Chương 119: Hiểu lầm chồng chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri lê bước chân nặng nề ra xe đi về, cậu không hiểu mình ngồi lên xe bằng cách nào, chỉ là khi đã ngồi lên ghế lái, cậu cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Bên nhau bao nhiêu năm, cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Ngày mà anh cố tình tránh mặt cậu, anh nói dối cậu để làm những việc cậu sẽ chẳng thể biết... Seungri không thể hiểu nổi tại sao 2 người lại ra nông nỗi này, anh... vào ngày khi cậu đặt hết niềm tin và hi vọng vào tình yêu của anh - anh lại thay đổi... Người đàn ông ấy... cả cuộc đời này cậu không hiểu nổi anh... Vì sao chứ? Ngàn câu hỏi vì sao ám ảnh trong đầu cậu khiến Seungri muốn điên lên, cậu thực sự muốn gọi cho Jiyong lúc này, cậu muốn hỏi anh quá nhiều câu hỏi: rằng vì sao đêm hôm ấy anh dễ dàng để cậu đi như vậy, rằng vì sao anh không muốn làm việc cùng cậu, vì sao anh nói dối cậu... Thế nhưng vừa rồi Seungri mới giận dỗi anh xong, lòng tự trọng không cho phép cậu gọi lại cho anh 1 lần nữa dù rằng có muốn đến mức nào. Hơn nữa... rõ ràng con người đó biết cậu giận nhưng không thèm gọi lại... thực sự cậu không hiểu nổi anh đang nghĩ gì, anh đang muốn gì ở cậu. Nếu anh vẫn nguyên vẹn tình cảm như ban đầu sao anh lại làm như vậy, còn nếu như... nếu như... nếu như anh thay đổi, anh có thể thẳng thắn nói với cậu... cậu sẽ ra đi không lưu luyến... Seungri nghĩ rồi cười nhạt 1 chút, cậu không chắc mình có thể ra đi không nuối tiếc gì, đột nhiên cậu cảm thấy mình không khác gì những cô gái lụy tình chỉ biết đến người yêu trước kia chính cậu rất ghét...

2 người cứ như vậy không nhắn tin gọi điện cho nhau cũng đã thêm gần 1 tuần nữa, Seungri quyết tâm khôi phục tâm trạng tệ hại của mình, cậu đầu tư thêm mấy hạng mục mà cậu thấy khá thú vị, bỗng chốc cậu đã tiêu hết cả gần nửa gia tài vốn ít ỏi của mình. 1 người bạn thân thiết của cậu cũng đầu tư thấy cậu vung tiền đầu tư mà không suy nghĩ kĩ càng như mọi lần, cậu ta cười cười:
- Này, thất tình?
- Hả?
- Thất tình hay sao vậy?
- Sao lại nói vậy chứ!
- Cậu đầu tư hạng mục này mà không quan tâm đến rủi ro vậy?
- À...
- Tâm trạng thế này đừng có mang tiền vứt đi như thế. Mọi người cứ nói phụ nữ buồn nguy hiểm, ít ra họ cũng mua vài cái túi cái váy là cùng. Như cậu mới là loại đáng sợ nhất ấy, cứ như thế này thì sạt nghiệp mất!
Seungri xoay xoay ly cafe trên bàn lơ đễnh:

- Hả... vậy sao...

- Ừm... haha. Không hiểu sao Jiyong nhà cậu lại chịu nổi cậu nữa... thật là...

- Mình tệ hại vậy ư...
- Thôi nào, đùa chút sao hôm nay nghiêm túc vậy hả?
- À... chỉ thấy cậu nói cũng có lý thôi! Mình tệ hại vậy người ta chán cũng đúng...
- Này... mình đùa thôi...
Seungri thấy vẻ khó xử trên mặt cậu bạn, cậu hiểu mình không nên để tâm trạng ảnh hưởng đến người xung quanh. Bởi vậy cậu cố gắng khôi phục dáng vẻ cợt nhả thường lệ cười phá lên:
- Được rồi, mình cũng đùa thôi mà!
- Cậu dọa mình chết mất! Haha, vậy vụ này sao đây?
- À... tạm thời đừng rót tiền vào vội. Để tâm trạng mình tốt hơn xem lại 1 lần đã, cũng không vội vàng gì mà, họ cần mình nhiều hơn...
- Okie, okie, phải vậy chứ! Tiền là thứ duy nhất ủng hộ chúng ta vô điều kiện, sống thiếu gì chứ thiếu tiền là không được! Đàn bà cũng chỉ như quần áo thôi!

- À... mình cũng không mặc loại quần áo giống cậu, bớt so sánh vô nghĩa đi!

- Haha, cậu mê loại trắng trẻo dịu dàng như ai đó kia hả? Cũng sợ 2 người thật, lần đầu mình biết còn tưởng anh Jiyong đùa vui cậu, còn phản đối... Mới đó đã 3 năm rồi... Cậu giỏi thật, làm sao giữ được chân kẻ chơi bời như anh ấy?

Cậu bạn hí hửng hỏi thăm. Seungri liên tục khuấy tách cafe của mình:
- Muốn đi thì đi, không muốn thì giữ không được, đơn giản vậy thôi!
- Haha, đúng vậy! Thôi đi uống vài chén đi! Hôm nay mình có hứng say 1 trận!
- Không, sáng mai mình phải sang Nhật, bọn mình có concert ở Osaka, hôm nay phải về chuẩn vị thêm chút đồ nữa...
- À... tiếc quá! Vậy để dịp khác anh đây mời cậu!
- Okie, mình về trước!
- Ừm, đi đi!

Seungri chào bạn rồi trở về kí túc. Trước mỗi concert 5 người thường trở về kí túc để thảo luận trước 1 số vấn đề, tập dợt qua 1 chút nếu muốn thay đổi phần trình diễn... nhờ vậy mà bao năm nay Big Bang luôn luôn mang lại những phần trình diễn hoàn hảo nhất. Cậu bần thần 1 chút, thực ra lâu rồi cậu không gặp anh, cậu nhớ anh rất nhiều, ngày hôm nay danh chính ngôn thuận được gặp nhau, cậu không rõ lắm cảm xúc của mình... nên vui hay nên buồn, nên làm mặt lạnh hay vui vẻ với mọi người như cũ... Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc đã tới khu kí túc, Seungri chẳng suy nghĩ thêm nữa bước vào nhà. Khi cậu mở cửa, mọi người đã ngồi sẵn trong nhà ồn ào nói chuyện linh tinh. Vừa thấy cậu, Top đã gào lên:

- Ê Seungri!!! Đến muộn thế! Jiyong đâu!!!!

Cậu bình tĩnh bước vào:
- Em Không rõ!
- Hả?
- Em đã nói là em không biết! Hỏi anh Young Bae ấy!
Young Bae nghe vậy cũng gào lên:
- Hả? Em cũng không biết đâu! Chắc ở nhà sáng tác bài mới!
- À à ừ nhỉ!
Seungri đi vào hỏi:
- Mấy anh ăn chưa? Gọi đồ ăn đi em đói quá!
- Vừa mới gọi đồ ăn ăn hết rồi! Ai kêu không nói sớm chứ!
- À...
- Vậy có muốn ăn không tôi gọi cho.
- Thôi không cần đâu! Em nấu ramen ăn cũng được.
- Ừm...

Cậu ném túi đồ xuống ghế sofa rồi lê chân vào bếp. Lâu lắm rồi cậu không nấu nướng gì ở đây, bởi vậy có chút không quen lục 1 chút mới thấy đồ để nấu cùng hộp kim chi có lẽ Young Bae mới mang đến. Cậu vừa đun nước chờ sôi thì nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, bàn tay cậu cứng đơ lại, tai vểnh lên nghe ngóng bên ngoài, vẫn là giọng anh Top:

- Jiyong, cậu còn đến muộn hơn cả Seungri đấy! Mấy người làm phản hết rồi đó hả! Muộn thế này thì bàn bạc gì được nữa chứ!

Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ:
- Em có chút việc...
- À... ăn gì chưa?
- Chưa...
- Vậy vào bếp bảo Seungri nấu thêm mì cho, cậu ta đang trong đó đó!
- À... không... cần...

- Không gì mà không, lại cắn nhau đó hả! 2 người bao giờ mới chịu thôi mấy trò cãi cọ này đi hả! 5 bữa nửa tháng lại cãi nhau 1 lần vậy! Đi vào đó đi!

Seungri cố gắng tiếp tục nấu mì của mình nhưng tiếng bước chân ngày càng gần khiến cậu bối rối vô cùng, Jiyong vào đến bếp nhưng không đi vào trong chỉ đứng dựa người vào cửa chăm chú nhìn bóng lưng đang bận rộn kia. 12 ngày rồi, 12 ngày kể từ đêm ngày hôm ấy cậu rời đi. Giây phút này được thấy cậu, anh vẫn ngỡ như mọi thứ chưa hề tồn tại, 12 ngày qua không hề tồn tại... Không! Tất cả giá như chưa từng tồn tại, anh chưa từng gặp mẹ cậu, chưa chấp nhận lời đề nghị kia, chưa cho cậu rời xa mình... tất cả nếu như có giá như đó... anh có thể vẫn được ôm cậu trong vòng tay này, anh có thể được ôm cậu từ đằng sau nhõng nhẽo với cậu, rằng anh yêu cậu nhiều đến mức nào, anh nhớ cậu ra sao... Thế nhưng cuộc đời này làm gì có giá như, 12 ngày... 1 khoảng thời gian không dài nhưng lại khiến khoảng cách của 2 người như kéo dài dài dằng dặc... Seungri dường như đã nấu xong, cậu có thể cảm nhận được anh đang ở rất gần ngay đằng sau mình nhưng cậu không hề quay đầu lại. Cậu vớt mì ra 2 bát, đặt 1 bát xuống bàn, bưng lấy 1 bát trên tay mình rồi nói:

- Chuyện của chúng ta giấu đi. Đừng làm mấy anh khó xử!

Jiyong nghe thấy giọng cậu nhìn thấy gương mặt cậu, anh chỉ mê mải nhìn chằm chằm mà quên cả cách trò chuyện, mất 1 lúc lâu sau khi cậu không nói gì thêm nữa bê bát mì đi ra phòng khách anh mới giật mình tỉnh lại. Jiyong bưng tô mì đi theo cậu, bước ra đã thấy cậu vui vẻ như không có chuyện gì đang cười đùa với anh Top. Anh bước đến ngồi đối diện cậu, cạnh Young Bae cắm cúi ăn mì. Top vẫn cảm thấy 2 người không ổn lắm, cậu anh cả định nói thêm gì nhưng thấy rõ ràng Seungri có ý muốn giấu nên anh cũng tinh ý không hỏi đến nữa. Anh lên tiếng:

- Hôm nay quản lý của anh không có chỗ ngủ lát qua đây nhé! Đằng nào phòng Seungri cũng trống, để anh ấy ngủ nhờ nhé!
- Hả?
- Sao vậy? 2 cậu lại làm sao à?
- À... không sao... nhưng phòng em còn nhiều đồ vứt lung tung lắm, anh để anh ấy ngủ chung với anh đi!
- Không được, tôi không thích ngủ với ai cả!
- Đấy là quản lý của anh cơ mà!
- Mặc kệ!!!
- .... Anh!!! Thật là!!!!!
- Cứ vậy nhé! Hehe, cảm ơn cậu trước, khó khăn lắm người ta mới nhờ mà!
- ......

Seungri không nói gì nữa cắm mặt ăn mì. Cậu muốn phát điên vì anh Top mất, rõ ràng cậu đã cố ý để mọi người không biết tình trạng của 2 người bây giờ, thực sự 2 người đã làm phiền họ quá nhiều. Mỗi lần cãi nhau đều khiến cả Big Bang trong không khí rất ngột ngạt... Nhưng... thực sự giờ cậu không hề muốn đối mặt với anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh đêm hôm ấy, những lời nói dối của anh, cậu không thể quên, huống chi... chưa chắc anh đã muốn ngủ cùng cậu. Anh đang muốn tránh mặt cậu cơ mà... Cậu ngẩng lên nhìn bên kia anh vẫn đang cúi đầu không bày tỏ bất cứ ý kiến gì, giống như đó chẳng phải việc liên quan đến mình vậy....

Thế nhưng đương nhiên Jiyong vẫn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của 2 người. Anh thực lòng biết việc chung phòng ở thời điểm hiện tại nguy hiểm đến mức nào nhưng trong lòng tại mong ngóng hơn bao giờ hết. Thực sự anh nhớ cậu đến phát điên lên được, không mong gì hơn chỉ hi vọng có thể nhìn cậu ngủ trên giường, có thể cảm nhận được mùi hương phảng phất của cậu, nghe tiếng thở nhè nhẹ của cậu trong đêm khuya vắng lặng...

Dù 2 người có suy nghĩ khác nhau như thế nhưng cuối cùng vẫn bị Top bắt nhét vào chung 1 phòng như cũ. Sau khi bắt họ vào, Top thở dài quay sang, Young Bae hỏi:
- Vậy bao giờ quản lý của anh đến?
- Này, cậu ngớ ngẩn thật hay giả vờ ngây ngô vậy? Quản lý của anh có nhà riêng sao phải mò đến đây chứ?
- Ơ ơ nhưng...
- Nhưng cái gì, không thấy họ đang giận nhau sao?
- Giận nhau á? Thật sao???
- Haizzz, cậu thật là... Họ cố tình giấu chúng ta đó, nhìn kiểu của Seungri không phải cãi nhau vặt vãnh đâu!
- Thật hả anh?

- Đùa cậu làm gì! Chúng ta lại mệt rồi đây...

Về phần 2 người kia, sau khi bị đẩy vào chung phòng, Seungri vẫn không nói gì với anh, cậu như ở 1 mình ngồi nghịch điện thoại 1 chút mặc kệ ánh mắt anh đang dính chặt trên người mình rồi đứng dậy lấy quần áo đi tắm. Cậu nghĩ 1 chút rồi lấy khăn tắm vắt lên cánh cửa phòng tắm vốn chỉ là tấm kính mờ khiến nó vừa vặn ngăn chặn ánh mắt nào đó bên ngoài có thể nhìn vào trong. Jiyong nhìn thấy vậy có chút chua xót trong lòng, từ khi nào 2 người lại đến mức này chứ... Anh vô thức đi đến gần nhà tắm, đứng bên ngoài lắng nghe tiếng nước chảy, có như vậy anh mới cảm nhận được 2 người đang ở gần nhau. Tâm trạng anh rất tệ, Jiyong sờ túi quần móc ra 1 điếu thuốc nhưng phát hiện ra mình quên bật lửa ở nhà. Anh chưa kịp vứt điếu thuốc ở môi ra thì cánh cửa nhà tắm đã mở, Seungri với bộ quần áo thoải mái cùng mái tóc ướt còn nhỏ giọt đi ra. Nhìn cậu sạch sẽ trắng trẻo giống như 1 miếng bánh khiến anh chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm. Cậu vừa đi ra cũng đã thấy anh nhưng vẫn không nói lời nào. Sự lạnh lùng của cậu khiến Jiyong không biết nên làm gì mới phải, tình cảm lấn át lí trí, anh lao đến ghì chặt lấy cậu từ đằng sau nhỏ giọng:

- Seungri à... Seungri à...

Giống như muốn giải tỏa nỗi nhớ bao ngày qua. Cậu đứng im, không hề có phản ứng đẩy ra hay đáp lại, chỉ mặc kệ anh ôm giống như đó chẳng phải thân thể của cậu. Jiyong vùi mặt vào lưng cậu hít hà mùi thơm quen thuộc nhưng một lúc lâu sau đó, mặc anh nói gì cậu không hề đáp lời:

- Seungri... em nói 1 câu đi được không?
- Seungri... em giận anh đến mức ấy hay sao?

- Seungri...

Cuối cùng anh không chịu được nữa buông thõng tay ra. Cậu thản nhiên đi vào giường nằm, cầm điện thoại lên nhắn tin như chưa hề có màn ôm ấp vừa rồi của 2 người. Từ khi nào cậu trở lên chai lỳ cảm xúc như vậy chứ... Jiyong lại gần đứng ngay trước mặt cậu:

- Nếu là vì chuyện đêm hôm đó, anh thực lòng không biết nói gì hơn. Anh thực sự chỉ muốn chúng ta có thời gian suy nghĩ kĩ hơn về tình cảm của 2 đứa cũng như tương lai sau này. Nếu vì điều ấy làm em hiểu lầm anh thật lòng không muốn, chỉ là... anh cũng không chắc nữa, chỉ là... anh rất đau lòng, thấy em như bây giờ anh rất đau lòng...
- ........
- Anh không rõ em đang giận điều gì, nhưng em có thể nói cho anh được không? Thời gian chúng ta ở bên nhau không được nhiều, anh sao có thể giải thích với em chứ...
Seungri cười nhạt nhẽo. Thời gian suy nghĩ ư? Anh ta cần thời gian? Thời gian bên nhau không có? Trong khi anh ta sẵn sàng nói dối để tránh mặt cậu? Thật quá nực cười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro