Chương 114: Ngày bình yên cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong nhanh chóng chấp thuận với mẹ Seungri như vậy với suy nghĩ có thể nhanh chóng giải quyết nguy cơ từ cha mẹ cậu thế nhưng anh cũng xin thêm vài ngày để giải quyết với Seungri. Mẹ cậu tất nhiên đồng ý:

- Cái đó tùy thuộc vào cháu, cô sẽ nói với chủ tịch Yang quan sát 2 đứa, nhưng chỉ mong cháu giữ lời. Trong thời gian này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cô mong cháu có thể giữu kín hoàn toàn cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Nếu cháu nói ra dù chỉ 1 chữ với Seung Hyun, cô cũng sẽ không thể giữ lời với cháu, Jiyong hiểu ý cô chứ?

- Dạ… cháu hiểu.
- Vậy thì tốt. Cảm ơn cháu, cô không nghĩ cuộc nói chuyện hôm nay lại suôn sẻ đến vậy. Sau này quan hệ giữa chúng ta thế nào còn là ẩn số, nhưng cô hi vọng sẽ vẫn tốt đẹp theo 1 cách nào đó. Thật lòng từ khi Big Bang thành lập đến nay cô luôn yêu quý cháu như con ruột, xảy ra sự việc ngày hôm nay có thể khiến mối quan hệ của 2 gia đình chúng ta khó xử… cô cũng không chắc, chỉ là thật lòng hi vọng cháu sống tốt…

- Cháu cảm ơn. Cháu chắc chắn chúng cháu sẽ không chia tay, cháu xin lỗi nếu cô hi vọng chúng cháu có thể xa nhau nhưng cháu chắc chắn điều đó không xảy ra. Sau này cháu hi vọng cô có thể không khiến Seungri khó xử, cháu luôn biết ơn và tôn trọng cô như mẹ cháu vậy. Vậy thôi ạ, Cháu xin phép…

Jiyong cúi đầu lễ phép chào mẹ Seungri rồi trở về. Bà nhìn theo bóng lưng anh quay đi âm thầm thở dài. Đó quả là 1 cậu trai xuất sắc và biết điều…. chỉ tiếc… đối với bà, ai ảnh hưởng đến con trai bà, bất cần biết là ai bà cũng không nể tình… Dù ích kỉ, dù ác độc nhưng không ai có thể động đến gia đình bà… Mẹ Seungri cầm điện thoại lên:

- Alo… chủ tịch Yang phải không ạ? Đúng rồi, Jiyong cậu ta đồng ý rồi. Bước tiếp theo ông cứ chuẩn bị theo kế hoạch nhé.

- Cậu ta có nghi ngờ gì không? Phản đối gì không?
- Không, cậu ta rất nghe lời…
- Đúng là gia đình vẫn có tiếng nói khác, cảm ơn chị nhiều.
- Không có gì, tôi cũng chỉ mong điều tốt nhất cho con trai tôi thôi. Loại tình cảm này, không thể để nó phát triển thêm nữa..

- Tôi cũng nghĩ vậy, không thể mủi lòng được, trước tôi đã nghĩ kệ bọn chúng và để sự việc bung bét như bây giờ…

- Anh yên tâm, chỉ cần bảo vệ Seung Hyun, tôi sẽ phối hợp với anh!

- Được, vậy có gì tôi sẽ gọi cho chị.
- Được! Tạm biệt anh!
- Tạm biệt!

Bà tắt điện thoại, đôi mắt bà ánh lên 1 chút tiếc nuối. Việc phá hoại 1 đoạn tình cảm đâu ai muốn, nhất là của đứa con trai bà luôn luôn yêu thương nâng niu…nhưng… vì tương lai sau này của cậu… thà rằng để cậu đau khổ vài tháng vài năm còn hơn để cậu cả đời không thể ngóc đầu lên mà sống. Lựa chọn điều ít tổn thương hơn cho cậu, bà đành hi sinh tình yêu non dại ấy. Tuổi trẻ… tình yêu có thể rất quan trọng nhưng chỉ cần vài năm nữa trôi qua rồi nó cũng nhạt dần, khi ấy con trai bà sẽ hiểu, tình yêu không bao giờ là tất cả… Bà hi vọng đó là lựa chọn đúng đắn nhất bà dành cho đứa con trai này… Bởi vậy ngay khi biết chuyện bà đã gọi cho chủ tịch YG và nhận được kế hoạch ông ta đề ra.. dù thật ác độc nhưng đó là cách duy nhất để tách 2 con người đang chìm đắm trong tình yêu mà quên hết mọi thứ ra khỏi cuộc đời của nhau…

Sau buổi gặp mẹ Seungri hôm đó, tâm trạng Jiyong vô cùng tệ hại. Dù thâm tâm đã chấp nhận yêu cầu của bà nhưng anh vẫn có chút lấn cấn, cảm giác không xác thực ở đâu đó, cảm giác có chút mâu thuẫn trong lời nói của mẹ cậu nhưng đó là mẹ cậu anh không dám đánh giá nhiều…. Bởi vậy tâm trạng anh khó chịu vô cùng. Seungri thì vẫn vô tư không biết chuyện gì, mặc kệ mấy hôm nay Jiyong không gọi điện thường xuyên cho cậu nữa nhưng cậu vẫn hào hứng chuẩn bị trốn về Hàn Quốc với người yêu. Ngày hôm nay cũng vậy, cậu sắp xếp đồ đạc để mai bay về nhà, Seungri gọi Jiyong từ chiều nhưng anh không nghe, cậu gọi thêm 1, 2 cuộc nữa anh mới bắt máy:

- Alo…
- Anh…
- Ừm sao vậy Seungri?

- Anh!!! Em gọi anh từ chiều sao không được?

Seungri giở giọng mè nheo quen thuộc khiến trái tim Jiyong mềm nhũn, anh muốn lạnh lùng với con người đó cũng không được:

- À… anh ngủ…
- Sao lại ngủ dở giấc vậy? Sáng tác mệt lắm sao anh?
- Ừm… tâm trạng anh không tốt lắm nên không có cảm xúc, cảm giác không được như ý muốn…

- Anh cứ từ từ không cần vội. Hì hì, không để em về vung bút viết cho vài bài nhé, album trước em viết có 3 tuần là xong thôi đó! Haha…

Tiếng cười quen thuộc của Seungri vang lên khiến Jiyong nhớ cậu đến phát điên. Anh chỉ còn 4 ngày bên cậu nữa.. chỉ 4 ngày nữa thôi… vì nghĩ như vậy khiến anh vô thức hỏi:

- Seungri... Bao giờ em về?
Cậu cười khe khẽ:
- Sao? Nhớ em rồi sao?
- Có 1 chút…
- Haha, tưởng không thèm nhớ em chứ! Mai em về rồi nè!
- Qua căn hộ của anh luôn nhé, dạo này anh ở đó…
- À....
- Sao vậy? Không muốn qua à?
- Ừm.... Em biết rồi... Em đâu có tiền mà mua nhà riêng chứ, đại gia GD nổi tiếng vẫn là phải nuôi em thôi...
- Thật là...
- Sao? Anh không muốn nuôi?

- Nuôi chứ! Nuôi em cả đời còn được!

Seungri nhanh chóng đồng ý còn tiện thể nũng nịu thêm vài câu làm Jiyong không thể lạnh lùng nổi với cậu. Sau trận cãi nhau ngày đó, Seungri đặc biệt ngoan ngoãn, cậu trở lên dịu dàng hơn, Jiyong cũng tin tưởng cậu hơn, 2 người dù xa nhau nhưng có 1 khoảng thời gian thực sự ngọt ngào như mật. Ngày hôm sau, cậu trở về Hàn đúng như kế hoạch. Seungri về căn hộ của Jiyong nhưng anh không có nhà, cậu đoán anh ở công ty nên cũng không gọi cho anh mà ném hành lý ở đó rồi gọi mấy người bạn đi ăn uống. Thời gian này cậu được nghỉ khá nhiều nên cũng không vội vàng gì gặp Jiyong, cậu sẽ bù đắp cho anh cả tháng sau đó. Nghĩ như vậy cậu vui vẻ mặc quần áo rồi khóa cửa đi ra ngoài. Đến chiều tối Jiyong trở về, anh cứ nghĩ cậu đã về nên mua mấy món ưa thích cho người háu ăn đó. Nhưng bước vào nhà chỉ có vali của cậu vứt ngay ngoài phòng khách còn vẫn là không khí lạnh lẽo ấy, vẫn là không gian trống vắng đó khiến trái tim anh chùng xuống... Cái con người này có tỏ ra ngoan ngoãn thế nào vẫn vô tâm như vậy. Anh không gọi điện cho cậu mà vứt đồ ăn xuống bàn rồi ngồi xuống ghế sofa chờ cậu về như vậy. Tâm trạng anh mấy hôm nay thực sự tệ hại đến cực điểm, anh không biết lấy lí do gì để bắt cậu chờ anh vài tháng trong khi rõ ràng 2 người vẫn đang ngọt ngào như bây giờ. Anh không thể làm cậu tổn thương, bởi nếu khiến cậu đau khổ trong tận 6, 7 tháng tiếp theo như vậy anh sẽ tự giết chết mình mất... Đó là người anh muốn bảo vệ cả cuộc đời này, anh không muốn thấy dù chỉ là cái cau mày của cậu, anh muốn cậu nở nụ cười vô tư mãi mãi. Jiyong đau đầu chưa tìm được cách hợp lý nhất. Nhưng thực ra anh nghĩ đánh đổi vài tháng để lấy cả cuộc đời sau này, anh chấp nhận. Nói đúng hơn anh đang đánh cuộc, đánh cuộc với mẹ cậu và anh tin chắc chắn rằng tình cảm của 2 người sẽ thắng. Jiyong suy nghĩ miên man 1 chút rồi ngủ quên lúc nào không biết, mãi đến tận lúc khuya, Jiyong có cảm giác có cái gì đó đang chạm vào mặt mình anh mới lơ mơ mở mắt ra. Seungri đang ngồi đó cười dịu dàng nhìn anh, bắt gặp anh mở mắt cậu hớn hở:

- Anh ngủ thật đẹp trai, giống như trẻ con vậy!
- Em vừa về?

- Ừm..

Seungri đúng vừa về được vài phút, cậu vừa mới đi uống vài chén với hội bạn ở Hàn. Cậu ham vui nên quên luôn cả thời gian, đến lúc nhìn đồng hồ mới nhận ra đã quá nửa đêm bèn vội vàng bắt xe về nhà. Jiyong ngồi dậy vò vò tóc cậu nhìn gương mặt đang ngây ngốc cười của cậu anh hơi cau mày:

- Em uống rượu?
- Vâng... gặp bạn bè nên em uống 1 chút.
- Mặt đỏ cỡ này không phải chút đâu! Lần sau uống ít thôi!

- Vâng... mà anh ăn tối chưa?

Seungri thuận miệng hỏi, Jiyong ấm ức:

- Anh định đợi em về ăn cùng nên mua ít đồ ăn. Giờ nguội cả rồi...
- Vậy anh chưa ăn à?

- Ừm... chờ em còn gì nữa!

Seungri nhíu nhíu mày đi ra lấy túi đồ ăn bày ra lấy hộp cơm cuộn, cậu cẩn thận bóc lớp giấy ngoài ra rồi lấy 1 miếng cơm đưa tận miệng Jiyong:

- Anh ăn một chút đi, ngày mai em sẽ nấu mì cho anh, hôm nay muộn quá rồi. Với lại hôm nay em say rồi không làm nổi!

Jiyong có chút tự ái, anh ở nhà chờ cậu trong khi cậu lại vui vẻ với hội bạn nào đó, hơn nữa 2 người đâu còn nhiều thời gian bên nhau nữa chứ. Cậu thật là.... anh mím môi quay mặt đi:

- Không muốn ăn...
- Thôi nào, anh như trẻ con vậy!

- Em thì người lớn hơn chắc!

Jiyong nhìn gương mặt tràn ngập ý cười của ai đó vô thức há miệng nhai miếng cơm còn không quên trêu chọc cậu bằng cách mút ngón tay Seungri 1 cái. Seungri quá quen với mấy trò kiểu đó nên cũng không thèm quan tâm tiếp tục lấy thêm mấy miếng cơm đút cho anh ăn, Jiyong cáu kỉnh:

- Seungri không thích chơi với anh!

Tâm trạng hôm nay của cậu đặc biệt tốt cũng không tính toán với anh, lại thêm có chút men rượu nên trở lên nghịch ngợm hơn ngày thường, Seungri đưa ngón tay anh vừa mút quẹt qua lưỡi mình rồi nhếch mép cười cười:

- Được rồi, được rồi.... nước miếng của Jiyong rất ngọt, em rất thích. Giờ thì Jiyong của em đã ăn tiếp được chưa?

*Đùng... Đùng* Đầu óc Jiyong như muốn nổ tung! Gương mặt đỏ ửng vì men say của cậu khi ấy cùng bộ dáng câu dẫn kia  khiến anh như muốn phát cuồng, anh lao vào cậu ngấu nghiến đôi môi chín mọng kia. Bao nhiêu ngày nhung nhớ bao nhiêu ngày suy nghĩ giờ chẳng còn quan trọng nữa. Đêm nay anh chỉ muốn chìm đắm trong cơ thể của cậu.. Seungri ngả về phía ghế sofa, vòng tay kéo anh sát lại mình hơn rồi hé miệng đáp lại anh 1 cách nồng nhiệt. Jiyong như muốn tan chảy bởi sự chủ động của ai kia, anh không kịp suy nghĩ gì thêm nữa xé toạc chiếc áo phông cậu đang mặc trên người rồi vùi mặt vào thưởng thức từng cm cơ thể ngon lành đã bao ngày anh nhung nhớ. Chỉ một vài phút sau đó, anh vội vàng tiến vào đến mức khiến Seungri nhíu chặt mày lại vì đau đớn, bình thường anh không như vậy. Dù đôi lúc anh cũng có chút đòi hỏi mạnh mẽ nhưng người con trai đó luôn nghĩ đến cảm nhận của cậu. 2 người bên nhau đã vài năm nay, làm tình luôn là như vậy, nhưng hôm nay, rõ ràng anh thực sự rất lạ. Cậu không chắc chắn lắm lạ ở đâu nữa chỉ có cảm giác…. Seungri đang trôi theo dòng suy nghĩ vẩn vơ như vậy bỗng nhiên giật mình bởi anh cắn mạnh 1 cái vào vai cậu:

-  Seungri… em không chuyên tâm…

Cậu giật mình ngẩng lên thấy anh đang nheo nheo đôi mắt đẹp nhìn cậu oán trách sự lơ đãng của cậu. Anh đột ngột buông cậu ra rồi tiến vào mạnh mẽ như muốn trừng phạt… Seungri cười cười ngu ngơ rồi lấy chân quặp lấy hông anh lại để gần mình hơn khiến Jiyong không thể kiềm chế thêm vội vàng rong ruổi trong mật huyệt khít khao cho đến khi cả 2 buông vũ khí đầu hàng…. Tâm trạng cậu vẫn hơi gợn sóng nhưng Seungri cố sức xua đi mấy ý nghĩ lạ lùng đó, vốn suy nghĩ của anh chàng nghệ sĩ đó đã là phạm trù cậu chẳng bao giờ có thể lý giải được… Hơn nữa… chẳng có gì quan trọng bằng việc giờ đây bọn họ đang ở bên nhau… không phải sao?

Đêm hôm ấy thật dài, Jiyong giống như 1 con sói đòi hỏi Seungri hết lần này đến lần khác đến mức khiến cậu kiệt sức không còn có thể nhúc nhích. Mãi đến khi cậu nhỏ giọng xin tha lần thứ bao nhiêu không rõ, Jiyong mới tạm thỏa mãn buông tha cho người yêu. Anh đứng dậy chậm rãi mặc quần áo rồi quay sang nhìn chằm chằm vào ai đó:

- Sao rồi? Mệt? Có cần anh mặc đồ giúp không?
Anh vừa nói vừa thò tay xuống vuốt ve cơ thể cậu 1 cách dịu dàng. Seungri vẫn còn nằm trên ghế sofa, cả người cậu dày đặc những dấu hôn tố cáo trận kích thích mãnh liệt vừa rồi của 2 người. Cậu gạt bàn tay hư hỏng kia ra:
- Thôi đi, em mệt lắm rồi, không còn sức chơi đùa với anh nữa…
- Seungri …
Đột nhiên anh gọi cậu rồi không nói thêm gì, khi cậu lơ đểnh ngẩng đầu lên:
- Sao vậy anh?
- ….. À… không có gì… em thật đẹp…
- Cảm ơn! Em biết!
Cậu cười cười đùa cợt lại anh như vậy rồi đứng lên tìm quần áo đi tắm. Hơi nước ấm áp vừa đủ khiến cơ thể cậu thoải mái hơn, lí trí cũng tỉnh táo vài phần. Nhìn cơ thể dày đặc vết hôn, cắn của mình cậu thực chỉ muốn bóp chết cái con người không biết kiềm chế kia đi. Như vậy cậu còn có thể gặp ai nữa chứ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro