Chương 113: Câu chuyện vỡ lở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri không biết phải làm sao với cô em gái vừa nói không sao vừa đang khóc nức nở của mình. Cô cứ vừa ôm cậu khóc như vậy cho đến khi mệt lả đi chỉ còn có thể thút thít. Tối hôm ấy 2 anh em nói chuyện với nhau cả đêm, chưa bao giờ họ tâm sự với nhau, trải lòng với nhau nhiều đến vậy. Seungri kể cho Hanna về những ngày mới debut cậu đã khó khăn và mệt mỏi như thế nào, những điều ngay cả Jiyong Seungri cũng không muốn nói. Bởi đối với 1 người như cậu, Seungri luôn cảm thấy mình may mắn hơn mọi người, bởi vậy nỗ lực là điều hiển nhiên cho đến khi nhìn lại, cậu mới nhận ra mình đã có 1 thời như vậy… Hanna cũng kể cho anh trai nghe về những câu chuyện của cô, những lo lắng khi chưa tìm được hướng đi cho cuộc đời, những khi cô muốn gặp anh trai nhưng cậu lại quá bận rộn… Từ khi sinh ra đến giờ, cả khi gia đình họ Lee lâm vào cảnh khó khăn túng quẫn họ cũng không nói với nhau nhiều như vậy thế nhưng cả 2 đều tránh nhắc đến vấn đề mà họ phải đối mặt ngay lúc này… Hanna không biết nên làm sao, cô cố gắng hết sức để chấp nhận người yêu của anh trai nhưng lại quá khó để mở miệng nhắc đến. Seungri biết vậy nên anh đành mở lời trước:

- Hanna…
- Dạ?
- Anh… chuyện của anh… anh hi vọng em có thể chấp nhận, nếu em chưa thể thì hi vọng em có thể suy nghĩ thêm. Còn… anh mong em giấu giúp anh 1 thời gian, có cơ hội anh sẽ nói với bố mẹ…
Hanna đau lòng vòng tay ôm lấy anh trai:
- Em biết rồi. Nhưng cũng ko thể giấu quá lâu được, hôm nọ mẹ lên mạng đọc được tin của anh và anh GD, mẹ có vẻ không hài lòng lắm đâu..
- Ừm…
- Cố lên anh, em sẽ luôn bảo vệ anh!
- Ngốc này… anh xin lỗi…
- Em đã nói anh không có lỗi mà, nghĩ rộng ra thì em lại có thêm 1 ông anh chiều chuộng mình thôi, chứ tính anh như vậy, nếu anh lấy vợ anh cũng lấy 1 em bánh bèo suốt ngày õng ẹo làm mấy trò dễ thương thôi!
Seungri biết cô bé muốn chọc cười mình, cậu cười cười rồi xoa xoa đầu cô:
- Được rồi, giờ thì đi nghỉ đi. Mai anh bảo quản lý mua vé cho em về, anh còn mấy hoạt động bên này, xong việc anh sẽ về Hàn.

- Em biết rồi…

- Đi nghỉ đi. Không cần suy nghĩ nhiều, việc của anh, anh sẽ lo ổn thỏa mà! Để anh đưa về phòng.

Seungri đưa Hanna về phòng của cậu, phòng của cậu lâu không có ai dùng nên chẳng có đồ đạc gì. Kí túc này của Big Bang mọi người không ở thường xuyên bởi khi đi tour ở Nhật Big Bang cũng ít khi ở cố định 1 thành phố nhưng họ vẫn muốn có 1 nơi để tụ tập lại, để chờ nhau khi trở về sau lịch trình làm việc căng thẳng. Thêm nữa giờ đây Seungri gần như ở cố định phòng của Jiyong nên căn phòng này dường như để trống đã lâu. Seungri bối rối:

- Anh không hay về đây lắm, anh sang lấy chăn gối cho em!

- Vâng…

Hanna láng máng hiểu được lí do anh trai để trống nơi này, cô hiểu rằng mình đã chấp nhận thì phải quen với mấy chuyện như vậy nên không nói thêm gì. Seungri đã đi ra ngoài nhưng quên không lấy gối cho cô. Hanna bước ra ngoài định gọi cậu thì bắt gặp Jiyong và Seungri đang lầm rầm nói chuyện ở ngoài phòng khách:

- Hanna thế nào rồi?
- Không sao anh, con bé hơi sốc chút nhưng khá hiểu chuyện. Cũng không tệ hại lắm…
- Vậy thì tốt rồi…
- Anh đi nghỉ đi, sao giờ này còn thức? Mai anh phải về Hàn sớm mà đúng không?
- Anh đợi em mà… anh vừa gọi gà rán đó, lát người ta mang đến nếu Hanna chưa ngủ em mang vào cho cô bé 1 ít, đã ai ăn gì đâu.
- Em biết rồi, thật mệt mỏi quá đi!

- Không sao! Không sao! Có anh đây rồi!

Seungri im lặng gục đầu vào lòng Jiyong, anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu. Hanna nhìn thấy tất cả điều đó, cô lẳng lặng quay trở lại phòng của mình. Hóa ra anh trai cũng có những lúc yếu đuối như vậy, bao năm nay cô luôn nghĩ tất cả mọi việc cậu có thể vượt qua dễ dàng. Thực ra thì chẳng ai có thể vui vẻ trước nhưng khó khăn của cuộc đời, chỉ là người ta có nói ra không hay thôi. Ít ra thật may mắn vì bao năm nay vẫn có 1 người ở bên cạnh anh trai cô, chia sẻ cùng nhau… Nghĩ như vậy Hanna cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều phần, chỉ cần anh cô hạnh phúc, chỉ cần người đàn ông đó thật lòng với anh cô, tất cả mọi việc đâu còn quan trọng… Cô sẽ ủng hộ họ bằng mọi giá…

Ngày hôm sau Big Bang cũng trở về Hàn, Seungri và Dae Sung vẫn còn vài hoạt động ở Nhật nên ở lại, Hanna cũng về cùng quản lý của Jiyong. Mặc dù cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ nhưng cũng không phản đối. Cô biết anh trai mình đã rất mệt mỏi nên không muốn đòi hỏi gì thêm, hơn nữa Jiyong vẫn luôn quan tâm đến cô dù anh không dám lại gần Hanna. Dù có thất vọng đến bao nhiêu cô cũng phải thừa nhận thâm tâm cô đã chấp nhận việc có thêm 1 người anh rể… Anh rể… anh rể… 1 từ thực quá lạ lùng! Về đến Hàn, anh quản lý hộ tống Hanna ra xe rồi đích thân lái xe đưa cô về nhà, đương nhiên cô hiểu được đãi ngộ đến mức này người thường không thể có….

Trải qua vài ngày tiếp theo, mọi việc vẫn yên bình như thường lệ, Seungri vẫn ở Nhật. 2 người đôi khi rảnh rỗi gọi điện cho nhau, kể vài câu chuyện vụn vặt trong ngày gặp phải cho nhau nghe. Không khí yêu đương vẫn ngọt ngào như vậy. Hôm qua Seungri nói với Jiyong cậu định cuối tuần sẽ trở về Hàn vài hôm với anh, mặc kệ chủ tịch Yang, cậu nhớ anh đến phát điên lên được. Jiyong rất vui vẻ mong đợi ngày người yêu trở về khiến buổi tối hôm qua anh thao thức không ngủ được…. Ngày hôm nay của Jiyong cũng không bận rộn, anh dậy muộn rồi lười biếng nằm ở nhà tìm kiếm cảm xúc sáng tác 1 vài giai điệu mới. Big Bang đang được lệnh comeback trong vài tháng tới, thực sự bọn họ đã thất hứa với fan quá lâu rồi. Bỗng anh thấy điện thoại cá nhân của mình đổ chuông, anh mở ra xem thì nhận được 1 cuộc điện thoại số lạ:

- Alo ai vậy ạ?

Đầu dây bên kia im lặng 1 chút rồi đáp lại, là 1 giọng có chút quen thuộc nhưng anh không nhớ nổi đã nghe được ở đâu:

- Cháu là Jiyong phải không?

- Dạ. Ai vậy ạ?

- Cô là mẹ Seung Hyun đây… à Seungri...

Nghe 2 chữ mẹ Seung Hyun sống lưng Jiyong lạnh toát. Mẹ cậu gọi cho anh ư? Jiyong lờ mờ hiểu việc gì đến cũng đã đến. Anh im lặng 1 lúc lâu mới có thể lắp bắp đáp lời:

- Dạ… dạ… vâng. Cháu là Jiyong đây ạ…. Cháu chào cô…

- Ừm… Dạo này cháu khỏe không? Lâu lắm rồi không nói chuyện với cháu…
- Cảm… cảm… ơn cô… cháu… cháu… vẫn…ổn…
- Vậy à?
- Dạ... cô.. cô...
Anh lắp bắp không thể mở miệng nói gì thêm. Đầu dây bên kia vẫn dùng giọng không lạnh không nóng tiếp tục:
- Chắc cháu cũng hiểu cô gọi cho cháu không chỉ để hỏi thăm sức khỏe đúng chứ?
- Vâng…
- Cháu có thời gian không? Cô muốn gặp cháu nói chuyện 1 chút…
- Dạ.. dạ vâng… Cháu rảnh ạ!
- Vậy thì tốt, cháu ở đâu cô có thể qua đó?
- Dạ không cần đâu ạ… Cháu cũng đang có xe để cháu tiện thể qua chỗ cô ạ. Cô đang ở quán café nhà mình ạ?
- Ừm, nếu cháu qua được đây thì tốt quá!

- Vâng… cháu sẽ qua ạ!

Jiyong run rẩy cúp điện thoại, đầu óc anh trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mẹ cậu gọi anh đến, nằm mơ anh cũng không dám nghĩ đến tình huống bây giờ. Nhưng Jiyong vẫn nhanh chóng cố sức ổn định tâm trạng lái xe đến quán café nhà họ Lee, dù gì đó cũng là mẹ người anh yêu, dù bất cứ lí do và tình huống gì anh cũng không thể trái ý bà. 30p sau, anh đã có mặt ở nơi đó, Jiyong căng thẳng khi nhìn thấy trong quán không hề có 1 người khách, cũng chỉ có 2 nhân viên đang dọn dẹp. Mẹ Seungri ngồi ở đó kiên nhẫn khuấy tách cafe không nhìn ra tâm trạng vui buồn của bà. Jiyong luôn có 1 nỗi sợ hãi mơ hồ với bố mẹ Seungri, có lẽ ai cũng như vậy, đứng trước người có tầm ảnh hưởng lớn đến người mà mình yêu thương không thể bình tĩnh. Bà nghe thấy tiếng nhân viên chào anh thì quay sang:

- GD đến rồi hả cháu?
- Dạ…
- Ngồi đi, uống gì để cô kêu nhân viên làm?
- Dạ cháu uống gì cũng được ạ! Quán mình hôm nay không mở ạ?
- Ừm, cháu là idol mà, cô làm gì cũng phải giữ danh tiếng cho cháu chứ, đúng không?

- Dạ..

Mẹ Seungri cười cười quay sang gọi cho anh 1 cốc café kiểu Mỹ đơn giản. 2 người im lặng 1 lúc lâu, Jiyong rụt rè lên tiếng:

- Cô… cô gọi cháu đến có việc gì vậy ạ?

Bà vẫn nở nụ cười dịu dàng:

- Có lẽ cháu đã đoán được 1 phần rồi, cô cháu mình thẳng thắn với nhau nhé. Được không?

- Dạ…
- Cô vô tình nghe được chuyện của 2 đứa khi Hanna gọi điện cho anh nó. Bởi vậy cô nghĩ cô cần nói chuyện với cháu. Chuyện này… thực lòng cô đã suy nghĩ 3 ngày hôm nay rồi mới tìm đến cháu, thực sự quá sức tưởng tượng của cô…
- Dạ... Cháu cháu...
- Cô hỏi lại cháu, đó là sự thật sao?

- ...

- Jiyong? Nhìn cô trả lời đi!

- Là sự thật ạ.

Mẹ Seungri nhìn Jiyong đang lắp bắp ngồi đó thì thở dài 1 chút. Trong lòng bà dâng lên cảm xúc vừa xót xa vừa giận hờn. Bà để cho con trai ra ngoài thực hiện ước mơ của mình từ nhỏ cậu muốn nhảy bà không hề cấm, cậu muốn trở thành idol bà cũng không phản đối. Bao nhiêu năm nay, từ những ngày gia đình bà lao đao trong khó khăn đến bây giờ, từ những ngày cậu chỉ là 1 cậu bé thực tập sinh đến khi trở thành 1 mẩu Big Bang nổi tiếng bà luôn luôn từ hào và tin tưởng con trai mình. Bởi vậy, khi vô tình nghe được những lời nói của Hanna, trái tim bà như muốn vỡ ra ngàn mảnh. Cái đáng sợ nhất bà sợ nhất là để chồng bà biết chuyện, để mọi người biết chuyện thì cậu sẽ sống ra sao ở đất nước này? Còn bà, bất cần biết cậu ra sao bà cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện… Hôm sau đó bà thậm chí đã gọi cho chủ tịch của YG để nói chuyện, sự việc còn tồi tệ hơn bà nghĩ. 2 đứa thậm chí còn không biết điểm dừng để gây ra những sự việc đáng tiếc, dường như chúng sẵn sàng hi sinh cả sự nghiệp chỉ để bảo vệ thứ tình yêu vớ vẩn đó. Cả 3 đêm nay bà không hề ngủ, cả đêm thao thức chỉ mong nghĩ được 1 cách ổn thỏa nhất, bà phải bảo vệ con trai bà bằng mọi giá, dù có phải dẫm đạp lên người khác bà cũng không quan tâm. Chỉ cần cậu được bảo vệ trong vòng tay bà, bà sẽ bất chấp mọi thứ….

- 2 đứa hẹn hò lâu chưa? Nghiêm túc chứ?
- Dạ… cũng lâu rồi ạ. Bọn cháu rất nghiêm túc.
- Nghiêm túc?

- Bọn cháu nếu muốn chơi bời không đời nào chúng cháu  lại chơi bời trong 1 tình huống khó xử thế này…

- Haizzz… Jiyong này, cô nói thẳng luôn. Cô đã nói chuyện với chủ tịch Yang và cô không ủng hộ mối quan hệ của 2 đứa dù cháu có nói gì đi nữa.

- Cô… à…

- Cháu nghe cô nói đã, Seung Hyun là con trai cô, cô không muốn nó tổn thương. Tình cảm của 2 đứa sâu nặng cỡ nào cô chưa tìm hiểu, nhưng cháu cũng hiểu sẽ khó khăn thế nào cho nó nếu phải cố gắng để duy trì tình cảm này. Cô nghe nói thậm chí nó đã cố tình gây ra scandal bên Nhật chỉ để bảo vệ mối quan hệ của 2 đứa, điều đó khiến trái tim cô đau đớn vô cùng. Con trai cô đến giờ vẫn bị tổn thương vì điều đó…. Vậy nên, nếu có thể cô hi vọng cháu hãy chia tay khi mọi việc chưa vỡ lở!

Jiyong lạnh toát nhìn người phụ nữ đang thản nhiên nói chuyện trước mặt giống như đó là câu chuyện của 1 người khác.  Gương mặt bà không để lộ ra biểu cảm gì nhìn thẳng vào mắt anh khiến 1 con người luôn ngạo nghễ như anh phải chùn bước. Jiyong nhỏ giọng run run:

- Cô… chúng cháu không thể!!! Thực sự không thể… cháu xin lỗi nhưng cháu không thể.
- Thật sao?
- Xin cô hiểu cho chúng cháu, thực lòng cháu không thể làm thế. Nếu có thể kiềm chế lòng mình, chúng cháu cũng không nỡ để bố mẹ 2 nhà phải lo lắng như vậy…
- Gia đình cậu đã biết việc này chưa?
- Dạ… bố mẹ cháu biết rồi…
- Họ chấp nhận?

- Vâng… hiện giờ đã chấp nhận ạ.

Mẹ Seungri im lặng. Bà có chút mệt mỏi day day trán, Jiyong cũng ngồi im không lên tiếng gì, đây là giây phút đáng sợ nhất trong cuộc đời anh từ khi sinh ra đên giờ, kể cả trước kia đối mặt với chủ tịch Yang, với sự chỉ trích của công chúng hay chính bố mẹ mình anh cũng không run sợ đến mức này. Bà không kể lể rằng mình đau đớn thế nào khi phát hiện ra, cũng không hề thuyết giáo bất cứ điều gì, bà chỉ đơn giản nói thẳng vào vấn đề:

- Cô sẽ không nói nhiều nữa, dù cậu có nói gì hay quỳ gối trước tôi tôi cũng không thể chấp nhận nổi việc này. Vì vậy, có lẽ cách tốt nhất để giải quyết sự việc này là 2 đứa xa nhau 1 thời gian. Thứ nhất là để tránh sự soi mói của báo chí truyền thông, giờ 2 đứa cũng lọt vào tầm ngắm rồi. Thứ 2 để cả 2 phát triển sự nghiệp riêng dù gì thời gian này Big Bang cũng hoạt động riêng lẻ và điều quan trọng nhất là, cô muốn xem tình cảm 2 đứa sâu đậm đến đâu. Nếu qua thời gian này, 2 đứa vẫn nhất quyết muốn ở bên nhau cô sẽ cho phép. Còn nếu chỉ vài tháng 2 đứa cũng không thể chịu nổi mà chia tay hay có người khác thì tôi không nghĩ tình cảm đó xứng đáng để con trai cô đánh đổi mọi thứ như vậy… cậu hiểu  không?

- Dạ…
- Cậu nghĩ sao?
- Cháu cháu…
- Không muốn?

- Dạ không phải vậy. Chỉ là cháu không biết nói với Seungri như thế nào…

- Việc này tôi muốn giấu nó, chúng ta cũng không làm gì quá đáng nhưng tôi không muốn để bất cứ ai ảnh hưởng đến tình cảm gia đình nhà tôi. Hơn nữa đây đã là điều nhượng bộ lớn nhất của tôi. Tôi không hề bắt 2 đứa phải chia tay hay gay gắt với cậu. Đúng không?

- Dạ… cháu… đồng ý…
- Vì vậy mong cậu có thể hứa với tôi dù có chuyện gì xảy ra cũng giữ kín với Seungri và tránh tiếp xúc với thằng bé từ giờ đến hết năm nay. Đầu năm sau các cậu comeback đúng không? Tôi nghĩ khoảng vậy là hợp lý rồi. Cậu nghĩ sao?

- Dạ…

Jiyong nhắm mắt chấp nhận. Thực sự anh không phải đối thủ của mẹ cậu, không chỉ vì mẹ cậu vốn có sự khôn khéo của doanh nhân mà còn bởi đó là gia đình của người anh yêu, dù sao anh cũng không thể sử dụng chiêu trò với bà, cũng không thể phản đổi. Jiyong hiểu đó là nhượng bộ lớn nhất bà dành cho cuộc tình của 2 người, nếu có thể giải quyết theo hướng đó thực sự cũng là 1 ý hay. Nếu như vậy, chỉ cần xa nhau vài tháng nguy cơ lớn nhất của 2 người sẽ được giải quyết, cậu sẽ không cần khó xử thêm nữa. Jiyong không rõ vì sao nhưng qua chuyến đi Mỹ vừa rồi, anh thực sự tin tưởng Seungri hơn, anh tin rằng cậu sẽ không thể chỉ trong vài tháng mà thay đổi… Bởi vậy, Jiyong bất giác chấp nhận lời yêu cầu của mẹ cậu mà không hề biết anh đang phạm 1 sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro