Chương 120: Anh là đồ khốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong thấy Seungri chỉ nhếch mép cười nhạt nhẽo khiến tâm trạng anh càng điên cuồng, anh cúi xuống lay mạnh vai cậu:

- Seungri, em nói gì đi! Anh không chịu nổi khi em như vậy!

Thế nhưng cậu chỉ lạnh lùng quay mặt đi không nói, anh điên lên nhảy lên giường cắn mạnh vào vai cậu, cổ cậu, anh cuồng nhiệt hôn khắp người cậu cho đến khi Seungri không chịu nổi nữa:

- Tránh ra ngay lập tức!
- Không tránh!

- ......

- Seungri, là lỗi của anh, mặc kệ anh sai hay em sai, làm em đau lòng cũng là lỗi của anh. Thực sự anh cần khoảng thời gian này, cho anh 6 tháng thôi. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện, trả lại cho em 1 Jiyong như em muốn... cho em 1 đoạn tình cảm khiến em hạnh phúc thực sự không cần lo lắng điều gì, anh xin em....

- Anh...
- Thật đấy... anh rất cần thời gian này...
- .......
- Seungri à.....
Seungri nghĩ 1 lúc khá lâu rồi cậu ngẩng lên:

- Vậy em cho anh 15p, anh nói ra hết đi... Trước kia anh còn nhớ lần đầu chúng ta cãi nhau không? Vì khi đó anh không nghe em giải thích, em không muốn lặp lại sai lầm đó nữa, nên em sẽ nghe anh nói..

Jiyong gục mặt xuống nói nhỏ:

- Anh... không được, anh không thể nói. Anh xin lỗi...
Seungri nhếch mép cười cay đắng
- Vậy sao? Vậy anh bảo tôi tin anh thế nào khi mà 1 lời giải thích anh cũng không nói? Vì sao anh gạt tôi ra khỏi dự án nhóm nhỏ? Vì sao nói dối tôi? Những ngày qua anh không ở nhà, không ở công ty anh ở đâu? Anh nói tôi phải tin tưởng anh mù quáng sao?
- Anh...
- Anh làm sao? Không phải tôi không cho anh cơ hội, anh đã bỏ lỡ thì đừng hi vọng sau này có thể giải thích...
- Seungri... hiện giờ anh chỉ có thể nói với em, tất cả những điều anh làm đều là vì em, vì chúng ta, em tin không?
- .....
- Seungri à...
- .........

- Em... thực sự đó... anh rất thật lòng, bao nhiêu năm bên nhau rồi, chẳng lẽ em lại có thể nghi ngờ tình cảm của anh hay sao chứ? Tình cảm của anh là thật, trái tim này cũng là thật...

Seungri không nói gì ngước lên nhìn ánh mắt lấp lánh chân thành của anh, thế nhưng ngay khi đó, cậu giật lấy điện thoại anh đang cầm trên tay mở ra lướt lướt để kiểm tra, Jiyong hốt hoảng nhớ ra trong đó còn những cuộc gọi với mẹ cậu, anh cố với tay lên định lấy lại, Seungri giơ ra xa cười nhạt:

- Sao? Anh giấu cái gì mà tôi không biết được?
Anh vội vã muốn đòi lại:

- Đưa anh ngay!!!

Seungri không nói nữa cậu vội vã mở phần tin nhắn ra lướt tìm kiếm, tay cậu dừng lại ở 1 tin nhắn của cô gái kia: em quên áo chỗ anh Xin rồi, hôm nào mang qua cho em nhé! Cô gái đó luôn là điểm chết trong mối quan hệ của 2 người... tin nhắn đó khiến cậu tức giận đến phát run... Seungri nổi điên lên, ném mạnh điện thoại anh xuống sàn nhà, chiếc điện thoại đời mới vỡ tan tành. Jiyong hốt hoảng:

- Em làm cái trò gì đấy hả?
Seungri đẩy mạnh anh ra gầm lên:

- Anh là thằng khốn !

Jiyong bị bất ngờ đến mức choáng váng, chưa bao giờ anh thấy cậu điên cuồng đến mức này. Seungri giận dỗi việc gì thường im lặng chứ không bao giờ nổi nóng đến như vậy. Vậy mà bây giờ cậu vừa ném vỡ điện thoại của anh vừa giằng mạnh anh vừa mắng chửi anh. Jiyong hốt hoảng:

- Seungri... em... sao vậy? Có chuyện gì vậy?
- Tôi là 1 thằng ngu! Haha, quan hệ thương mại, thật quá ngớ ngẩn! Tôi là thằng ngu nhất trên đời này! Từ giờ tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của anh nữa!
- Em... nghe anh nói đã!

- Im ngay! Anh là thằng khốn còn tôi là thằng ngu, nhưng ngu từng ấy năm như vậy đủ rồi, tôi sẽ không ngu thêm nữa!

Cậu nói xong rồi đá mạnh cửa sập ra ngoài bỏ đi. Jiyong chợt hiểu ra cậu đang hiểu lầm anh vấn đề gì đó nghiêm trọng, anh vội vàng đuổi theo:

- Seungri... Seungri...

Thế nhưng cậu cứ như thế lao ra ngoài. Jiyong vội vã chạy ra đuổi theo nhưng khi chạy xuống dưới nhà đã không thấy cậu đâu. Anh run lên cầm điện thoại gọi cho cậu nhưng điện thoại đã tắt máy từ khi nào, anh biết nếu để cậu đi bây giờ anh có thể sẽ mất cậu mãi mãi… anh không thể để điều đó xảy ra, người ấy là tất cả lẽ sống của anh, anh sao có thể mất cậu. Jiyong vội vàng lấy xe ra, lao ra ngoài đường, anh phải tìm được cậu, phải giải thích tất cả với cậu, mặc kệ mọi lời hứa mặc kệ tất cả, anh phải ở bên cậu ngay lúc này, để cậu đánh mắng, để cậu ghét bỏ, cậu muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần họ có thể bên nhau…

Seungri lao ra ngoài nhưng cậu không đi xa chỉ rẽ ngay vào ngõ nhỏ dưới khu kí túc, cậu cuộn mình vào 1 góc run rẩy, cậu đã mất hết tất cả rồi. Trái tim của anh, tình yêu của họ đã từng yêu thương bao bọc cậu, vậy mà giờ đây… cậu không muốn nghe bất cứ lời nói gì nữa. Trời mưa rồi, mưa ngày càng nặng hạt… Seungri vẫn ngồi im ở đó để nước mưa lạnh ngắt tạt vào gương mặt mình. Cậu tỉnh táo 1 chút loạng choạng đứng lên. Seungri nhìn ra ngoài khu kí túc, chiếc xe hơi màu trắng của anh đang lao vút ra đường hòa lẫn vào khoảng không mịt mù trước mặt. Không biết vì sao trong giây phút đó, cậu vô thức chạy theo chiếc xe đó nhưng chỉ chạy vài mét, nước mưa tạt vào thân thể cậu rát lạnh khiến cậu phải dừng lại. Cậu khóc… Seungri không chắc đó là những giọt nước mắt của cậu hay nước mắt của bầu trời đêm thăm thẳm ngày hôm nay… những giọt mưa màu xanh… Cậu chợt nhớ đến 1 bài hát mà cậu rất thích, bài hát đầu tiên cậu thích đến mức dịch nó sang tiếng Hàn… Rainy Blue… “ Trời đổ cơn mưa màu xanh, em biết mọi chuyện đã là dĩ vãng sao vẫn còn cố chấp đuổi theo… Những chiếc xe đi hắt lại ánh đèn, em kiếm tìm bóng trắng xe anh…” Thật quá giống tình cảnh của cậu bây giờ. Người ta nói nghệ sĩ quá yêu thích bài hát nào đó nó sẽ ám ảnh vào cuộc đời của họ. Cậu chả tin thứ lý thuyết rởm đời ấy của mấy anh chàng nghệ sĩ thế nhưng đến ngày hôm nay cậu mới giật mình, lẽ ra mình không nên thích 1 bài hát buồn đến thế… Ngày ấy cậu nghêu ngao bài hát đó suốt đến mức Young Bae phải càu nhàu phát điên nhưng Jiyong lại rất thích, anh thường bắt cậu hát cho anh nghe mỗi đêm khi họ ở gần nhau, cùng nằm dài trên giường nhìn ra ngoài khung cảnh mĩ lệ về đêm của Tokyo. Ngày đó Nhật Bản còn là 1 giấc mộng xa vời của họ, giống như 1 đích đến rực rỡ nhất mà tất cả đều mong mỏi. Ngày đó Jiyong yêu thích bài hát đó đến mức bắt cậu thu âm riêng cho anh 1 bản để vào list nhạc ưa thích… ngày đó anh vì bài hát ấy mà thích màu xanh đến mức sáng tác ra bài hát Blue để dành riêng tặng cậu, bài hát đặc biệt hợp với giọng cậu, từ xưa đến nay anh chẳng bao giờ làm việc thiên vị bất cứ ai như thế kể cả chính mình, anh cười nói đó là bài hát của chúng ta, của tình yêu chúng ta…. Ngày đó cậu đã nói đùa rằng, vì sao bài hát anh tặng em lại là 1 bài hát buồn đến thế, anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu trả lời: Là bởi vì tình yêu buồn luôn là thứ tình yêu đẹp nhất. Em thấy đôi tình nhân trong Happy Together không, nếu Trương Quốc Vinh được ở bên người yêu của cậu ta, nếu họ sống hạnh phúc bên nhau thì đâu có thứ tình yêu kinh điển như vậy cho chúng ta ngưỡng mộ chứ! Cậu cười anh: vậy chẳng lẽ anh muốn chúng ta cũng như vậy hay sao? Jiyong chu chu môi: Anh không muốn, anh thà có 1 tình yêu bị ghét bỏ mà được bên em mãi mãi còn hơn. Nhưng anh sợ ngày đó có thể sẽ xảy ra… Ngày đó Seungri nửa hiểu nửa không cũng chẳng buồn quan tâm mấy lời lảm nhảm khi đó của anh nhưng thực ra đó lại là thời gian hạnh phúc nhất. Ngày đó anh si mê cậu, cậu tin anh đã từng si mê cậu thực sự, yêu thương cậu thực sự… chỉ là… có thể bây giờ anh đã thay đổi. Tình yêu, chẳng phải lỗi của ai đúng không? Ngay từ đầu khi bên nhau cậu đã không chắc chắn lắm về mối quan hệ của 2 người thế nhưng càng bên nhau lâu cậu càng bị cuốn vào thứ tình cảm đáng sợ đó. Cậu bị anh mê hoặc, bị nỗi buồn của anh mê hoặc, bị sự cuồng nhiệt của anh mê hoặc để bây giờ khi tất cả qua đi, chỉ còn lại mình cậu và trái tim trống rỗng. Anh có thể vẫn còn yêu cậu, nhưng không giống như ban đầu nữa… chỉ là cậu không muốn chờ đến khi anh không còn chút hứng thú gì nữa, cậu thà ngẩng cao đầu ra đi để anh phải có chút nuối tiếc đoạn tình cảm này… Seungri mệt mỏi vô cùng, cậu chỉ muốn quên hết đi tất cả, tất cả mọi chuyện… cậu muốn trở về là cậu trai 16 tuổi năm nào hăm hở bước lên thành phố này khao khát thành công, ước ao thành công. Nếu như có thể quay lại… cậu sẽ vẫn lựa chọn gặp anh chứ? Seungri không chắc lắm… những năm qua, hạnh phúc ngắn ngủi mà nỗi muộn phiền lại quá nhiều, thế nhưng cậu vẫn muốn 1 lần trải qua… Thật ngốc nghếch! Đến giờ phút này cậu hóa ra vẫn muốn bên anh nhiều đến như vậy… Seungri đứng dưới làn mưa lạnh lẽo, nước mắt hòa vào mưa khiến trái tim cậu như bị cào nát, từ ngày hôm nay, cậu sẽ thay đổi, cậu phải thay đổi, cậu không bao giờ muốn làm 1 cậu bé bên cạnh anh như xưa nữa…

Jiyong lái xe như điên trên đường. Anh mải mê kiếm tìm hình bóng của cậu, nhìn kĩ từng chiếc taxi trên đường nhưng trời mưa như trút nước, anh không thể nhìn sâu vào bên trong tấm kính mờ mờ đó. Jiyong hết hi vọng chỉ có thể dừng xe lại, anh đỗ xe vào lề đường nhìn dòng xe qua lại trong màn mưa lạnh, giờ cậu đang ở đâu chứ? Cậu đang ở đâu, anh muốn cậu đến điên cuồng, hơn lúc nào hết anh sợ hãi sẽ mất cậu, sợ rằng nếu không thể giải thích ngày hôm nay anh sẽ không có cơ hội thêm 1 lần nào nữa. Anh vô tình động vào điện thoại, giai điệu Rainy Blue cất lên, là giọng hát của cậu anh đã bắt cậu thu âm để nghe vào những khi không gần nhau. Giọng cậu ngọt ngào như rót mật vào tai người khác vậy thế nhưng khi hát bài này giọng của cậu lại chất chứa những tâm sự chồng chất. Anh yêu bài hát này là vì điều đó… thế nhưng giờ đây anh lại sợ hãi nó. Giọng hát cậu như thấm vào từng thớ thịt của anh khiến anh đau nhói… Jiyong gục đầu xuống vô lăng bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, anh nhớ cậu đến điên dại… Ngày hôm nay anh không tìm được cậu, anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu nữa. Seungri của anh, lẽ sống của anh, ánh dương ấm áp của anh, nếu cậu rời xa anh, cuộc sống tăm tối này đâu còn ý nghĩa gì nữa… Anh như 1 kẻ điên lao ra ngoài gọi tên cậu, trời mưa to quá, mưa tạt vào mặt anh nhưng trái tim anh còn đau đớn hơn. Anh cố gắng bình tĩnh hơn để tìm ra lí do cậu tức giận đến như vậy, anh vẫn không hiểu tại sao. Chợt Jiyong nhớ đến tin nhắn của cô gái kia gửi cho anh vào ngày hôm qua, cô ta đi chơi cùng hội bạn của anh và nhờ anh lấy hộ cái gì đó. Thực sự khi đó anh không có tâm trạng gì nên không buồn trả lời tin nhắn ấy. Liệu có phải vì vậy mà cậu đã hiểu lầm anh, rằng anh nói dối cậu để đi chơi với nhóm bạn đó? Jiyong day day trán, có lẽ là như vậy, nếu không cậu đã chẳng nói mấy lời lạ lùng đó. Anh biết phải làm gì đây? Anh rất cần giải thích rõ với cậu, nếu không cuộc tình của họ sẽ đi vào ngõ cụt mất….

Seungri sau khi bình tĩnh lại đeo khẩu trang vào bắt taxi đến nhà 1 người bạn thân. Cậu trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Người bạn thân của cậu thấy cậu có chút lạ lùng bèn hỏi:

- Sao vậy?

- Không sao, mới chia tay Jiyong!

- Hả?
- Thật!
- Cậu điên à? Sao có thể?
- Sao không thể chứ? Yêu đương hợp tan là chuyện bình thường…
- Nhưng… 2 người không thể thiếu nhau cơ mà…
- Chẳng ai chết vì thiếu ai cả. Cuộc sống là vậy!
- Cậu… có sao không?
- Hiện giờ mình khá ổn, không sao.
- Nhưng…
- Đừng nhưng nữa, lấy mình mượn bộ quần áo mình đi tắm. mai mình phải bay qua Nhật có concert sớm…
- Ừm…
Nói chuyện xong với bạn Seungri nghĩ ngợi 1 chút rồi lôi điện thoại ra gọi cho anh quản lý:
- Mai anh qua kí túc lấy đồ cho em rồi qua nhà XX đón em nhé!
- Ừm. Tôi tưởng cậu ở kí túc sao lại mải chơi rồi?

- À… đừng hỏi nữa, em mệt lắm. Cứ vậy nhé!

Sắp xếp xong mọi chuyện, Seungri thả mình xuống giường của cậu bạn. Trời ngoài kia vẫn mưa to, Seungri nhìn đồng hồ đã điểm 12h, cậu cười nhạt... cậu không biết giờ này anh còn đi tìm cậu không nhưng cậu biết, anh sẽ mãi mãi không tìm được Seungri ngày hôm qua nữa, bởi ngày hôm qua đã trôi qua, cậu không còn là cậu bé ngốc nghếch chỉ biết đến anh, chỉ biết vì anh mà cố gắng, chỉ biết đến cảm xúc của anh nữa... Xin lỗi Jiyong... dù anh đã thay đổi hay chưa, dù anh có còn yêu em hay không, hay dù cho em chưa 1 lần hết tình cảm dành cho anh, dù cho em luôn luôn muốn bên anh trọn đời, nhưng ngày hôm qua và cả những ngày trước kia, những điều đã xảy ra cùng sự ích kỉ của em không cho phép em là cậu bé 17 tuổi năm nào nữa....

Jiyong vẫn lang thang vô định trên đường, anh mang cả thân thể ướt đẫm mang theo cả cái lạnh lẽo cùng cực của cơn mưa màu xanh đêm ấy vào trong xe, anh vẫn lái xe lòng vòng mang theo hi vọng mong manh sẽ tìm được cậu, sẽ được nghe cậu mắng chửi, được ôm cậu vào lòng... thế nhưng đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, anh vẫn không thể thấy bóng dáng người con trai đó. Jiyong nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, đã qua 12h đêm, 1 ngày đã trôi qua... có lần cậu đã nói với anh, cậu giống như cô bé lọ lem, khi đồng hồ chỉ 12h nếu đó là 1 ngày mệt mỏi cậu sẽ quyết tâm quên hết hoặc phá hủy hết tất cả... ngày hôm nay, người đó của anh sẽ phá hủy tất cả hay sao?

😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro