Chương 111: 1 thằng đàn ông tồi tệ như anh ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri kéo Hanna ra 1 góc khác, khi cậu thả tay cô ra Hanna ngồi sụp xuống khóc ầm ĩ cả lên. Mọi vẻ cứng rắn lạnh lùng vừa rồi đối với Jiyong hoàn toàn biến mất. Đây là anh trai cô, là gia đình của cô, là người dù luôn trêu chọc cô bao năm nay nhưng chưa 1 lần từ chối bất cứ yêu cầu đòi hỏi gì của cô, là người khi gia đình khó khăn nhất quyết bỏ lên Seoul lập nghiệp, là người từng hứa với cô sẽ nuôi cô cả đời này, là người khi cô còn là thực tập sinh nhà YG đã xót xa cô mà bắt cô trở về nhà, là người nói với cô: anh là đàn ông anh vất vả được, em không cần phải lăn lộn với đám thực tập sinh đó làm gì, con gái nhà họ Lee không phải để họ mắng chửi mỗi ngày như thế… đó là anh trai cô… cô không thể ghét cậu, càng không thể nói gì….

Seungri thấy em gái khóc thương tâm đến vậy trái tim anh nhói lên, con bé này cũng giống anh cá tính mạnh không thích khóc lóc, lại càng ít bộc lộ cảm xúc của mình, anh vỗ vỗ lưng cô:

- Hanna, là lỗi của anh…

- Anh không có lỗi… huhuhu…

- Khiến em khóc như vậy là lỗi của anh, anh là anh trai vậy mà không thể khiến em gái mình vui vẻ lại khiến em buồn vì anh như vậy…
- Anh… huhuhu… huhuhu… em ghét anh ta!!!! Huhuhu …

- Được rồi, anh ấy thật đáng ghét!

Seungri chẳng để bụng cũng hùa theo Hanna thấp giọng mắng Jiyong vài câu. Hanna vẫn nức nở:

- Anh là đồ chết tiệt! Khốn kiếp!
- Ừ ừ anh khốn kiếp được chưa… thôi bình tĩnh lại đã…
- Thật tệ hại! Sao có thể chứ!
- Hanna à…
Seungri không biết nên nói gì khi ấy, anh nhẹ nhàng:

- Ở đây là nơi công cộng, tạm thời hôm nay em về kí túc bọn anh đi. Khóc lóc ở đây không giải quyết được vấn đề gì, dù gì bọn anh cũng là người nổi tiếng…

- Anh cũng biết anh là người nổi tiếng hả? Vậy mà anh làm mấy trò đó? Huhu…

- Thôi về nhà rồi mắng sau, anh đưa em về!
- Em không muốn đi cùng anh, em muốn đi 1 mình
- Không được.
- Mặc kệ anh, giờ anh có tư cách quát mắng em hả?
Seungri thở dài dịu giọng:
- Ở đây em đâu quen ai. Về với anh ngay!

- Em không  muốn!

Seungri nhìn vẻ mặt quật cường của em gái thì âm thầm thở dài, có lẽ giờ đây con bé không muốn nhìn thấy mặt cậu. Cậu suy nghĩ chút cầm điện thoại lên gọi cho Young Bae:

- Hôm nay chắc không ăn được rồi anh…

- Tôi biết rồi, Jiyong vừa nói rồi…

- 1 trong 3 anh có thể giúp em đưa Hanna ra ngoài 1 chút được không?
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là giờ không muốn nhìn thấy cái mặt em thôi!

- Ừm vậy đợi anh chút!

Young Bae nhanh chóng báo lại tình huống cho 4 người đang ngồi trong nhà hàng. Young Bae trầm mặc tính toán 1 chút rồi lên tiếng:

- Chúng ta đều không thân với con bé…
- À...
Đột nhiên Dae Sung lên tiếng:
- Để em đi cho, thi thoảng em cũng nói chuyện với Hanna từ hồi em ấy vẫn ở YG ấy!

- Vậy tốt quá!

Jiyong mệt mỏi lên tiếng:

- Dae Sung giúp anh đưa Hanna đi đi. Khuyên nhủ em ấy 1 chút giúp anh rồi đưa về kí túc của mình được không? Bây giờ tâm trạng em ấy như vậy để ở khách sạn không hay…
- Vâng… anh yên tâm đi, không sao đâu!
- Ừm, phải đó, đưa về kí túc mình đi! - Top xen vào:
- Tôi với Young Bae về trước, cậu đưa Seungri về đi. Nói chuyện với nhau đi đừng để sự việc đi quá xa, Hanna còn nhỏ, có thể kích động sẽ đến tai bố mẹ Seungri, chuẩn bị tâm lý trước đi..
- Em biết rồi, cảm ơn mọi người…
Dae Sung nghe lệnh nhanh chóng đi tìm anh em Seungri đang ngồi cùng nhau 1 góc kia, khi cậu đến, Seungri ngẩng mặt lên nhìn. Khuôn mặt Seungri có chút khổ sở và bất đắc dĩ, Dae Sung vỗ vỗ vai cậu tỏ ý an ủi 1 chút rồi nhỏ giọng:
- Vào phòng đi. Ở đây để tôi…
- Phiền anh rồi…
- Ừm…
Seungri nặng nề đứng lên lê bước chân về phía phòng. Dae Sung ngồi xuống nói khẽ:
- Chúng ta về thôi…
Hanna ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là ánh nhìn dịu dàng chăm chú và bàn tay giơ ra chờ cô nắm lấy của Dae Sung. Cô vô thức đưa tay cho anh để kéo cô đứng dậy, anh cười cười:
- Ngoan, em muốn đi đâu?
Giọng nói trầm ổn đàn ông của Dae Sung khác hoàn toàn với khi anh đùa vui gây trò trên sân khấu khiến Hanna hơi bối rối:

- Cho em về khách sạn, em vẫn đặt phòng ở đó mà!

- Sao có thể chứ, để anh đưa Hanna đi dạo 1 vòng thành phố này nhé! Anh gần như thổ địa ở đây rồi đấy!

- Em…
- Không mất nhiều thời gian của em đâu…
- À… vâng…

- Đi thôi!

Dae Sung đi sau Hanna, cả 2 người rời khỏi nhà hàng. Khi ấy Seungri đang đứng ở 1 góc nhìn 2 người mới lặng lẽ bước về phòng ăn. Phòng ăn chỉ còn lại Jiyong, cậu cố nặn ra nụ cười:

- Anh Top với anh Bae đâu anh?
- Họ bắt taxi về trước rồi…
- À…

- Em có sao không?

Jiyong nhanh chóng bước đến lo lắng nhìn cậu. Seungri gục đầu vào vai anh:

- Không sao anh, con bé chỉ khóc lóc 1 chút thôi… em xin lỗi, để Hanna mắng anh như vậy…
- Cũng có sai đâu… là anh dụ dỗ anh trai người ta, người ta ghét là phải thôi!
Seungri khe khẽ cười trước câu bông đùa của anh. Anh ngừng 1 chút lại tiếp tục

- Tuy lần này có chút bất ngờ nhưng cũng là chuyện sớm muộn, em đừng lo lắng quá, có anh ở đây…

- Jiyong à… em đã hiểu cảm giác của anh khi đối mặt với chị Dami… tệ hại thật. Cảm giác mình như 1 tội đồ vậy!

- Ừm... ko sao đâu. Chỉ vì họ quá yêu thương chúng ta thôi.

- Em biết mà..

Jiyong cẩn thận lái xe đưa Seungri về kí túc. Mọi người đương nhiên chưa về, Dae Sung sẽ đưa Hanna về sau khi nói chuyện với cô bé, 2 người còn lại có lẽ đã đi uống ở 1 quán nào đó. Mở cửa bước vào Seungri ôm chầm lấy anh nhất quyết không chịu buông ra, tay cậu run rẫy tố cáo tâm trạng vô cùng bất ổn của chủ nhân. Jiyong xót xa vuốt ve nhẹ nhàng lưng cậu:

- Không sao, không sao đâu, còn có anh ở đây. Anh sẽ làm mọi chuyện để con bé tổn thương ít nhất có thể! Hãy tin anh…
- Ngốc này, em cũng sợ anh tổn thương, em sao có thể để những người quan trọng của em tổn thương lẫn nhau đây?
- Anh không sao mà. Hanna giờ quan trọng hơn…

- Nếu… nếu… Hanna nói cho… bố mẹ em thì biết làm sao đây?

Seungri ngước mắt lên nhìn anh. Jiyong chưa bao giờ thấy dáng vẻ bất lực 1 cách ngốc nghếch như vậy, anh yêu thương hôn lên trán cậu:

- Sự việc giờ cũng xảy ra thôi, đến đâu tính đến đấy vậy thôi, chúng ta cũng không được lựa chọn nữa…

- Jiyong…

- Ừm, anh vẫn ở đây mà…

Seungri nhìn sâu vào ánh mắt mênh mang dịu dàng của anh, cậu vừa sợ hãi vừa luyến tiếc, cậu sợ 1 ngày nào đó cậu sẽ không được nằm trong vòng tay anh như bây giờ nữa... Jiyong xót xa nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu, anh luôn mong 1 lần nhìn thấy cậu nép trong vòng tay anh như bây giờ nhưng Jiyong nhận ra khi cậu đang làm vậy anh lại đau lòng biết bao.

- Jiyong…

- Ơi…
- Em muốn anh…
- …

- Anh…

Jiyong ánh mắt tối lại trong 1 giây phút nhưng rồi anh áp chế lại dục vọng đang cuộn trào trong người, cười cười vuốt ve gương mặt cậu:

- Được rồi, nhưng không phải bây giờ.. Seungri của anh sao có thể cảm tính vậy chứ..

- Mặc kệ!

Cậu bướng bỉnh áp mạnh môi mình vào miệng anh khiêu khích. Jiyong không ngăn được cậu đành đáp lại nụ hôn vừa vội vàng vừa say đắm ấy. Nụ hôn kéo dài đến mức cả 2 không thở nổi đành tiếc nuối buông ra, Jiyong đặt tay lên môi cậu ngăn không cho cậu tiến lại gần mình:

- Ngừng ngay việc quyến rũ anh! Không phải hôm nay, để xem xong việc Hanna anh xử em thế nào!

- Xì…

Seungri phụt cười 1 chút và tỉnh táo lại, vừa rồi quả thật cậu hơi cảm tính, lúc ấy khi nhìn thấy dáng vẻ của anh khi quay lưng đi, đột nhiên cậu sợ hãi vô cùng, sợ anh sẽ quay người đi mãi mãi…  Bởi vậy cậu mới chủ động muốn ôm ấp yêu thương anh nhưng con người đó hôm nay tỉnh táo lạ thường. Thật may mắn! Nếu không giờ 2 người lăn lộn trên giường đến khi Hanna về thì hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào chứ! Cậu bình tĩnh lại 1 chút còn Jiyong vẫn đang mân mê đôi môi của cậu lâu đến mức khiến Seungri có chút khó hiểu. Cậu vẫn mặc kệ anh lôi điện thoại ra nhắn tin hỏi Dae Sung, Jiyong trong đáy mắt tràn ngập ý cười:

- Seungri… em chết chắc rồi!
Cậu đang chờ Dae Sung nhắn tin lại mà chưa thấy hồi âm thấy anh nói 1 câu vô thưởng vô phạt như vậy ngẩng lên thắc mắc:
- Hả?
- Em đã yêu anh đến mức giống anh rồi!
Cậu cười cười:
- Em luôn yêu anh mà, giờ anh mới biết sao?
- Đương nhiên anh biết, nhưng… em đã yêu anh đến mức si mê giống anh đối với em mất rồi! Có thể em không nhận ra nhưng em đang sợ mất anh lắm đúng không? Em có cảm thấy cuộc sống của em sau này không có anh sẽ vô nghĩa không?

- …..

Seungri chỉ cười cười không nói gì, Jiyong cũng im lặng, ngay từ lúc khi bước vào căn phòng này cậu hành động cảm tính như vậy anh đã nhận ra sự thay đổi của cậu, điều ấy khiến dù tình huống đang khá nghiêm trọng nhưng anh vẫn không nhịn được thấy ngọt ngào. Bỗng nhiên cậu cúi mặt nói nhỏ:

- Biết rồi cũng đừng bóc trần em như vậy chứ… em sẽ ngại…

Anh cười khẽ nghe lời thú nhận của người anh yêu:

- Ừm, là lỗi của anh…
- Anh đúng là thuốc phiện mà! Em không thoát ra nổi nữa, bất cứ giá nào em cũng không buông tay anh 1 lần nữa…
- Thật sao?
- Không chỉ vì anh mà còn vì em nữa, em cần anh cho những con đường của cuộc đời em. Nếu e thành công không có anh ở bên chia sẻ thì thật vô nghĩa đúng không, còn em sẽ không thất bại… đúng không ?
- Sao em lại yêu anh vậy?
- Hỏi vớ vẩn, vậy vì sao anh lại yêu em vậy?
- Vì… anh là 1 thằng đàn ông tồi tệ, 1 thằng đàn ông như anh câu trả lời chỉ có thể là em… chỉ là có thể là em thôi!
Anh nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của cậu, ánh mắt ấy ngày hôm nay kiên định hơn rất nhiều, cũng chất chứa tình yêu của người con trai ấy dành cho anh… có nhau trong đời đã là 1 loại hạnh phúc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro