Chương 124: Để anh trai dạy lại cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy Seungri lái xe lang thang trên đường rất rất lâu. Tâm trạng cậu quá sức tồi tệ, giờ đây cậu không thể về nhà, căn nhà êm ấm cũng chất chứa bí mật kinh khủng đến như vậy, cậu cũng chẳng muốn về kí túc, kí túc vì không có lịch trình, hầu như mọi người đều không ở đó. Nếu cậu đến cũng chỉ lẻ loi 1 mình như vậy. Đột nhiên Seungri chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn đến như vậy, không người yêu không gia đình, bạn bè cũng bận rộn cả. Cậu có cảm giác phảng phất như mình chỉ còn cô độc trên thế giới này, rõ ràng cuộc sống ngoài kia bận rộn là vậy, rõ ràng ngoài kia bao người đang đi lại, rõ ràng điện thoại cậu có nhiều số điện thoại như vậy, rõ ràng có bao nhiêu fan yêu quý cậu như vậy mà vì sao giờ đây trái tim Seungri lại trống trải đến mức như vậy. Hóa ra... trên thế giới rộng lớn này, cậu chỉ cần 1 người… hóa ra… cậu là quá nhớ 1 người. Cậu nhớ đến những hành động kì lạ của anh trước kia khiến cậu vô cùng khó chịu, giờ đây chỉ còn lại xót xa. Người đàn ông ấy luôn ngốc nghếch như vậy, rõ ràng chỉ cần nói với cậu, quan hệ của 2 người sẽ chẳng tệ hại ra đến mức này. Thế nhưng anh vẫn cố gắng thà chịu đựng 1 mình cũng không để cậu chịu 1 chút tổn thương, và rồi… cả 2 lại phải chịu nỗi đau vô bờ bến. Seungri cứ vừa miên man suy nghĩ như vậy vô thức lái xe đến trước cửa nhà Jiyong, con đường này cậu có nhắm mắt vẫn nhớ rõ. Giống như 1 thói quen đã hình thành từ lâu, giống như 2 người chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu xuống xe bước vào thang máy lên nhà của 2 người… không phải, giờ không còn là nhà của 2 người nữa… Cho đến khi đứng ngay trước cửa nhà Seungri mới thấy mình nực cười đến mức nào. Dù có chuyện gì xảy ra, việc 2 người đã chia tay nhau là điều không thể chối cãi. Thêm nữa, mẹ của cậu là đạo diễn chính cho vở kịch mà 2 người là nhân vật chính, Seungri biết phải giải thích thế nào đây? Mẹ cậu vẫn là mẹ cậu, cậu sao có thể lôi bà ra để níu kéo thứ tình cảm này đây? Cậu cũng chưa giải quyết được gia đình cậu, thực sự gia đình cậu vẫn luôn là trở ngại lớn nhất trong mối quan hệ của anh và cậu. Thêm nữa, kể cả… cậu muốn quay lại… liệu anh có đồng ý. Jiyong ngày hôm qua nói câu chia tay bình thản như vậy… cậu hiểu rằng anh đã triệt để muốn dứt đoạn tình cảm này… Cậu cứ đứng ở ngay ngoài cửa ngôi nhà từng chứng kiến biết bao khoảnh khắc hạnh phúc của 2 người như vậy cho đến lúc cậu quyết định gõ cửa. Là gõ cửa chứ không phải bấm chuông, cậu nghĩ rằng chỉ gõ 1 lần, anh không ra mở cửa cậu sẽ đi ngay lập tức. Thế nhưng ngay vài giây sau đó, cánh cửa được kéo ra, gương mặt người đàn ông cậu đang mong nhớ hiện ra… Thực tình Jiyong đã nhìn thấy Seungri từ khi cậu lái xe đến. Anh ngồi uống rượu ở ban công ngắm nhìn thành phố đêm để ngặm nhấm nỗi cô đơn đang từ từ giết chết trái tim mình. Lúc nói ra câu chia tay ấy, không hiểu sao anh rất bình tĩnh, giống như đã thực sự chết tâm với đoạn tình cảm đã nuôi dưỡng từng ấy năm. Thế nhưng khi quay trở lại nơi đây, từng kỉ niệm lại ùa về khiến anh đau đớn đến co rút cả trái tim và cơ thể. Thế nhưng anh lại vẫn ở lại đây, tự dằn vặt chính bản thân mình bởi anh quá hiểu rõ chính mình. Chỉ có đau đớn đến tận cùng, chỉ có day dứt đến chết đi sống lại, chỉ có ở lại chính nơi đây nhung nhớ cậu cho đến khi trái tim gào thét điên dại anh mới mong có thể chết tâm thực sự. Con người đó, giống như 1 phần máu thịt của anh, thân thuộc với anh đến mức anh chẳng bao giờ nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ xảy ra. Anh cứ nghĩ rằng, chỉ cần 2 người bên nhau, chỉ cần cậu nguyện ý bên anh, anh bằng giá nào cũng phải bên cậu cả đời. Thế nhưng sống gần 30 năm trên cuộc đời, anh cũng không hiểu hết những sóng gió nó mang đến. Chẳng biết từ khi nào 2 người cãi nhau liên miên như vậy, nếu nói chỉ vì lời Jiyong hứa với mẹ cậu cũng không hẳn, rõ ràng là bởi tại 2 người, anh hay cậu dần dần trở nên nghi ngờ nhau, không muốn chia sẻ với nhau. Bọn họ khi mới bên nhau bị thứ tình cảm kích thích làm choáng ngợp và rồi khi bên nhau đủ lâu để chia sẻ mọi thứ cùng nhau thì mọi thứ lại tệ hại đến mức này. Thực ra… chuyện của mẹ cậu, anh đủ thông minh để nhận ra nó không bình thường nhưng Jiyong không ngờ lại là con sóng đầu tiên tạo nên bão táp ngày hôm nay. Thoát khỏi vòng tay anh, rõ ràng cậu hạnh phúc đến như vậy. Nụ cười vui vẻ đến thế đã lâu rồi anh chưa hề nhìn thấy, rõ ràng… rõ ràng cậu luôn muốn thoải mái bay nhảy ngoài cuộc đời rộng lớn ngoài kia còn anh lại chỉ muốn giam cầm cậu vào chiếc lồng vàng mà mình tạo ra. Seungri của anh, không, đã từng là của anh, không có anh cậu vui vẻ biết bao, hóa ra, nhiều năm như vậy, vẫn là anh cản đường cậu. Cậu muốn làm nhiều việc, cậu muốn đi chơi nhiều nơi, cậu muốn đầu tư mọi thứ, đôi lúc anh cũng cho cậu làm 1 cách miễn cưỡng, còn lại… anh không muốn. Lòng ghen tuông của anh quá mạnh mẽ, cậu đôi lúc cùng mệt mỏi nên thà từ bỏ còn hơn nghe anh càu nhàu. Hôm qua, khi nói với cậu câu chia tay ấy, ngoài việc bởi cậu đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh… thực ra còn là bởi anh nhận ra, bao nhiêu năm nay, cậu vẫn là rất thích phụ nữ, cậu vẫn có khuynh hướng như 1 người đàn ông bình thường. Anh thì không như vậy, từ khi có cậu rồi anh chẳng còn đoái hoài gì đến đàn bà nữa. Anh nhận ra, anh có cậu là bởi may mắn, nếu anh gặp cậu muộn hơn vài năm, nếu anh không may mắn được bên cậu từ khi cậu còn còn là 1 cậu nhóc, không cùng cậu trưởng thành như vậy, anh có dùng thủ đoạn nào cũng không thể có được cậu. Thà rằng bây giờ chia tay nhau, anh sợ 1 ngày nào đó 2 người vẫn bên nhau cậu lại nói với anh bao nhiêu năm đoạn tình này chỉ là ngộ nhận, anh thực sự sợ hãi điều đó, thà rằng anh từng là người cậu yêu, thà rằng sau này cậu vẫn nhớ đến anh như 1 người từng đi ngang qua đời cậu còn hơn chỉ là 1 kẻ đáng thương được cậu ban phát lòng thương hại. Thế nhưng khi nhìn thấy chiếc xe của cậu lòng vòng ngay dưới nhà, lòng anh sụp đổ rồi. Anh vội vã ra ngoài đợi cậu, vậy mà cả nửa tiếng sau cánh cửa không hề vang lên, cũng không được ai mở. Trong khoảng thời gian đó, anh bình tĩnh trở lại, tâm trạng lại lạnh đi. Đêm khuya như vậy tìm anh? Là ý gì đây? Cho đến khi tiếng gõ cửa vô cùng nhẹ vang lên, tay anh không kịp nghe lời chủ nhân đã vội vã mở cửa ra đón cậu. Ánh mắt 2 người giao nhau, cả 2 đều không rõ cảm xúc của đối phương. Seungri chỉ thấy ánh mắt tối thẫm của Jiyong như bóng đêm thành phố Seoul này vậy, anh cũng chỉ thấy 1 ánh mắt phức tạp của cậu. Jiyong cười nhạt… 2 con người vừa mới chia tay nhau, thế nhưng ngay cả 1 chút đau khổ cũng không thấy, vậy là loại tình cảm thất bại đến mức nào đây? Anh lạnh giọng:

- Đến đây làm gì?

Seungri cười cười 1 chút không biết nên bịa ra lý do nào hợp lý, Jiyong cũng kiên nhẫn không mở miệng đợi câu nói dối của cậu. 1 lúc lâu sau cậu mới lên tiếng thành thực:

- Tâm trạng khó chịu! Tìm anh an ủi!

Jiyong cười khẩy:

- Tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý!

- À…

Seungri thấy mình quá nực cười, cậu không còn muốn giả bộ thêm nữa định quay người bước đi. Jiyong thấy vậy trầm mặt kéo mạnh tay cậu:

- Đến rồi vào nhà uống cốc nước!

- Vậy được!

Seungri cứ như vậy trở về căn nhà quen thuộc. Thế nhưng hôm nay cậu đến đây với thân phận là khách, cậu cũng đơn giản ngồi vào gối đợi anh đi rót nước. Jiyong cầm theo 1 cốc nước trắng đi ra:

- Hết cola rồi!
- Nhưng tôi không muốn uống nước trắng!

- Hết thứ uống được rồi! Tôi sẽ không đi mua cho cậu đâu!

- Còn rượu mà! Anh không phải đang uống rượu hay sao?

- …

Jiyong nhìn nhìn cậu không rõ cảm xúc là gì, anh lôi ra vài chai rượu đặt lên bàn. Thứ rượu anh mua đều có độ cồn cao không phải loại Soju bình thường. Seungri liếc nhìn, cậu không sành rượu lắm nhưng cũng nhận ra vỏ chai được thiết kế tinh xảo sang trọng, tuyệt đối không phải loại rẻ. Cậu cảm thán trong lòng, cầm cả chai lên tu ừng ực 1 ngụm lớn. Chất lỏng cay xé cổ họng khiến cậu sặc sụa. Jiyong cau mày:

- Rượu này uống vậy chết người đó! Đừng trưng cái dáng vẻ giống như tôi ruồng bỏ cậu như vậy!
- Đúng là anh ruồng bỏ tôi!

- ...

Seungri thấy Jiyong không nói gì, lòng tự trọng cậu có chút tổn thương:

- Nhưng tôi rất vui, phải cảm ơn anh đã mở đường trước!
- Rồi sao? Đến đây làm gì?
- Cãi nhau với người ta!
- Nam hay nữ!
Seungri nghĩ 1 chút, mẹ cậu đương nhiên là phụ nữ rồi:
- Phụ nữ!
- À… cô gái hôm qua đó? Mắt nhìn đàn bà của cậu sao kém như vậy?
- Không phải cô ấy!

- Người khác sao?

Seungri muốn nói là mẹ mình nhưng cậu không thốt được thành câu. Ở trong mắt Jiyong lại thành ra cậu khó nói ra thân phận cô gái kia. Anh lắc lắc nhẹ ly rượu cười nhạt:

- Cũng nhanh lắm! Cậu trước kia sau lưng tôi quen bao nhiêu phụ nữ?
Seungri nghĩ nghĩ 1 chút thuận miệng đùa :

- Cũng không ít.

Jiyong không thể bình tình hơn được nữa, anh ném mạnh ly rượu xuống sàn nhà khiến nó vỡ tung tóe:

- Mẹ kiếp! Cậu là thằng khốn nạn hơn cả tôi nữa! Cậu quen đám phụ nữ đó đêm tối như vậy đi tìm bọn họ đi đến đây làm gì? Mẹ kiếp, muốn khoe khoang với tôi chia tay cậu cậu sung sướng hạnh phúc đến mức nào hay sao? Mẹ kiếp!

Seungri không đổi sắc mặt:
- Là anh muốn chia tay tôi, tôi chưa hề đưa ra đề nghị đó!
- Thế nhưng cậu hào hứng đáp ứng như chờ đợi từ lâu như vậy!

- Anh có thể rút lại câu đó!

Cậu bất ngời nói 1 câu như thế khiến Jiyong cứng đờ người 1 chút, anh ngồi xuống ghế bình ổn lại tâm trạng rồi cười khẩy:

- Đùa giỡn tôi cậu vui lắm hay sao?
- Đúng vậy!
- Cậu…

- Rút lại câu nói đó đi, đừng hỏi gì cả, tôi sẽ trở lại với anh!

Jiyong gằn giọng:

- Đừng nằm mơ!
Seungri ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh như có lửa muốn bóp chết cậu bất cứ lúc nào, cậu không thấy trong đó có chút tình cảm nào còn sót lại khiến trái tim Seungri co rút đau đớn, mắt cậu nhòe đi:
- Xin lỗi, là tôi quá lỗ mãng rồi!

- Đứng lại đó!

Nói rồi cậu muốn lao người rời đi, thế nhưng Jiyong tóm lấy tay cậu gằn giọng. Seungri quay người lại:

- Anh còn muốn gì? Tôi đã nói hết những gì cần nói!
- Cũng không để tôi hỏi câu nào sao? Tự tiện đến nhà tôi rồi tự nhiên đi về như chốn không người vậy sao? Đây không còn là nhà cậu nữa
- Tôi biết! Tôi để chìa khóa trên bàn rồi!
- …

- Vậy anh muốn hỏi gì?

Jiyong nhìn nhìn cậu nhếch môi khinh bỉ:

- Thế nào lại muốn quay lại?
Seungri trả lời thành thật:
- Tôi luyến tiếc anh!
- Luyến tiếc? Tiếc cái gì? Tiếc tình cảm tôi yêu chiều cậu, tiếc quãng thời gian tôi hết lòng vì cậu hay cơ thể tôi?
- Không rõ?

- Ồ… vậy sao? Con đàn bà đó không thỏa mãn được cậu hay sao?

Seungri cau mày không trả lời chỉ nhìn chằm chằm anh như vậy. Jiyong càng trở nên giận giữ khi nhìn vào ánh mắt ra vẻ thanh cao đó, càng nói ra những lời cay độc:

- Sao? Nằm dưới phục vụ tôi đã quen? Lẳng lơ rên rỉ dưới thân tôi đã quen rồi? Giờ phải cưỡi đàn bà có chút xa lạ? Có cần tôi dạy lại cho cậu chút kĩ năng làm với đàn bà không?
Seungri cười xa lạ:

- Không cần, đàn bà sẽ dạy tôi!

Jiyong tiến lại gần bóp cằm cậu ánh mắt nguy hiểm:

- Vẫn là để anh trai tiền bối này dạy cậu thì hơn!
- Anh muốn gì?
- Cậu nói xem?
- Tôi không biết!
- Ngu ngốc đến vậy? Tôi muốn lên giường với cậu!
- Chúng ta đã chia tay nhau!

- Thì sao chứ?

Seungri nhìn Jiyong. Giống như anh không còn là Jiyong cậu từng quen biết, không! Thực ra anh vẫn là Jiyong, là Jiyong của 10 năm trước, cái dáng vẻ chơi bời này cậu đã quá lâu không thấy nên vẫn nghĩ nó không tồn tại. Hóa ra… bản chất của anh là như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro