Chương 122: Những kẻ ngốc nghếch trong tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong không rõ bằng cách nào anh có thể trở về phòng sau khi nhìn bóng dáng Seungri khuất dần sau cánh cửa. Anh chỉ biết khi ấy, anh ngồi ở cửa sổ nhìn phố xá phồn hoa nhớ đến những ngày tháng vẫn còn nhau trong căn phòng chật chội, ngày cậu vẫn là 1 cậu nhóc ngây ngô, ngày anh vẫn là 1 thằng đàn ông không rõ cảm xúc của chính mình, chỉ biết ở gần cậu anh sẽ vui vẻ hơn mọi điều khác. Khi ấy… nếu như được quay lại khi ấy anh có lựa chọn bắt đầu cuộc tình này? Nếu như… nếu như có thể, 2 người vẫn chỉ là anh em với nhau… liệu mọi chuyện có tốt hơn bây giờ không? Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, chỉ có khói thuốc ám ảnh quanh không gian cô độc bây giờ mới khiến tâm trạng anh tĩnh lặng lại 1 chút. Jiyong ngước lên nhìn những vệt khói trắng từ miệng mình phun ra lượn vòng trong căn phòng tối, cô độc như chính anh bây giờ. Không gian hoang hoải đến mức khiến anh đau nhức cả cơ thể, nếu như đây là giấc mơ… chỉ cần giật mình có thể tỉnh dậy… Chỉ cần tỉnh dậy sẽ vẫn có cậu ở bên… 1 người nào đó đã từng rất ghét anh hút thuốc, để rồi vì ở bên nhau anh cũng dần dần bỏ thói quen đốt thứ độc hại đó. Người ấy… Jiyong chợt nhận ra, dù anh có làm gì anh cũng nhớ đến cậu, nhớ đến những thứ đã trải qua cùng nhau, nhớ đến 1 người từng là tất cả cuộc sống của anh. Ừ phải rồi, có thêm chữ từng đó… Từng bên nhau, từng là của nhau… từng… từng… không phải là hiện tại nữa. Chỉ là... Seungri à… ở trong trái tim này của tôi... nơi tên em đã từng tồn tại, làm sao tôi có thể điều khiển được nó được nữa đây? Làm sao tôi có thể xóa được hình ảnh em ra khỏi tâm trí, làm sao có thể? Jiyong thả mình để cơ thể rơi xuống sàn, lưng anh đập mạnh xuống nền nhà nhưng sao anh lại không thấy đau? Cơ thể anh không hề thấy đau, chỉ có cảm giác mệt mỏi đến mức muốn gục ngã, muốn nhắm mắt lại không bao giờ tỉnh lại. Anh không biết ở bên ngoài có 1 người vẫn đang nhìn anh chằm chằm như muốn xuyên thấu con người anh. Seungri không biết vì sao cậu lại vô thức bước chân đến nơi này, dù rằng cậu không hề có ý nghĩ muốn giải thích, chỉ là… nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh khi ấy trái tim cậu như không thở được. Con người ấy, tại sao lại đau lòng đến mức ấy, rõ ràng 2 người… 2 người chẳng còn như xưa được nữa, chính anh hiểu điều ấy… vì sao… vì sao còn như vậy? Seungri cảm thấy trống rỗng, những ngày 2 người bên nhau như những thước phim quay chậm ùa về từng chút, từng chút một dày vò tâm trí cậu. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu hiểu thế nào là nỗi đau thấu tâm gan. Hóa ra tình yêu có thể khiến người ta đau đớn nhường ấy, hạnh phúc bao nhiêu lại đau hơn gấp vạn lần. Cậu lặng lẽ trở về phòng, căn phòng mở tung cửa sổ, gió lạnh ùa vào khiến không gian càng trở nên giá buốt. Seungri cuộn mình vào trong chiếc chăn đơn độc, bởi không có hơi ấm con người nên chiếc chăn giống như 1 viên đá lạnh chườm qua khiến toàn thân cậu run lẩy bẩy. Không biết là do buốt giá bởi không gian hay lạnh lẽo trong tâm hồn mà cả đêm hôm ấy, cậu chỉ cảm thấy toàn thân như đang ở ngoài Bắc Cực, đơn độc mà đáng sợ. Những khi chợp mắt trong cơn mộng mị, cậu chới với trong sự hoang vắng của chính trái tim mình mà giật mình bừng tỉnh, giá như ngay lúc đó có một ai đưa tay ra để cậu nắm lấy. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác, chỉ có cô đơn là thật…

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn rực rỡ, Tokyo vẫn tấp nập như nó vốn vậy. Mọi thứ đều không có gì thay đổi. Seungri mở mắt dậy, cậu cười nhạt nhìn không gian ngập tràn nắng vàng, bầu trời trong xanh, quả thật là 1 ngày đẹp trời. Mọi dấu vết về sự lạnh lẽo của đêm qua bị cuốn băng tất cả giống như chưa từng tồn tại, chưa từng có 1 đêm đáng sợ đến như vậy. Seungri ngồi dậy vào rửa mặt cho tỉnh táo hoàn toàn, cậu lại vẽ ra 1 nụ cười hoàn hảo cho gương mặt hốc hác sau 1 đêm mất ngủ. Điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, cậu mở ra:
- Alo?
- Là tôi?
- Ai?
- Người tối hôm qua anh gặp đó!
- À…
- Tôi muốn đi xem concert Big Bang, anh kiếm cho tôi vé đi!
- Giờ không kịp, chúng tôi phát hết rồi!
- Mặc kệ, tôi cần 2 vé thôi!
- 2 vé lấy đâu ra!
- Vậy 1 vé! Để quản lý của tôi ở nhà đi!
- Cô…
- Nhanh nhé tôi đang rảnh quá không có gì làm!  Nếu không tôi post sdt anh lên IG đó tin không?
- Cô…
- Nhanh nhé, lấy được vé gọi cho tôi!
Seungri cau có cúp điện thoại. Cậu không nhớ rõ lắm chuyện hôm qua với cô gái đó chỉ biết cô ta là 1 người chơi khá được ngoài trừ cái tính muốn gì thì phải có của mình. Cậu ngán ngẩm đi ra ngoài gặp quản lý của mình:
- Anh kiếm cho em 2 vé được không anh? Loại bình thường ấy!
- Giờ làm gì còn chứ…
- Vậy… anh giúp em đi… không em chết chắc…
- À… cái này… tôi có xin mấy vé cho bạn bè, tôi hỏi lại họ xem!
- Vâng anh giúp em đi, lần sau để cho họ gấp đôi vé!
- Vậy được…
- Em cảm ơn anh quá!
- Mà xin vé cho ai mà gấp thế?
- À bạn em ấy mà…
- Sao không xin sớm vào?
- Cô ta giờ mới nổi hứng muốn đi!
- Có người tùy hứng vậy sao?
- Em cũng sao biết được! Đàn bà phức tạp vậy đấy!

- Haha…

Seungri cười cười nhạt nhẽo tiếp lời 1 lát, nói chuyện cho đến khi cậu quay lại thấy mấy anh đang đứng chằm chằm nghe 2 người đùa cợt câu chuyện vừa rồi. Top cười hớn hở:

- Lấy vé cho ai đó? Bồ mới à? Đá Jiyong thân yêu rồi à? Haha….

Cậu anh cả vô tư trêu đùa 2 người, Jiyong đang cầm chai nước trên tay ném mạnh xuống sàn rồi lao ra khỏi nhà trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Seungri dửng dưng:

- Đúng là bọn em chia tay rồi!

- Hả?

- Bọn em đã chia tay nhau rồi. Sau này anh đừng đùa thế nữa.

- 2 người…
- Đã chia tay rồi.
- Nhưng…
- Chia tay rồi.

Nói rồi Seungri bình thản đi về phòng, bình tĩnh bật laptop ra nghịch 1 vài thứ nhưng thực ra khi ấy đầu cậu trống rỗng hoàn toàn. Nói câu chia tay trước mặt mọi người, cậu hiểu rằng mọi thứ nên quay lại đúng vạch xuất phát của nó. Seungri vẫn làm tất cả mọi việc bình thường, vẫn cười đùa bình thường cả ngày. Chỉ là nơi đáy mắt cậu, nếu 1 ai đó thực sự hiểu cậu sẽ nhận ra nó không còn niềm vui thực sự nữa.

Tối hôm ấy Big Bang có concert, Jiyong và Seungri vẫn xuất hiện và tình tứ cùng nhau trên sân khấu như bao lâu nay họ vẫn vậy. Thậm chí đôi lúc họ còn làm ra những hành động khiến fan phát cuồng. 3 thành viên còn lại chỉ biết nuốt nước bọt nhìn không hiểu nổi. Sau khi concert xong, đi vào phòng thay đồ, không khí lại ngưng đọng như cũ. Bỗng nhiên có tiếng hét:

- Lee Seung Hyun!!!!

Seungri cau mày quay ra nhìn, ra cô gái cậu mới quen hôm qua, cậu vội vàng kéo cô ra 1 góc mà không nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của ai đó:
- Sao cô biết tên thật tôi?
- Lên mạng tra thiếu gì chứ!
- Im ngay! Không được gọi tôi như vậy!
- Đồ thô lỗ!
- Sao cô vào được đây?
- Bố tôi làm to lắm. Tôi lợi dụng chút là được…
- Cô… đến đây làm gì?

- Mời anh đi ăn cơm, cảm ơn anh tặng vé!

- Không cần! Quản lý của tôi tặng cô đó! Mời anh ấy ăn đi!

- Không, mời anh cơ. Nhanh lên đi!
- Không đi.

Cô gái liếc nhìn Seungri rồi không thèm chấp, cô đi vào phòng cúi đầu chào mọi người:

- Xin chào mọi người, em là bạn của Seung Hyun ạ! Hôm nay em có thể mời mọi người ăn cơm để cảm ơn mọi người không ạ?

Mọi người thấy cô gái gọi Seung Hyun thân mật như vậy đều cau mày khó chịu không ai thèm lên tiếng, đợi 1 lát sau Top mới hơi cười cười nhạt nhẽo:

- Không cần đâu! Ai tặng vé cô thì mời người đó! Mà đừng có gọi Seung Hyun kiểu đó, cô biết tên cậu ta mà không biết tôi cũng vậy à?

Cô gái cúi xuống bối rối, sao cả cái nhóm Big Bang đều có cái thái độ giống nhau vậy. Không thích tên thật, ai đưa vé mời người đó, thật là… Cô thấy vẻ mặt không quan tâm của mọi người, bỗng quay ra thấy GD vẫn đang nhìn chằm chằm mình:

- Chào anh GD ạ! Seung Hyun hay nhắc về anh với em lắm! Em mời anh đi ăn cơm được không ạ?

Jiyong cúi mặt xuống không ai rõ cảm xúc của anh:

- Vậy sao?
- Vâng. Cậu ta nói anh và cậu ta rất thân nhau, anh là 1 người anh rất tốt!
- Anh em? Rất tốt?
- Dạ…

- Đi!

Jiyong bất ngời đồng ý đứng dậy đi ăn với cô gái kia. 3 người kia có chút bất lực với tâm trạng của anh cũng đứng dậy đi theo. Ra đến ngoài Seungri đang đứng nói chuyện với vũ công thấy mọi người đang đi ra theo cô gái kia, cậu bối rối:

- Cái gì đó?
Cô gái đắc thắng đi đến nói nhỏ với cậu:
- Mấy anh của anh đồng ý đi ăn với tôi rồi. Thế nào? Giờ anh có đi hay không đây?
- Cô…
- Đi hay không?
- Đi!

- Vậy chứ! Đi thôi!

Bởi vậy tổ hợp những con người kì lạ bắt đầu cùng nhau đi ra ngoài lấy xe đi ăn. Bữa ăn ngược lại không hề ngại ngùng, cô gái nói rất nhiều mặc kệ thái độ hờ hững của Big Bang. Jiyong thi thoảng đáp lại cô vài câu, còn lại cô gái vui vẻ kể những câu chuyện không đâu với Seungri. Cậu ậm ờ cho có rồi lại cắm cúi vào ăn. Cho đến tận khi kết thúc Jiyong đứng dậy đi thanh toán như thường lệ, cô gái chạy theo:

- Anh GD. Hôm nay em mời mọi người mà!

Jiyong cúi đầu:

- Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền!
- Nhưng hôm nay…
- Nhất là… người yêu của anh em tốt!
6 người ra về, cô gái nhất mực muốn đưa Seungri về khu kí túc. Cậu phát bực với cô ta không thể làm gì khác, cho đến khi về đến nơi đỗ xe quen thuộc, cậu đập mạnh vào vô lăng:
- Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi cho cô số điện thoại chứ không phải muốn hẹn hò với cô!
- Tôi biết!
- Cô… đừng làm phiền tôi nữa!
Cô gái vẫn nhìn chằm chằm phía trước như đang chú ý điều gì đó, đột nhiên cô quay người rướn lên cúi lại gần gương mặt của cậu, khoảng cách giữa 2 người chỉ còn vài cm, cô hỏi:
- Anh có cảm giác gì không?
- Cô điên à?
- Anh có cảm giác gì không?
- Không.
- Thật buồn… tôi cũng vậy, lẽ ra tôi đã hôn anh nhưng tôi cũng không có cảm giác gì khác, không hồi hộp, không ham muốn, không ngại ngùng…
- Cô điên à?
- Tôi cứ nghĩ tôi thích anh lắm, đủ để quên người kia… hóa ra… không phải. Cảm giác không hề giống nhau…
- Cô… ngồi xuống đã!
Cô gái lại quay trở về chỗ ngồi của mình. Seungri không để ý đèn pha sáng đang rọi vào xe của 2 người, cậu cúi đầu:

- Chết tiệt! Không phải phóng viên đó chứ?

- Không đâu! Là xe của Big Bang mà!

- Hả?
- Xe nhóm anh đó!
- Cô… sao cô làm như vậy?
- Người đó của anh là GD đúng không?
- Sao cô biết?
- Hỏi vì sao tôi biết à? Ánh mắt của anh ta rõ ràng muốn giết tôi!
- Cô…
- Nhưng anh ta và anh cũng giống tôi và người đó thôi… không bao giờ có thể công khai. Không bao giờ có thể ghen tuông ra mặt, rõ ràng... rõ ràng rất yêu nhau sao lúc chia tay lại có thể đơn giản như vậy…
Cô gái gục đầu vào vai cậu khóc nức nở, Seungri nhìn ra xa xa, vệ sĩ của cô ta, 1 người phụ nữ cao ngất mặc tây phục đang đứng sừng sững nhìn vào với ánh mắt đầy mất mát. Cậu thở dài hiểu ra vấn đề, tình yêu, trên thế giới này những kẻ vướng vào tình yêu đều ngốc nghếch như vậy….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro