ra mắt, khi đó khả năng ca hát của cậu còn yếu, Seungri đã bao lần tự trách mình vì khiến Big Bang bị chê trách. Đến bây giờ….

- Tôi có nói sai không? Seungri, tôi có nói sai không?
- Chú…

- Có những lúc tôi thấy mình thật sai lầm khi lựa chọn cậu vào Big Bang. Để 2 cậu gần nhau gây ra biết bao rắc rối cho tôi biết không hả? Seungri à… tôi thực sự thất vọng về cậu!

Chủ tịch Yang biết không thể tấn công Jiyong nên chĩa mũi nhọn về phía Seungri nãy giờ vẫn im lặng gục đầu xuống. Bây giờ cậu mới ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên định:

- Không, chú không nói sai! Nhưng… nếu chú muốn con tự trách hay hối hận thì chú lầm rồi. Có những việc đã xảy ra, hối hận cũng không được gì. Có thể chú từng hi vọng con không vào Big Bang, sẽ không có quan hệ gì với anh Jiyong. Nhưng biết đâu con đến 1 công ty khác, chúng con vẫn sẽ quen nhau, lén lút qua lại thì sao? Đối với con, lần đầu tiên con nói điều này, nhưng đối với con, tình cảm này là định mệnh, không gặp nhau cách này sẽ yêu nhau theo 1 cách khác. Hơn nữa, tình yêu không có gì đáng xấu hổ để nói thất vọng hay không cả!

- Cậu…

- Hơn nữa… chú à, chú làm như vậy với Big Bang, người thiệt hơn nhiều là chú thôi. Bọn họ rõ ràng đang rất bận rộn, nếu chú phong tỏa họ sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Còn nếu chú phong tỏa hẳn thì cháu nghĩ chú không nên làm vậy. Thẳng thắn mà nói… dù như thế nào Big Bang vẫn là thương hiệu kiếm tiền lớn nhất cho YG. Làm như vậy, người thiệt hại nhất chỉ là chú mà thôi chú à…

Chủ tịch vẫn không tắt nụ cười:
- Cậu đang đe dọa tôi? Cậu nghĩ rằng vì những lí do đó nên tôi không thể làm gì các cậu nên mặc sức gây chuyện? Seungri, cậu tính toán nhiều như vậy mà không hiểu tính tôi rồi, nếu khiến tôi khó chịu, tôi có thể bất chấp 1 số thứ để không để lại hậu họa về sau... Cậu hiểu không? 
- Con không có ý muốn đe dọa chú. Điều con muốn chỉ là, lỗi là ở bọn con. Con thừa nhận lần này là bọn con sai rất lớn nhưng... con mong chú hãy hiểu, hãy phạt bọn con, đừng lấy Big Bang hay bất cứ ai ra đe dọa. Bởi vì mỗi người đều có cuộc sống của mình, con không nghĩ bọn họ sẽ vì 2 đứa con mà ở lại YG chịu thiệt đâu ạ... hợp đồng cũng không còn nhiều nữa...

- Cậu...

- Điều con nói là sự thật. Không phải đe dọa hay thách thức. Chỉ là con mong chú hiểu và đừng làm vậy nữa. Jiyong, anh ấy có thể lo lắng những việc đó nhưng con thì không. Vì Big Bang không còn là những đứa trẻ nữa. Còn lần này, thực sự là chúng con sai, chúng con hứa việc này sẽ không tái phạm nữa. Con sẽ sang Nhật hoạt động trong thời gian này, anh Jiyong sẽ ở Hàn sáng tác nhạc, dù gì Big Bang cũng cần comeback. Chúng con sẽ cố gắng hết sức để không làm phiền đến chú, còn nếu có chút phiền phức, mong chú giúp đỡ. Vậy thôi, cũng khuya rồi, bọn con xin phép!

Seungri nói 1 tràng dài rồi ngay lập tức đứng dậy đi về trong khi Jiyong vẫn đang ngơ ngác còn ngài chủ tịch đang tức giận đến thâm tím mặt mày. Cậu cầm tay Jiyong cúi chào ông rồi đi thẳng ra ngoài bằng dáng điệu hiên ngang nhất có thể. Ra đến ngoài, bước vào thang máy cậu ngồi sụp xuống, lúc bây giờ Jiyong mới nhìn gần cậu như vậy, trán cậu lấm tấm mồi hôi, môi cắn chặt khiến anh hốt hoảng:

- Seungri... Seungri...

- Em không sao... ông ta... ông ta vẫn dọa anh như vậy ư?
- Ừm, không nhiều lắm...
- Thật khốn kiếp! 
- Đừng nói vậy mà. Chúng ta về thôi...

- Ừm. Để em nghỉ 1 chút, em sợ đến mức muốn chết đi mất!

Jiyong nhìn cậu bật cười khẽ:

- Lúc vừa rồi còn mạnh mồm lắm cơ mà!

- Lúc ấy em giận sôi lên mới vậy. Huhu giờ nghĩ lại sợ chết đi được! Lỡ ngày mai ông ấy đuổi em ra khỏi YG anh phải nuôi em biết không? 

- Được rồi, không có chuyện đó đâu!
- Anh hứa đi, em không biết đâu! Nếu em thất nghiệp anh phải nuôi em!
- Được rồi, nuôi em tốn bao nhiêu chứ! Anh đây đã mang danh đại gia rồi còn gì!
- Hừ... huhu...
- Vừa rồi em cũng hơi quá đáng, nhưng thôi cũng qua rồi, mình về nhà nói chuyện!

- Ừm...

Cứ như vậy Jiyong và Seungri lại lén lút trở về căn hộ của anh. Cả 2 mệt mỏi giống như vừa trải qua 1 cuộc chiến vậy. Jiyong nằm trên giường quay sang vuốt khẽ tóc cậu, ngắm nhìn vẻ mặt đang suy tư của người yêu:

- Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa!

- Em chỉ nghĩ, ông ấy dùng những lời lẽ này tra tấn anh... thật độc ác! Biết thế em còn nói nhiều hơn nữa mới được... Jiyong à... vất vả cho anh rồi!

- Anh không sao ngốc ạ! Chỉ cần em không sao, anh có chịu thêm 1 chút cũng không vấn đề!
- Anh mới là đồ ngốc, em đã nói rồi, phải cùng nhau chịu đựng, làm gì có luật lệ anh phải chịu 1 mình được chứ!
- Anh không muốn em phải chịu tổn thương dù chỉ 1 chút...
- Anh không nghĩ em cũng như vậy hay sao? Anh đau em cũng không thể vui vẻ...
- Được rồi, nghỉ ngơi 1 chút đi. Mai còn đối phó với cơn giận của chú ấy!

- Ừm...

Jiyong vòng tay sang ôm chặt Seungri rồi gác đầu lên vai cậu nhắm mắt lại ngủ. Mặc dù vậy, quá nhiều việc ập đến khiến cả 2 không thể chợp mắt. Jiyong nhìn người anh yêu vẫn đang trừng trừng mắt nhìn lên trần nhà, anh nhỏ giọng:

- Seungri à...
- Sao anh?
- Anh có cảm giác bất an kinh khủng! Anh cảm giác được điều này ngay khi đặt chân đến Hàn. Anh không chắc điều gì sẽ xảy ra nhưng đừng rời xa anh, thiếu em anh sẽ chết mất!
- Anh à... em nói rồi, chỉ cần tình cảm của anh không thay đổi, em không thay đổi, chúng ta sẽ luôn bên nhau...

- Ừm...

- Thôi ngủ đi, ngày mai lại là 1 ngày mới! Em yêu anh Jiyong...

- Anh cũng yêu em, Seungri của anh...
Cả 2 ôm nhau chìm vào giấc ngủ, bên ngoài kia có biết bao sóng gió họ không quan tâm nữa. Bởi ít nhất giây phút này đây, họ vẫn là của nhau, vẫn bên nhau cùng chung nhịp thở... Đó đã 1 loại hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro