Chương 12: Những biến cố khủng khiếp.... nắm tay nhau vượt qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri vẫn ở trong trạng thái tình cảm lơ lửng đó 1 thời gian. Jiyong vẫn mỗi ngày lợi dụng Seungri 1 chút, cậu trai cũng dần quen thuộc với việc bị xoa đầu hay ôm ấp ở bất cứ đâu Jiyong thấy thích. Đương nhiên cả 3 người kia áp dụng chính sách 3 không: không nhìn thấy không nghe thấy không bình luận với những hành động ngày càng ngang ngược ấy. Jiyong càng không vội vàng áp đặt Seungri phải chấp nhận tình cảm của mình, anh cảm nhận được càng ngày cậu càng dựa dẫm vào anh và quen dần với việc anh thể hiện tình cảm. Big Bang đang vô cùng được yêu thích ở cả Hàn và Nhật, 5 cậu trai còn mở rộng sang các nước khác quanh khu vực. Cuộc sống của họ trở nên đầy đủ hơn, họ có nhà mới, có xe, mua được nhiều hàng hiệu mình muốn... nhưng vẫn quyết định để lại căn nhà cũ để tụ họp khi cần thiết. Seungri do mua nhà cho ba mẹ, Jiyong và Young Bae cũng không có nhu cầu quá cao về nhà ở nên họ vẫn sống cùng nhau. Mọi chuyện như mơ và quá hoàn hảo khiến mọi người đều vui vẻ, chủ tịch Yang cũng mắt nhắm mắt mở cho Jiyong thoải mái hơn. Thế nhưng những cậu trai trẻ không hề biết rằng đó chỉ là khoảng trời trong trước khi những cơn bão kinh khủng ập đến.
Hôm nay Big Bang hoàn thành concert cuối cùng ở Seoul, 5 người có 1 tuần nghỉ ngơi. Ai cũng hứng thú bởi họ đã rất vất vả sau những ngày làm việc căng thẳng. Seungri vươn vai:
- Ây thoải mái quá, tự do rồi. Chúng ta đi ăn cùng nhau đi !
Young Bae cười:
- Cậu mời sẽ phải trả tiền đấy.
- Anh, em làm gì có tiền, em sẽ lấy thẻ của anh Jiyong trả!
Seungri coi đó là 1 câu đùa bởi Jiyong gần đây rất khá, anh nhận được tiền bản quyền, tiền đi tour... nhưng các anh cậu lại không nghĩ thế. Big Bang luôn có khái niệm tiền bạc rất rạch ròi vậy mà đôi kia lại còn dùng thẻ của nhau đấy, chậc chậc TOP cười thầm.
Dae Sung đương nhiên cũng hiểu, cậu lên tiếng:
- Hôm nay em muốn về nhà chút, lâu quá không gặp bố mẹ rồi. Để cuối tuần tụ tập 1 bữa ra trò nhé.
Mọi người đều thống nhất như vậy. TOP, Tae Yang cũng về nhà. Seungri nhà quá xa để về ngay trong đêm, cậu định ngủ lại 1 đêm sáng mai về sớm. Jiyong đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội gần gũi với người kia thêm 1 chút, anh cũng quyết định mai về. 5 người họ chia nhau ra với những nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Jiyong và Seungri cùng nhau về nhà, 2 người vẫn vậy, 1 người ghẹo 1 người chịu đựng trong quen thuộc. Hôm nay 3 người còn lại không có nhà, căn nhà trở nên rộng rãi lạ kì. Jiyong đòi ngủ cùng Seungri nhưng cậu nhất quyết không chịu, cuối cùng anh phải nhượng bộ về phòng mình ngủ và nhủ thầm " cơ hội còn nhiều, đợi đấy xem em có thoát được tôi không".
Lại nói đến Seungri, cậu chàng hôm nay đã hẹn chơi game với bạn, nếu như ngủ cùng Jiyong anh sẽ nghiêm khắc bắt cậu tắt máy lên giường ôm ấp cho xem, cậu đâu có ngốc. Trời cũng khá khuya, cậu lướt lên mạng đọc tin tức và.... ầm ầm ầm.... tay cậu run lên không thể tin vào mắt mình. Cậu phải trấn tĩnh lại mất vài phút và run run mở trang báo: Dae Sung - thành viên nhóm nhạc Big Bang gây ra tai nạn nghiêm trọng. Đùng.. đùng...đùng... tim cậu đập rất nhanh và đứng dậy vào phòng Jiyong ngay lập tức. Cậu thấy anh đang say ngủ, cậu lay lay anh dậy 1 cách mạnh bạo. Jiyong nửa tỉnh nửa mê:
- Gì vậy, muốn lên ngủ cùng anh sao cục cưng...
Seungri không nói gì, cậu tiếp tục lay anh. Jiyong cũng cảm nhận được 1 điều gì đó bất thường, anh ngồi dậy, Seungri đưa cho anh chiếc điện thoại đang hiện tiêu đề bài báo. Jiyong cầm lấy và đọc thoáng qua: Dae sung đã chết. Cái quái gì thế này, cơ thể anh cứng đờ trong vài giây... sau trấn tĩnh lại : Dae Sung gây tai nạn chết người.... Trời ơi...Dae Sung ư? Dae Sung cậu em trai của anh ư? 1 tai nạn nghiêm trọng đến vậy. Cậu ấy phải làm sao đây, mất mấy phút rối bời anh cố gắng hồi phục lại suy nghĩ của mình, cậu là trưởng nhóm, lúc này hơn ai hết anh cần bình tĩnh.. bình tĩnh... Cúi xuống thấy Seungri đang ngồi phục xuống sàn nhà khá hoảng sợ. Anh nhẹ nhàng :
- Em bình tĩnh đã, em gọi xem Young Bae và anh TOP biết việc chưa. Anh sẽ gọi cho chú Yang xem bên Dae Sung giờ như thế nào đã.
Seungri đang rối bời, cậu ngoan ngoãn nghe lời anh. Bae và TOP cũng đã biết sự việc, Dae Sung thì đang lấy lời khai trong sở cảnh sát. 4 người tập trung ở công ty ngay lúc đó, nét mặt ai cũng lộ vẻ hoảng hốt. Chủ tịch Yang cũng có mặt để giải quyết sự việc và trấn áp truyền thông. Ông thấy 4 cậu trai trẻ đứng đấy, không nói gì chỉ nhìn ông bằng ánh mắt mong chờ và hoảng hốt khiến ông vừa thương xót vừa rối bời:
- Mấy cậu đến đây làm gì?
- Chú à... bọn cháu...
- Được rồi, tôi sẽ xử lý vụ của cậu ấy êm đẹp hết mức có thể để không ảnh hưởng đến các cậu.
TOP hốt hoảng:
- Không không phải, chúng con không sợ liên lụy, chúng con chỉ sợ cậu ấy... cậu ấy...
Yang thở dài:
- Tôi hiểu, nhưng vụ này nghiêm trọng, tôi chỉ có thể xử lý bên phía truyền thông thôi. Còn phía cảnh sát thì cậu ấy phải chịu phán quyết đúng người đúng tội thôi...
- Chú à, liệu cậu ấy có phải ở tù không?
Jiyong có vẻ trấn tĩnh hơn 1 chút hỏi trọng điểm.
- Cái này mai gặp luật sư mới biết được, khả năng khá lớn đấy...
Yang nhỏ giọng. Ông gọi điện 1 lúc:
- Được rồi các cậu về nghỉ ngơi đi. Dae Sung đang bị thẩm vấn, nếu không có gì thay đổi, cậu ấy sẽ tạm thời được bảo lãnh vào sáng mai.
4 người lũ lượt đi về, Yang nhìn bước chân khó nhọc nặng nề của họ ông thở dài. Mấy đứa nhỏ này 1 tay ông dìu dắt, sao lại gây lắm sự vụ vậy chứ. Ông còn chưa biết xử lí việc của đôi kia sao cho hợp lý thì lại đến vụ tai nạn nghiêm trọng này. Ông làm sao không hiểu tính cách Dae Sung chứ, vụ này mà không được giải quyết ổn thỏa không chỉ danh tiếng của cậu ấy, của Big Bang của YG bị tổn hại mà chính Dae Sung, cái cậu trai nhạy cảm luôn đeo mặt nạ tươi cười sẽ bị ám ảnh cả cuộc đời. Ông rút điện thoại:
- Cậu đến gặp gia đình nạn nhân xin lỗi trước đã. Mai tôi đi bảo lãnh cho Dae Sung rồi để cậu ta đích thân đến.
Yang nhắm mắt mệt mỏi. Giờ là lúc ông cần ở bên Big Bang của ông - những đứa trẻ của ông có lẽ sẽ cần vấp ngã để trưởng thành. Nhưng cái giá của sự trưởng thành lần này thực sự quá lớn...
4 người lê lết kí túc. Không ai nói với ai 1 câu nào, trái tim họ đang rất hoang mang và sợ hãi. Họ thức trắng cả đêm liên tục gọi điện thoại cho quản lý, lên mạng đọc tin tức, đó là tất cả những gì bây giờ các cậu có thể làm được. Cuối cùng sau cả đêm thức trắng, họ nhận được tin được phép bảo lãnh Dae Sung ra ngoài. 4 người ngồi chờ đợi 1 đêm mà đối với họ có lẽ dài hơn bất kì ngày nào khác. Cạch... cánh cửa được mở ra, anh quản lý đưa Dae Sung vào nhà. Vẫn im lặng... tất cả mọi người chỉ nhìn nhau không nói gì. Dae Sung cúi đầu bước nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Anh quản lý lên tiếng:
- Có lẽ giờ cậu ấy đang rất sợ, các cậu chăm sóc cậu ấy nhé, chủ tịch đã muốn đưa cậu ấy về nhà nhưng cậu ấy không muốn.
Jiyong nói nhỏ: - Vâng em hiểu rồi.
Quản lý nhìn không khí căng thẳng và nét mặt của bọn họ, lòng anh vừa thấy lo lắng vừa thấy cảm động, anh đã đi theo không ít nhóm nhạc khác trước khi vào YG, nhóm nam có nhóm nữ có nhưng quan hệ giữa những người mà lên sân khấu luôn tỏ ra thân thiết với nhau ở ngoài đời lại không tốt như vậy, luôn có sự cạnh tranh giữa các thành viên và những mâu thuẫn khó nói. Thế nhưng ở 5 chàng trai này, ngay lúc này anh cảm nhận được tình cảm thân thiết như anh em trong nhà. Bọn họ chưa hề mảy may suy nghĩ xem Big Bang sẽ bị ảnh hưởng mà chỉ lo lắng cho Dae Sung, kể cả Seungri - người luôn có những ngại ngùng với Dae và không thực sự thân thiết….
Anh từ kí túc trở về văn phòng gặp chủ tịch Yang:
- Tôi đã đưa cậu ấy về kí túc rồi ạ.
- Tâm trạng cậu ấy thế nào? Có đỡ không?
- Không ạ… giờ nhìn cậu ấy tệ lắm…
- Tôi biết rồi, cậu xử lý mọi việc đi. Tạm thời đóng băng hoạt động của cậu ấy lại…
- Chủ tịch à….
- Tôi cũng không muốn đâu… nhưng đó là điều cần làm bây giờ.
Anh quản lý đã hiểu ý, xin phép ra ngoài làm việc. Văn phòng chủ tịch hôm nay lặng ngắt và mệt mỏi y như tâm trạng của tất cả gia đình YG…
Lại nói về Big Bang, tất cả quyết định quay lại sống ở kí túc 1 thời gian, chủ yếu là ở bên Dae Sung. Thế nhưng đã 1 ngày trôi qua, cậu ấy chưa hề bước ra khỏi phòng, cũng không ăn uống gì. Jiyong quyết định đứng dậy gõ cửa:
- Dae Sung à… anh có thể nói chuyện với em 1 chút được không?
Không có tiếng trả lời. Anh không bỏ cuộc, ngồi ngay ngoài cửa:
- Anh chờ em ra gặp anh đấy.
Phải mất vài tiếng Dae Sung mới ra mở cửa, cậu ấy cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh cũng không hề nói gì. Anh cũng ko biết nói gì chỉ nhìn người em của mình cảm nhận được nỗi đau mà Dae phải chịu. Dae sung lại cúi đầu bước vào thế giới riêng của mình, Jiyong biết rằng nơi đó bây giờ chỉ toàn màu đen và cảm giác tội lỗi nhưng anh lại không thể bước vào đó để an ủi cậu ấy. Anh sợ rằng mãi mãi Dae Sung sẽ không thể có nụ cười như trước kia nữa… Anh thở dài mệt nhọc bước ra ngoài, Seungri đang nhìn anh bằng 1 ánh mắt nặng nề. Anh dang tay ra ôm lấy cậu vào lòng, lúc này đây không phải anh đang ôm ấp người yêu để thỏa mãn tình cảm của mình, anh chỉ đang rất cần 1 chút an ủi và cả sức mạnh của cậu. 2 người ôm nhau như vậy rất rất lâu mà không nói gì cả, họ chỉ ôm nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau để có thể mạnh mẽ cùng nhau vượt qua để bảo vệ Dae Sung của Big Bang, Dae Sung của bọn họ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro