Chương 123:Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong soi đèn xe vào chiếc xe màu xanh đó, anh cố gắng mở đôi mắt đang nhạt nhòa nước mắt ra thật to nhìn chằm chằm từ khi 2 người đó hôn nhau cho đến khi Seungri vòng tay qua ôm cô gái ấy vào lòng. Từng giờ từng phút từng cử chỉ khi đó của họ như giết chết hết tất cả tình yêu của anh, từng chút từng chút một. Từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát bờ môi nhắc nhở anh rằng 2 người… thực sự đã hết rồi. Nếu như trước đây anh vẫn mong 1 vài tháng nữa sẽ nói ra tất cả cho cậu hiểu, bọn họ lại trở về bên nhau, cùng nhau xây dựng ước mơ hạnh phúc của 2 người. Thế nhưng… ngày hôm nay, Seungri của anh à… ngày hôm nay, anh không thể chờ đợi em được nữa, anh cũng không thể tha thứ cho em được nữa… Dù anh yêu em nhiều đến mức lãng quên hết cả bản thân mình nhưng… ngay cả chút tự trọng cuối cùng này cũng không còn, kể cả em bên người khác anh vẫn phải cầu xin tình yêu của em… Seungri… anh không làm được! Người đàn ông từng yêu em hơn sinh mệnh của mình… ngày hôm nay sẽ không tồn tại nữa…

Jiyong chờ đến khi cô gái kia lái xe đi, Seungri đứng lại nhìn theo 1 lát rồi mới đi vào nhà. Anh bước ra kéo cổ tay cậu:

- Nói chuyện 1 lát đi.
Giọng anh bình tĩnh đến mức đáng sợ. Cậu nhìn anh thấy trong mắt anh có 1 sự quyết tâm vô cùng lớn, đột nhiên cậu có chút dự cảm không lành. Bởi vậy Seungri vô thức đi theo anh, 2 người song bước cùng nhau trở về nhà mà không hề nói 1 câu nào. Vừa bước vào, anh khép cánh cửa lại kéo mạnh tay cậu lại gần mình áp môi anh lên môi cậu, 2 cánh môi chạm vào nhau rất nhanh, mùi nước hoa lạ thoang thoảng quanh mũi khiến anh cau mày đẩy cậu ra:
- Goodbye kiss….
- Anh nói gì?
Anh cười cười không vòng vo thêm nữa:
- Chúng ta chia tay thôi.
Anh bình thản nói 1 câu như vậy. Seungri nghe câu nói ấy vẫn cứ đầu không ngẩng lên nhưng tay cậu đã run rẩy tố cáo tâm trạng thực sự. Thật lâu sau cậu mới khó khăn tiếp lời:
- Anh nói thật sao?
- Phải. Tôi đang rất nghiêm túc.
- Lý do? Cho tôi 1 lý do?
- Em cần lý do sao?
- Phải, cho tôi 1 lý do, tôi đã đồng ý sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!
- Đó chẳng phải điều em muốn hay sao?
- Tôi muốn hay anh muốn? Nực cười!
- Ai muốn cũng vậy thôi.

- Tôi chỉ muốn 1 lý do!

- Thực ra chúng ta đều hiểu mà! Chỉ là… vốn là chỉ nợ nhau 1 câu nói chính thức.

Giọng cậu trở nên khô khốc:
- Được. Vậy tôi đồng ý!
2 người cứ như vậy chính thức chia tay nhau. Seungri không rõ lắm cảm xúc của chính mình, thực tình đúng là giữa 2 người chẳng còn gì cả, chỉ nợ nhau 1 câu nói, cậu sẽ không bao giờ nói chia tay, thật may ít nhất anh đã nói ra câu đó. Thực ra cậu rất bình tĩnh để nghe câu chia tay, cậu cảm nhận được quan hệ của 2 người đã thay đổi từ lâu rồi… cũng chỉ chuyện sớm muộn…
Ngày hôm nay. Seungri trở về Hàn, cậu chán ngán những cuộc chơi bời bạn bè bình thường nhưng cũng không dám về nhà, bởi vậy cậu gọi điện rủ Hanna đi ăn cùng. Seungri trong lúc chờ cô em gái của mình đến uống vài chén rượu, cứ một chén rồi 1 chén… cho tới khi Hanna tới trong phòng đã la liệt 4,5 vỏ chai soju. Cô hốt hoảng:
- Sao anh uống nhiều vậy?
- Không có gì, tâm trạng không tốt 1 chút thôi.
- Anh..
- Không sao? Gọi đồ ăn đi thôi!
- Anh… có chuyện gì nói với em được không?
- Không sao, anh trai của em thất tình rồi. được chưa?

- Thất tình?

- Phải, chia tay Jiyong rồi, từ nay lại trở về làm anh trai hoàn mĩ của em nhé! Sẽ cưới cho em 1 cô chị dâu thật đẹp thật nổi tiếng!

- Anh… điên à?

- Không đâu. Chia tay rồi.

- Nhưng… anh và anh ta yêu nhau như vậy? Sao nói chia tay là chia tay chứ!

- Có vô vàn lí do để chia tay... Nhưng chung quy lại, chỉ là… tình cảm chưa đủ lớn để bên nhau mãi mãi về sau…
Hanna run run nhìn Seungri nói ra câu thất tình nhẹ như không. Cô chợt nhớ ra điều gì, mấy hôm trước cô thấy mẹ ở trong phòng vệ sinh nói chuyện với ai đó có nhắc đến anh trai và anh GD. Từ sau khi cô vô tình để lộ ra mối quan hệ của 2 người, mẹ cô không hề tỏ thái độ gì lạ, cô yên tâm mẹ đã chấp nhận thế nhưng lại lén lút bàn chuyện này với ai đó. Cô rụt rè không biết có nên kể ra hay không nhưng suy nghĩ 1 chút, vẫn là sự thật tốt hơn:
- Anh này… em có chuyện này muốn nói với anh…
- Có chuyện gì?
- Thực ra… mẹ biết chuyện của anh rồi. Là em làm lộ nhưng em không cố tình đâu, thật đó! Là em nói chuyện với anh mẹ nghe được!
- … anh biết rồi! Không sao, lộ ra chỉ là sớm hay muộn thôi!
- Anh biết rồi?
- Ừm… thái độ của mẹ sao anh không rõ chứ! Haizz…
- Nhưng…
- Sao vậy? Mẹ mắng em sao?
- Không ạ, em thấy mẹ nói chuyện với ai đó về 2 người đó, gọi người đó là ngài…
Seungri ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, cậu bật người về phía trước hỏi:
- Ai?
- Em không rõ nữa… em nghe trộm mà!
- Mẹ nói những gì?
- Em chỉ nghe được mẹ nói đã thực hiện theo kế hoạch, đã làm anh GD tin tưởng mẹ rồi!
- Cái gì? Tin tưởng? Kế hoạch?
- Vâng, cái gì nữa mà khống chế được tình hình rồi nữa ạ.

- …

Seungri cúi đầu, cậu vốn là người tiếp xúc với xã hội khá sớm, lại ở cùng mẹ đã lâu sao không hiểu chiêu này của bà chứ. Cậu lờ mờ nhận ra vấn đề của 2 người có lẽ… có lẽ liên quan gì đến mẹ chăng? Trái tim cậu hẫng 1 nhịp, thà rằng, thà rằng… anh là vì không còn tình cảm với cậu nữa mới chia tay cậu cũng đã chấp nhận được. Còn giờ đây... nếu vì mẹ cậu, cậu biết phải làm sao đây? Seungri run run tay:

- Cảm ơn em. Hanna. Hôm nay em về trước được không? Anh muốn nói chuyện với mẹ 1 lát.
- Anh… em… mẹ chúng ta… không?
- Em yên tâm đi, mẹ chúng ta luôn luôn là mẹ chúng ta, đó là điều không thể thay đổi, anh sẽ không vì ai mà đánh đổi tình cảm gia đình.
- Vâng…
- Không sao đâu. Ngoan, về nhà đi!
Hanna bỗng nhiên òa khóc ôm chầm lấy cậu:
- Anh quay lại với anh ta đi!
Seungri phụt cười:
- Nói linh tinh gì vậy?
- Anh, em mong anh bình thường nhưng em mong anh hạnh phúc hơn. Anh quay lại với anh ta đi! Em chỉ cần anh hạnh phúc thôi!
- Ngốc này, anh đang rất tốt!
- Em biết anh không ổn chút nào! Anh…
- Ngoan, anh biết rồi. Chuyện của anh không đơn giản vậy, anh chỉ có chọn con đường… ít tổn thương nhất cho tất cả chúng ta…
Hanna cứ như vậy trở về. Seungri trong lòng ấm áp hơn 1 chút. Cậu biết em gái thực lòng yêu thương mình đến mức nào. Gia đình, 2 chữ này, dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng nguyện ý bảo vệ. Mẹ của cậu… dù có làm gì vẫn luôn là mẹ của cậu, đó là điều không bao giờ thay đổi. Seungri khôi phục dáng vẻ ngày thường rồi hẹn gặp mẹ ở quán café của gia đình, cậu ngồi tha thẩn, tâm trí bây giờ chính cậu không rõ lắm, thực sự nó quá rối loạn. Mẹ cậu đã đến kia rồi, bà bẫn xinh đẹp và hiền từ như vậy:
- Con trai chờ mẹ lâu chưa?
Cậu cười dịu dàng đứng dậy ôm lấy bà:
- Con cũng mới đến.
- Sao hôm nay có hứng thú đến quán vậy?
- À lâu lắm rồi con không đến nên tiện thể rẽ qua 1 chút ạ.
- À vậy à? Công việc thế nào rồi?
- Dạo này con hơi bận bên Nhật 1 chút, đến cuối năm sẽ ổn hơn nhiều!
- Ừm. Vậy còn cuộc sống cá nhân? Ổn cả chứ?
Bà hỏi thăm dò 1 câu như vậy, Seungri cười cười 1 lúc lâu rồi trả lời:
- Không ổn lắm. Mẹ có thể yên tâm.
- Con nói gì vậy?
Cậu nói 1 câu nhẹ bẫng:
- Con chia tay anh ta rồi, mẹ yên tâm đi!
Mẹ cậu sững sờ đánh rơi thìa đang khuấy tách café. Tiếng kim loại va vào thành sứ keng 1 nhát giống như tâm trạng đang vô cùng xáo động của bà. Bà lắp bắp:
- Con… con…
- Sao vậy mẹ?

- Sao con… sao con… biết?

- Mẹ à… mẹ là mẹ của con mà. Tất cả những mánh lới ngày hôm nay con biết không phải mẹ dạy cho con sao?

- Seung Hyun… nghe mẹ này…

- Con giờ không muốn nghe giải thích, con chỉ muốn nghe sự thật!
- Mẹ… mẹ…
- Con cũng đoán được kha khá rồi, mẹ… con và anh ta đã chia tay, con chỉ muốn nghe sự thật thôi. Mẹ luôn luôn là mẹ của con, đó là điều mẹ có làm gì cũng không thể thay đổi được. Có phải mẹ lừa anh ta không?
- Mẹ… đúng như vậy…
Bà không còn cách nào khác đành kể hết tất cả cho Seungri nghe. Từng câu từng chữ bà nói khiến Seungri lạnh toát cơ thể. Cậu không thể ngờ được bà lại làm như vậy… nhưng điều đó khiến cậu hiểu lý do anh làm như vậy suốt thời gian qua. Thế nhưng… lý do anh chia tay… anh vẫn muốn chia tay với cậu, đó là điều không thay đổi. Cậu cất giọng khô khốc:

- Mẹ… mẹ nói thật hết chứ ạ?

- Mẹ không hề lừa dối con chỉ 1 chữ. Seung Hyun, là lỗi của mẹ. Mẹ thực lòng đã rất hối hận nhưng sự ích kỉ của mẹ không cho phép mẹ dừng lại. Mẹ… mẹ…

- Anh ấy hứa với mẹ sẽ xa con 1 thời gian?

- Phải… cậu ta hứa với mẹ sẽ không để con biết. Mẹ xin lỗi, mẹ không muốn… làm… làm mất đi… hình ảnh.. về mẹ trong trái tim con.

Seungri không nói gì thêm cả. 1 lúc lâu sau cậu khẽ cúi đầu:

- Mẹ rất thất vọng vì con đúng không?

- Seung Hyun…

- Mẹ thất vọng vì con là 1 thằng như vậy đúng không?
- Con...

- Vì mẹ nghĩ con là 1 thằng gay, 1 thằng bệnh hoạn chăng?

- Không! Không!!!! Con là con trai mẹ, mẹ luôn yêu thương con Seung Hyun à...

- Vậy thì vì sao hả mẹ?
- Mẹ… vì mẹ muốn con trở lại đúng con đường con nên đi…

- Thế nên mẹ mới sẵn sàng phá hủy cả con và cả người đó để làm hài lòng suy nghĩ hoàn mĩ của mẹ đúng không? Thà rằng mẹ đánh chửi con con cũng không đau lòng đến như bây giờ.

- Seung Hyun, mẹ sinh ra con, yêu thương con như vậy… lúc ấy mẹ chỉ nghĩ có thể chọn cho con 1 con đường dễ đi nhất có thể.

- Con hiểu chứ! Chỉ là… con thực sự đau lòng, vì mẹ là mẹ của con, mẹ cũng tính kế với con nữa thì giờ con còn biết tin vào ai đây? Con sống bên ngoài đủ thứ dối gian lừa lọc, về đến nhà vẫn như vậy… con thật không thể chịu đựng được!

- Seung Hyun… là lỗi của mẹ. Mẹ... hãy tha thứ cho mẹ được không?

- Mẹ, mẹ có biết người mẹ hợp tác, Yang Hyun Suk đó, ông ta sẽ chịu hi sinh Kwon Ji Yong vì con sao? Không bao giờ! Ông ta sẽ bóp chết con để giữ lại anh ta, mẹ hiểu không? Con xin lỗi... thực sự... giờ con không thể nói tha thứ được. Con xin lỗi... nhưng 1 ngày nào đó con sẽ làm được, mẹ à. Mẹ vẫn luôn luôn là mẹ của con. Đó là điều không thay đổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro