Chương 116: Em cần thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả 2 trở về sau khi ăn cơm cùng nhau mà không buồn nói chuyện gì cả. Jiyong chăm chú lái xe, Seungri cúi đầu nghịch điện thoại không ngẩng đầu lên. Dường như 2 người đều có tâm trạng vô cùng tồi tệ mà chỉ cần có thêm 1 giọt nước nào đó tất cả sẽ tràn ra ngoài. Về đến nhà, Seungri bước vào trong nhà trước, vứt túi đồ xuống ghế rồi thả mình xuống sofa ngồi nghịch điện thoại, Jiyong đi vào sau nhìn phòng khách bừa bộn bởi mấy cái vỏ bánh cậu ăn xong ném lung tung từ hôm qua, cậu lại thản nhiên ngồi trên đống đồ không buồn nhón tay dọn dẹp thì cau chặt mày lại. Bình thường những hôm dễ tính Jiyong đều không chấp nhặt mà quơ đi giúp cậu nhưng hôm nay tâm trạng anh thực không tốt. Anh nhìn nhìn 1 chút rồi  lại gần nhỏ giọng:

- Em không vơ được đống vỏ bánh vào rồi hãy ngồi xuống à?
Seungri không buồn ngẩng đầu lên:
- Lát nữa rồi em dọn...
- Làm luôn đi, anh ghét bừa bộn lắm!
Seungri vẫn dính chặt mắt vào điện thoại:
- Được rồi, em bảo lát nữa mà!
- Em… anh ghét kiểu lát nữa của em thật đấy!
- Ồ… Vậy sao?
- Đừng có nói kiểu đó nữa!

- Thế cứ cái gì anh ghét là em phải sửa đổi hết đó hả? Thế có cần em đi chuyển giới luôn cho anh vui hơn không?

Seungri đang cơn giận dữ lại lôi đúng chủ đề cấm kị của 2 người ra chế nhạo khiến Jiyong như muốn phát điên, anh cố nhịn 1 chút bởi hiểu cậu đang giận dỗi nhưng vẫn sẵng giọng:

- Em lại nói đi đâu thế hả? Ăn nói phải suy nghĩ, cái gì cũng mang ra nói được à?
- Em thích như vậy đấy! Thì sao chứ? Em nói sai à?
- Em…
- Em làm sao?
- Anh đã nói em phải nghĩ trước khi nói chứ! Kể cả có là anh em cũng tùy tiện vậy sao?
- Anh là người đàn ông em cũng gắn thêm 1 cái mặt nạ ngọt ngào dịu dàng ra nữa hả? Sống vậy mệt lắm! Em không muốn!
- Anh không yêu cầu em phải dịu dàng này nọ nhưng dù sao chúng ta cũng đang ở chung với nhau, anh chỉ yêu cầu em gọn gàng 1 chút thôi có gì đâu mà em nói như kiểu anh bắt em phải thế này thế nọ vậy chứ!
- Chê em bừa bộn thì lần sau em không đến đây nữa thì nhà anh sạch sẽ lại ngay thôi! Ngày xưa lúc anh muốn em đến ở chung em đã nói là em không muốn rồi còn gì vì kiểu gì chẳng cãi nhau vậy mà anh cứ kéo em về bằng được! Giờ thì lại ý kiến với em! Em đòi về đây ở chắc!
- Ý em là sao hả? Em không muốn chỉ là bị bắt về ở chung với anh thôi sao?
- Rõ ràng là vậy! Em ghét kiểu sống như thế này! Nếu anh muốn ngày mai em sẽ chuyển đi!
- Em ăn nói cho cẩn thận vào Seungri! Đừng có chỉ vì 1 sự việc cỏn con mà thổi phồng mọi việc lên như vậy! Dạo này em sao vậy không biết? Không có lí lẽ gì cả! Em như thế này anh muốn điên lên với em mất thôi!

Seungri vứt mạnh điện thoại lên bàn đứng lên đối mặt với anh:

- Xưa nay em vẫn luôn như vậy còn gì! Chỉ khác chăng là anh đã không còn bao dung với em như trước mà thôi Jiyong ạ!

Jiyong thấy cậu đang cực kì bực mình thì hiểu rằng 2 người lại đi quá xa rồi. Anh không muốn cãi nhau nên cố gắng nhịn cơn giận xuống:

- Seungri à… em… chúng ta không còn cái thời giận dỗi kiểu đó đâu. Anh vẫn luôn như vậy mà, tình cảm của anh dành cho em vẫn không thay đổi nhưng nếu chúng ta muốn bên nhau lâu dài thì không thể sống kiểu đó được. Anh có thể chiều chuộng em nhưng em cũng phải thay đổi mấy thói quen không tốt đó đi chứ! Sau này chúng ta còn cả đời bên nhau cơ mà… em cứ muốn anh yêu chiều em vô điều kiện như những ngày mới yêu hay sao?
Seungri lơ đễnh xoay xoay nhẫn trong tay:
- Vậy à…
- Seungri!!! Em bỏ ngay cái kiểu nói chuyện hờ hững đó đi, khi anh đang nói chuyện nghiêm túc với em em đừng có tỏ ra như vậy! Anh rất khó chịu!
- Ừm…
- Em!!!!!!!!
- Dạo này em làm anh khó chịu nhiều thứ vậy sao? Em nói chuyện anh khó chịu, em không nói anh cũng khó chịu. Vậy ý anh là sao chứ?
- Em… em giở cái giọng đó ra ai mà chịu nổi? Giờ anh thử nói với em như vậy xem em có giận anh cả tuần không!

- Em vẫn luôn nói chuyện như vậy! Anh khó chịu cái gì chứ? Em sẽ luôn là em, em sẽ không vì bất cứ ai thay đổi, kể cả anh!

- Em… em…. ích kỉ lắm em biết không?

- Phải, em vốn ích kỉ lắm. Những thứ gì em không chắc chắn giữ được, em thà buông tay chứ không bao giờ để mình phải đau khổ!
- Ý em là gì?
- Em nghĩ anh hiểu ý em….
- Em…

- Em đang rất khó chịu vì anh, giống như anh nhìn em làm gì cũng không thuận mắt vậy đó! Em cảm thấy không tin tưởng vào tình cảm này… Không biết nữa, có lẽ là em cần 1 chút thời gian để suy nghĩ lại…

Jiyong ngẩng phắt đầu lên nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu. Anh lắp bắp:

- Em… đừng có làm mọi chuyện nghiêm trọng…
Seungri vẫn được thể làm tới:
- Không đâu, em đang nói thật… thực sự em cần sắp xếp lại cảm xúc của mình…em không chắc lắm. Rằng anh đang thay đổi hay do em quá ngây thơ nữa… em cần thời gian…

- Seungri… anh không muốn, thời gian này thực sự anh đang rất mệt mỏi, em…nếu em cũng như vậy anh sẽ rất khó sống…

- Em cần thời gian… nếu cứ như thế này, em đoán chúng ta sẽ lại cãi nhau vì mấy thứ vặt vãnh thôi. Thật đấy Jiyong… em sẽ không thể xa anh, em không thể, em hiểu điều đó. Giờ đây anh đã trở nên quá quan trọng với em, nhưng nếu cứ như thế này, em sợ chính em sẽ làm tình yêu của chúng ta đi vào lối mòn mất…

Jiyong không nghĩ được gì cả. Cậu lại đề nghị 1 điều anh không bao giờ nghĩ đến, đối với anh dù 2 người có cãi nhau bao nhiêu lần đi nữa, dù cậu có hàng tá tật xấu đi nữa, dù bây giờ anh đang cực kì bực bội nhưng chỉ cần 2 người bên nhau rồi anh sẽ quên hết. Câu từ chối lời đề nghị vớ vẩn đó định thốt ra thì đột nhiên nhớ đến yêu cầu của mẹ cậu… phải rồi, anh còn phải thực hiện yêu cầu đó nữa…Vừa hay nếu anh đồng ý với cậu, chẳng phải sẽ đơn giản hơn hay sao… Lòng Jiyong rối bời nửa muốn nửa không nhưng giờ đây anh không còn nhiều lựa chọn nữa… Chỉ cần qua được thời gian này anh sẽ giải thích với cậu, sẽ làm lành với cậu sẽ yêu chiều mọi điều kiện của cậu, sẽ làm tất cả để cậu được hạnh phúc. Nghĩ như vậy anh cố nén giọng:

- Vậy được anh đồng ý với em. Nhưng với 1 điều kiện… nhiều nhất là trong 6 tháng tới thôi, hơn nữa, quan hệ của chúng ta có xấu như thế nào cũng không được để ảnh hưởng đến hoạt động của Big Bang, dù gì anh cũng là nhóm trưởng, anh cần mang Big Bang trở lại với fan, chúng ta để fan đợi quá lâu rồi…

Seungri cứng đờ người. Thực ra lúc nói như vậy, cậu mang theo 1 chút tùy tiện 1 chút giận dỗi, chỉ cần anh không đồng ý cậu sẽ nói vài câu vớ vẩn rồi thôi nhưng anh lại nhanh chóng như vậy chấp thuận giống như chờ cậu nói ra những lời đó đã lâu… Thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ được đến cả Big Bang, còn muốn 6 tháng… 6 tháng ư? Không phải 6 ngày, không phải 6 tuần mà là 6 tháng… cậu lạnh người đi… từ khi nào Jiyong của cậu có thể thoải mái không cần cậu 1 khoảng thời gian lâu như vậy… anh của trước kia… chỉ 1 tuần xa nhau đã không chịu nổi… Cậu cúi đầu gian nan :

- Vậy được, thời hạn là 6 tháng. Em trước tiên về nhà vài hôm….

Jiyong không nghĩ cậu sẽ đi ngay trong đêm như vậy, trái tim anh như chùng xuống. Anh vội vã kéo tay cậu nhỏ giọng như cầu xin:

- Ở lại hôm nay đã… đến mai… hãy… đi…được không…

Seungri quay lại nhìn gương mặt quen thuộc đã bên cậu bao nhiêu năm, ánh mắt anh vẫn tha thiết như bao lâu nay …giống như đêm hôm đó anh uống say bày tỏ tình yêu với cậu… giống như khi anh hứa sẽ mãi mãi bên cậu… giống như khi anh dịu dàng đeo nhẫn vào tay cậu…anh vẫn như vậy nhưng bỗng nhiên cậu thấy anh trở nên xa lạ đến khó hiểu… Vẫn là anh đó thôi nhưng cậu không còn có thể hiểu nổi suy nghĩ và hành động của anh nữa… Thật buồn cười khi vài chục giây trước anh còn thoải mái đồng ý để họ xa nhau trong vài tháng thì giờ đây anh lại mang cái vẻ mặt đáng thương đó ra làm cậu mủi lòng. Seungri quay mặt đi tránh ánh mắt anh. Chết tiệt! Trái tim cậu luôn bị ánh mắt đó làm cho mềm nhũn… Cậu thật quá ngốc nghếch! Nghĩ như vậy, cậu bèn cúi xuống nhìn nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay áo mình, gạt nhẹ tay anh ra rồi cất giọng khô khốc:

- Em nghĩ ở thêm 1 đêm không có ý nghĩa gì…. em đi đây…
- Ở lại đi Seungri…
- ….
- Seung Hyun…
Seungri thở dài:
- Đừng gọi em như vậy khi tâm trạng chúng ta đang trong tâm trạng như bây giờ… chỉ có gia đình em và anh khi anh thực sự chỉ có mình em được gọi như vậy…
- Anh luôn chỉ có mình em…
- Vậy à… để thời gian chứng minh thôi! Hứa thì ai cũng làm được…

- Ừm…

Nói rồi cậu đi vào phòng ngủ lấy áo khoác, điện thoại và nhanh chóng rời khỏi nhà. Jiyong đứng sững một chỗ không biết làm gì, chỉ biết nhìn theo từng động tác không hề lưu luyến của cậu mà lòng rối bời… dường như anh cảm nhận được mình đang sai lầm rồi. Để 2 người hiểu lầm như vậy mà xa nhau là 1 quyết định không hề sáng suốt nhưng… giờ đây anh không còn thay đổi được những lời chính mình nói ra. Trái tim Jiyong nhói lên khi cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân của cậu nhỏ dần rồi biến mất ngoài khoảng không vô tận ngoài kia… Cậu đi rồi, cậu đi thật rồi… hóa ra 2 người để được bên nhau thật khó khăn nhưng rời xa nhau đơn giản đến như vậy… Jiyong lặng lẽ ngồi xuống sofa, anh vuốt ve bề mặt như mới đây rồi 2 người còn triền miên trên đó… Jiyong cố gắng nghĩ chỉ cần 6 tháng thôi, 6 tháng nữa họ lại trở về bên nhau, anh sẽ lại ôm cậu trong lòng cảm nhận mùi hương sạch sẽ ngọt ngào của cậu… sẽ như vậy đúng không? Đột nhiên Jiyong sợ hãi, anh không chắc chắn lắm… sao có thể như vậy… nếu như, chỉ là nếu như… nếu như… anh mất cậu.. anh sẽ ra sao? Không! Ý nghĩ đó vừa lướt qua Jiyong giật mình vội vàng xua ngay chúng đi, không thể như vậy! Bằng bất cứ giá nào Jiyong cũng không thể để điều đó xảy ra. Cậu là của anh, anh chỉ đang cố gắng bảo vệ cậu, chỉ cần qua những tháng ngày này, cửa ải của mẹ cậu qua rồi 2 người sẽ không còn lo lắng gì nữa… Anh sẽ đường đường chính chính mang cậu đi giới thiệu với mọi người rằng cậu là của anh, chỉ của riêng anh thôi…

Lại nói về Seungri, sau khi bước chân ra khỏi căn hộ của 2 người cậu đã có chút hối hận. Cậu không rõ lí do vì sao nhưng Seungri có cảm giác lần này cậu bước đi rất khó để quay trở lại như những cãi nhau vụ vặt trước. Rõ ràng cậu nhận thấy anh rất lạ, cậu muốn hỏi anh rõ ràng nhưng 2 người lại mải mê cãi nhau đến mức này… Phải chăng đây là khoảng thời gian 3 5 7 chết trong tình yêu mà người ta vẫn hay nói? ( Đại loại là thường trong năm thứ 3 5 7 yêu nhau thường cãi nhau rất nhiều sau đó sẽ đỡ hơn). Cậu bước vào chiếc xe của mình, từ sau lần cãi nhau trước cậu quyết định mang xe đến để dưới gara nhà anh đề phòng những trường hợp bất đắc dĩ… chỉ là không ngờ lại phải sử dụng đến nhanh như vậy. Seungri nhếch mép nghĩ đến người đàn ông đó, cậu bên anh đã gần 10 năm, trải qua cả tuổi trẻ gần nhau, cùng trải qua những gì chính cậu không nhớ nổi, chỉ là khi quay đầu lại mới phát hiện ra tất cả quá khứ đó đều khắc thêm 1 hình bóng của anh. Cậu quá phụ thuộc vào anh đến mức chỉ 1 thay đổi nhỏ của anh cũng khiến cậu đau lòng đến mức này… Seungri gục đầu xuống vô lăng, đã bao lâu rồi cậu tự lái xe? Bao lâu rồi cậu tự sáng tác vài bài hát cho chính mình? Đã bao lâu rồi cậu đi mua quần áo cho mình? Nghĩ lại đã vài năm trở lại đây, đều là cậu ngồi xe anh, nhạc cũng vứt cho anh làm, đồ của cậu cũng là anh mua về cậu cứ vậy mặc… Seungri giật mình… Hóa ra 2 năm qua cậu đã sống như vậy. Giống như 1 người không có tương lai vậy. Đó là lí do vì sao cậu phụ thuộc vào người đàn ông ấy đến thế! Anh ta đúng là chết tiệt mà! Chỉ đẹp trai 1 chút, chỉ dịu dàng 1 chút cậu đã đổ hoàn toàn, sống cuộc sống giống như 1 cô nhân tình được bao nuôi. Seungri không rõ cảm giác bây giờ, cậu vừa muốn ngay lập tức quay lại căn nhà ấm áp đó của 2 người, sà vào vòng tay anh bắt anh nói lời xin lỗi. Jiyong - tên chết tiệt đó sẽ nói xin lỗi cậu đúng không? Cậu lại vừa muốn bước ra thế giới tự lập vốn có của cậu. Anh kiêu ngạo đồng ý khi cậu nói cần thời gian suy nghĩ phải chăng là vì anh biết cậu đã quá phụ thuộc vào anh? Phải chăng vì anh biết cậu không thể rời xa anh? Nghĩ như vậy khiến Seungri sục sôi ý chí muốn cho ai kia 1 trận, đừng tưởng thiếu anh cậu không chịu nổi, chẳng ai có thể chết nếu thiếu với 1 ai đó cả. Cậu không phải mẫu người yếu đuối kiểu đó! Mặc kệ anh hay bất cứ ai, không ai có thể biến cậu thành kiểu người như vậy….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro