Chương 125: Người yêu và nhân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri không trả lời câu hỏi của Jiyong mà nghĩ ngợi 1 chút rồi hỏi lại:

- Anh muốn lên giường với tôi?
- Phải!
- Vậy chúng ta quay lại đi....
...

- Anh có thể lên giường với tôi bất cứ khi nào anh muốn...

- Jiyong tôi, không bao giờ nhặt lại đồ ăn đã vứt đi!

Jiyong dùng những lời lẽ nặng nề như vậy bởi anh hiểu rõ cậu có lòng tự trọng cao đến mức nào, chắc chắn sẽ triệt để chết tâm mối tình này. Nếu đã không thể bên nhau, chi bằng để anh đóng vai kẻ xấu ruồng bỏ cậu, chi bằng để sau này nhớ lại quãng thời gian này cậu không có gì phải hối hận. Từng yêu, từng hết lòng vì 2 chữ tình yêu, vậy thôi. Còn lại, sai lầm của anh hay cậu chẳng hề quan trọng, nó đâu giúp thay đổi cục diện ngày hôm nay? Ai đúng ai sai cũng như vậy. Jiyong nhắm mắt thốt ta những lời lẽ cay nghiệt đó rồi im lặng đợi cậu tức giận tát vào mặt anh hay hất đổ bất cứ thứ gì quanh đó. Thế nhưng. Cả vài phút sau cậu vẫn im lặng cúi đầu. Anh mở mắt ra thấy cậu vẫn đứng như vậy di di chân giống như đang thực sự cân nhắc. Jiyong lạnh lùng:

- Không làm được thì đi đi, chúng ta ít nhất còn giữ được mối quan hệ anh em đồng nghiệp!
Seungri ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu lần đầu tiên xót xa đến thế:
- Vì sao không muốn quay lại? Vì cô gái đó sao?
- Đừng lôi người khác vào! Tôi vốn không có gì với cô ta!

- Vậy vì cô gái hôm qua tôi quen hay sao?

Jiyong không thể nhìn sâu thêm vào ánh mắt đó, anh dời mắt đi chỗ khác:

- Không hẳn! Chỉ là đó là kết cục tất yếu. Chia tay là việc 2 người với nhau thôi. Cậu quen thêm ai hay không quen ai cũng như vậy cả!
- Cũng đúng!
- Vậy…
- Trước đây tôi quen nhiều bạn như vậy, anh cũng không nói gì!
- Vì lúc đó tôi yêu cậu, tôi nhượng bộ cậu!

- Vậy bây giờ anh không còn yêu tôi nữa?

Jiyong không trả lời câu hỏi của cậu. Seungri không làm khó anh cũng chỉ đứng như vậy. Cậu cảm nhận được rõ ràng anh vẫn còn tình cảm với cậu, nhưng lí do gì để anh nhất quyết như vậy… cậu không rõ. Seungri thực sự muốn vì đoạn tình cảm này thử cố gắng lấy 1 lần, thử 1 lần đợi anh mở rộng trái tim ra kể hết cho cậu. Nghĩ như vậy, cậu nhỏ giọng:

- Tôi chỉ muốn bên anh! Bất cứ quan hệ gì anh muốn tôi cũng muốn bên anh.

Jiyong run rẩy. 5 chữ chỉ muốn ở bên anh của cậu khiến trái tim anh lỗi nhịp. Anh ngẩng mặt lên, 1 giây phút sau đó anh đã muốn rũ bỏ tất cả để nhào đến ôm cậu vào lòng nhưng nhìn vào ánh mắt không cảm xúc của cậu, tim anh lại lạnh đi. Anh không thể hiểu nổi thái độ bây giờ của cậu, không hề đau đớn giống như anh thế nhưng lời nói lại ngược lại. Khi đó, thực lòng anh chỉ muốn giày vò cậu để cậu hiểu được nỗi đau mà anh đang trải qua, ít ra… hãy thể hiện với anh cậu đã từng thật lòng với đoạn tình cảm của 2 người… Jiyong không biết rằng anh đang tự mâu thuẫn bản thân đến mức nào, anh vừa xót thương cậu không muốn cậu đau khổ thế nhưng lại càng muốn giày vò cậu hơn. Tình cảm dai dẳng khiến anh như mất hết lí trí, Jiyong không nghĩ thêm gì nữa lao vào cậu cắn nuốt đôi môi anh hằng mong nhớ những ngày qua. Anh dùng lực rất mạnh đẩy cậu xuống sofa như sợ hãi cậu sẽ vùng vẫy chống lại. Thế nhưng Seungri không hề phản đối, cậu để mặc anh tàn phá môi lưỡi cậu giống như giúp anh phát tiết hết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Jiyong càng cuồng dại hôn cắn từng tấc cơ thể cậu, không rõ họ dành cho nhau bao nhiêu phần tình cảm, thế nhưng giây phút này họ thực sự cần có nhau. Cậu ôm lấy đầu anh kéo lại sát gần mình hơn để cánh môi 2 người chạm lấy nhau thế nhưng anh lại hơi hất đầu nhẹ. Nụ hôn rơi xuống cằm, xuống cổ rồi dừng lại ở ngực. Trước đây mỗi lần làm tình anh rất trân trọng để ý đến cậu thế nhưng hôm nay thì khác, Jiyong dường như chỉ đơn thuần phát tiết, anh xé rách chiếc áo phông vướng víu trên người cậu, lật cậu nằm sấp xuống rồi kéo lưng cậu cao lên để anh dễ dàng tiến vào hơn. Seungri thực ghét tư thế đó, nó khiến cậu có chút cảm giác hèn mọn, bởi vậy xưa nay anh cũng chiều chuộng cậu rất ít khi dùng. Thế nhưng ngày hôm nay anh không thèm hỏi ý kiến đã buộc cậu quỳ xuống, cũng không có màn dạo đầu, không có ôm ấp nói những câu tình tứ, Jiyong lặng lẽ xé rách túi bao cao su mang vào rồi đâm thẳng vào trong Seungri như vậy. “ A…” cả 2 đồng thời kêu lên 1 tiếng đầy cảm xúc, Jiyong là bởi sự thoải mái khít chặt nơi kia đem lại cho anh còn cậu, sự đau đớn lấn chiếm tất cả khoái cảm cần có. 2 người đã lâu không cùng nhau thân mật, nơi đó của cậu có chút khó chấp nhận anh, Seungri rên rỉ:

- A… Chậm thôi! Từ từ thôi anh!

Thế nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng đó vào tai Jiyong lại quá sức lẳng lơ khiến anh đâu còn suy nghĩ được thêm nữa càng ra vào mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ 1 lát sau Seungri cũng chấp nhận anh, hùa theo Jiyong thấp giọng run rẩy vài câu. Jiyong thấy cậu phản ứng như vậy chỉ nhếch môi cười cười, hôm nay anh không thèm quan tâm đến vật kia, nó đang căng cứng thả tự do đung đưa theo từng nhịp nhấn khiến anh thực muốn thò tay cầm vào mà ve vuốt vỗ về. Thế nhưng, Jiyong nào để Seungri dễ dàng như vậy, anh để mặc vật đó khó chịu gào khóc cũng nhất quyết không chạm vào. Seungri khó chịu đến cực điểm, đằng sau ngứa ngáy khó chịu còn vật đó càng muốn được yêu thương hơn. Cậu vô thức lấy tay mình định chạm vào nhưng vừa thò xuống Jiyong đã túm lấy tay cậu ấn chặt xuống ga giường. Cậu cắn chặt môi chịu đựng sự khó chịu đến cực điểm cho đến khi anh điên cuồng ra vào cậu. Seungri hét lên 1 tiếng phun ra toàn bộ tinh hoa của mình. Anh chứng kiến cảnh tượng dâm mĩ ấy cũng không kìm được phun hết của mình vào trong cậu. Seungri thở hổn hển cứ như vậy thả mình nằm sấp xuống giường, đây là lần đầu tiên cậu không dùng bất cứ thứ gì kích thích vật đó vậy mà vẫn lên đến cao trào, cảm giác sung sướng lớn hơn bình thường rất nhiều. Jiyong thu vẻ mặt đó vào trong đáy mắt, anh cười nhạt:

- Bình thường tôi chăm sóc cậu cẩn thận như vậy…
-...
- Sợ cậu đau..
- ...
- Rốt cuộc... ngày hôm nay mới biết.... hóa ra cậu là 1 tên lẳng lơ đến như vậy…

Seungri trực tiếp bỏ ngoài tai mấy câu nói khó nghe của anh trùm chăn lại che đi gương mặt đang ửng hồng mùi vị tình dục. Mùi vị chăn vẫn như vậy, người nằm bên cạnh vẫn như vậy, vẫn là 1 đêm mất hồn như vậy thế nhưng trái tim cậu hoang hoải đến như vậy. Sau việc đó, tận mắt nhìn anh rút bao cao su vứt ra, tận mắt ánh mắt mỉa mai của anh nhìn vẻ mặt cậu khiến lòng tự trọng của Seungri nhưu bị khoét 1 lỗ hổng lớn. Cậu cứ nghĩ kể cả anh có làm gì cậu vẫn có thể chấp nhận hết, dù gì lỗi ngay từ đầu là ở mẹ cậu, cậu có thể đợi anh mở lòng nói ra tất cả với cậu. Thế nhưng… sự thật luôn khó hơn tưởng tượng. Nhìn anh lạnh lùng như vậy cậu không thể chịu nổi. Cậu vùi mặt trong chăn hỏi nhỏ:

- Jiyong?

- Sao?
- Chúng ta không thể bên nhau được nữa sao?
- Đương nhiên được!

- Vậy…

Jiyong nhếch mép:

- Nhân tình?
- Nhân tình? Ý anh là sao?
- Không thể là quan hệ yêu đương được nữa, tôi bỏ ra tình cảm ngần ấy năm quá đủ rồi! Chỉ có thể là nhân tình mà thôi!
- Không phải cũng vậy hay sao?
- Là quan hệ xác thịt, không có tình cảm, cũng không có ràng buộc nhau!
Ánh mắt Seungri tối đi, cậu cười cười:

- Anh cũng rảnh lắm! Lại đi chơi trò tình nhân với người cũ!

Jiyong lại gần cậu, vuốt ve mái tóc bết lại của cậu hơi hơi cau mày:

- Cậu không phải cũng vậy! Mới hẹn hò với cô gái khác đã vội vã leo lên giường tôi!
- … Chúng ta cũng quá nực cười!
- Đúng vậy!
- Vì sao đến nông nỗi này cơ chứ?
- Vì tôi chưa chán thân thể của cậu. Cậu cũng vẫn mong nhớ thân thể tôi… đúng chứ? Nhưng… nói về tình cảm… chúng ta quay lại rồi sẽ lại chia tay mà thôi… đúng không? Chúng ta là kẻ thế nào chẳng phải rất rõ ràng hay sao? Suy cho cùng, cậu vẫn thích phụ nữ, ngay cả tôi cũng vậy. Nhìn những người đàn ông khác… trừ cậu tôi không hề có hứng thú!
Seungri xoay người đưa lưng lại phía anh:
- Nhưng… đúng là tôi không thích đàn ông … nhưng… nhưng…
- Tôi cũng như vậy thôi! Vậy nên chúng ta chỉ có thể làm tình nhân!
- Nhưng…
- Không muốn cậu có thể đi!
Seungri im lặng, vế còn lại của câu nói đó “ Nhưng tôi cũng không thích đàn ông, tôi chỉ yêu anh” cậu chưa nói hết anh đã nói thêm 1 câu như vậy giống như chứng mình đoạn tình cảm của 2 người vốn là 1 loại sai lầm. Mãi về sau này khi Seungri nghĩ lại, nếu ngày hôm đó có cơ hội nói hết câu nói ấy liệu anh có cảm động không? Hay bọn họ vẫn trượt dài trong hố sâu tình ái tồi tệ đến như vậy? Cũng mãi về sau này cậu chẳng thể hiểu được vì sao 2 người bọn họ rõ ràng yêu nhau, rõ ràng sau đó đều biết sự thật nhưng lại chẳng thể trở về bên nhau được nữa. Có lẽ, cũng như dòng nước chảy, thời gian đã qua đi, dù có đánh đổi bao nhiêu cũng không quay lại…
Seungri im lặng. Cậu không rõ mình đang muốn gì, thâm tâm cậu rất muốn ở bên anh, chỉ có bên nhau mới giải quyết hết hiểu lầm giữa bọn họ thế nhưng lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu trở thành 1 thằng đàn ông hạ tiện đến như vậy. Nghĩ đến tất cả những hành động của anh vừa rồi, Seungri ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo vào nhẹ giọng:
- Anh sẽ qua lại với phụ nữ sao?

- …..

Jiyong im lặng không nói gì. Seungri cười cười:

- À… phải rồi, nếu chỉ là tình nhân thì không được can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa đúng không? Tôi quên mất.

Nghe từng lời của Seungri, trái tim anh nhói lên đau đớn. Jiyong nói khẽ:

- Seungri… cậu… đi đi. Đừng tự làm khó mình.
- Sao vậy?
- Cậu đừng làm khó mình. Cậu với tôi đơn giản là không cam tâm thôi đúng không?

- Tôi đồng ý. Chúng ta hãy trở thành tình nhân. Nhưng tôi có 1 điều kiện duy nhất!

Jiyong ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu đang chậm rãi mặc quần áo nói câu nói đó bình tĩnh đến mức giống như kể 1 câu chuyện của người khác. Anh nhìn chằm chằm cậu như đang cố gắng nhìn ra điều không ổn từ gương mặt cậu. Thế nhưng tất cả chỉ là 1 sự bình tĩnh đến đáng sợ.

- Sao vậy? 1 điều kiện cũng không được?
Anh vô thức hỏi:
- Điều kiện gì?
- Muốn qua lại với ai tùy anh! Nhưng không được là cô gái đó!!
- Ai cơ?
- Còn ai vào đây nữa? Chỉ cần không phải cô ta!
- …. Cậu… sao phải vậy chứ! Ai cũng như vậy mà thôi!
- Không được! Tôi nhìn cô ta không vừa mắt!
- …
- Anh thiếu cô ta không được?

- Vô nghĩa! Tôi vốn không có gì với cô ta! Phụ nữ Hàn Quốc nhiều như vậy, tôi không kiếm nổi vài em để chơi chắc!

2 người ngồi rầm rì bàn luận như vậy có chút lạ lùng. Seungri đứng dậy định trở về nhà, thực ra cậu đến đây 1 phần do tâm trạng sau khi biết sự thật quá bất ổn, rất rất muốn gặp anh khi ấy. Kết quả này không được như ý muốn của cậu thế nhưng ít nhất cũng thật may mắn, ít ra sau tất cả những toan tính khó chấp nhận của mẹ cậu, sau tất cả những giận dỗi vô lý của cậu, những mối quan hệ của cậu, anh vẫn chấp nhận giữ cậu lại bên mình. Seungri cảm nhận rằng anh vẫn chưa thể nào hoàn toàn quên cậu nhanh như vậy. Cậu tự tin anh từng mê say cậu nhiều đến như vậy, làm sao có thể nói quên là quên. Hơn nữa, khi cậu hỏi anh không còn yêu nữa sao, anh chỉ im lặng. Jiyong của cậu… bên nhau bao năm sao cậu không hiểu sự im lặng đó của anh chứ. Rõ ràng anh chưa thể dứt khoát trả lời 1 câu đã không còn yêu nữa. Chỉ cần vẫn bên nhau, cậu tự tin sẽ khiến anh mở lòng với cậu lại lần nữa. Con người đó luôn như vậy, nếu bây giờ cứng rắn với anh, hoặc giả nói ra hết tất cả sự thật có thể khiến anh hiểu ra nhưng không khiến nút thắt trong lòng anh được gỡ bỏ. Hơn nữa… đó là mẹ cậu, cậu sao có thể nói rằng chính mẹ mình đã tính kế để đạp đổ tình cảm 2 người, để anh lọt vào hố sâu như ngày hôm nay. Nếu như vậy, anh sẽ lại trách mình quá ngu ngốc khiến cả 2 tổn thương như vậy. Jiyong của cậu, không phải từng, anh vẫn là của cậu, luôn là của cậu và sẽ mãi là của cậu. Seungri vốn là như vậy, cái gì cậu muốn cậu sẽ cố gắng làm cho bằng được, người cậu muốn, dù có phải dùng chút thủ đoạn cũng khiến anh ngoan ngoãn trở lại bên cậu. Seungri nghĩ như vậy, tâm trạng khá hơn nhiều, người còn đây, nhà còn đây lo gì thiếu củi đốt:

- Cậu đi đâu?

Jiyong thấy Seungri mặc lại quần áo cẩn thận hỏi 1 câu như vậy. Seungri không nói gì chậm rãi soi gương, đi tất, đeo thắt lưng 1 cách bình thản. Jiyong cau chặt mày:

- Điếc à? Tôi hỏi cậu đi đâu?
- Về nhà!
- Nhà nào?
- Đương nhiên là nhà tôi.
Seungri quay người lại thản nhiên nói 1 câu như vậy. Cậu cúi đầu, ánh mắt lóe lên 1 chút rồi tiếp lời:
- Nhân-tình… không nên ngủ ở nhà nhau. Tôi vẫn là về nhà mình.
- Về nhà bố mẹ sao?
- Anh quản lắm vậy làm gì?

- Nên nhớ tôi vẫn là trưởng nhóm của cậu!

Seungri nhún nhún vai, Jiyong đáng ghét kia vẫn là quan tâm cậu như cũ. Cậu không nhanh không chậm trả lời:

- Về nhà tôi!
- Nhà cậu?
- Phải, vừa tiện tay mua 1 căn.
- Tiện tay? Ở đâu?

- Khu Gangnam.

Jiyong nhếch nhếch môi:

- Cũng thật nhiều tiền.

- Không bằng anh… nhưng cũng tạm.

Nói rồi Seungri nghĩ nghĩ 1 chút, lôi ví của mình ra, lại chậm chạp thả mấy cái thẻ xuống. Jiyong liếc sang 1 chút cứng đờ người, anh nhận ra toàn bộ đều là thẻ của mình. Seungri khẽ giọng:

- Trả lại anh này. Tôi quản hộ anh lâu như vậy, cũng chưa động vào đâu nhé. Tôi giúp anh phân loại ra rồi, phân ra như vậy sẽ dễ quản lý hơn 1 chút. Đây là thẻ tiền bản quyền nhạc của anh, mấy trang nhạc số hàng tháng sẽ gửi vào đây, thẻ này là tiền lương của Big Bang, thẻ này là lợi nhuận sau concert của Big Bang sau khi chia cho mọi người, thẻ này là lợi nhuận nhà hàng anh đầu tư cùng Teddy nhưng không nhiều, còn thẻ này…

- Đủ rồi!!!

- Nói nhiều vậy chưa chắc anh đã hiểu, tôi sẽ tìm cho anh 1 nhà quản lý tài chính đáng tin 1 chút, thời buổi này, giữ tiền như anh chỉ có sạt nghiệp!

Seungri khe khẽ giải thích 1 hồi như vậy Jiyong không nghe lọt lấy 1 từ. Từ ngày chính thức đính hôn với nhau, tiền của anh đều đưa cậu quản lý, anh cũng không cần nhà quản lý tài chính như Dae Sung hay Young Bae nữa. Cậu quản lý rất tốt, gọn gàng cũng quản lý luôn cách tiêu tiền của anh. Seungri có 1 đặc điểm, thứ đồ gì cậu thấy cần thiết đặc biệt có thể bỏ ra bao nhiêu tùy ý để mua nhưng thứ anh nhất thời thích nhất quyết cậu không thể anh quẹt thẻ. Lâu dần Jiyong cũng hình thành thói quen sử dụng tiền 1 cách khá hợp lí. Đến hôm nay, nhìn đống thẻ cậu thả xuống mặt bàn, trái tim anh cũng lộp bộp rơi theo, đó là ranh giới cuối cùng của họ… Lúc anh nói câu chia tay cũng không đau đớn như vậy, thực ra trong sâu thẳm trái tim anh, Jiyong vẫn có 1 phần nhỏ nhoi hi vọng vào đoạn tình cảm này. Rằng giờ đây 2 người chia tay nhau. 5, 10 năm nữa cậu chơi chán rồi có thể 2 người sẽ lại bên nhau. Hoặc giả như, có thể trở thành tri kỉ, hàng xóm, mỗi ngày vẫn có thể cùng nhau uống trà nói chuyện. Thế nhưng giờ phút này anh mới hiểu suy nghĩ đó nực cười làm sao, kể cả 2 người có chung 1 nhóm, thế nhưng nếu không muốn bên nhau, thời gian giáp mặt chẳng hề nhiều. Anh cũng quá tự tin với lòng bao dung của mình, nghĩ đến lúc cậu sẽ ở bên cạnh 1 cô gái nào đó, nghĩ đến lúc cậu sẽ ở trên giường 1 ai đó cũng rên rỉ như lúc dưới thân anh, Jiyong không thể thở nổi. Nhân tình ư? Anh đang làm cái quái gì vậy? Là anh đang tự dày vò bản thân mình hay sao? Rõ ràng chia tay nhau nhưng chỉ 1 câu tôi muốn ở bên anh của cậu, anh lại hèn mọn chấp nhận vô điều kiện... Nụ hôn đêm đó của cậu và cô gái vẫn ám ảnh anh mỗi đêm, ánh mắt lẳng lơ đó khi nhìn cậu anh vẫn khắc trong lòng, thế nhưng Jiyong chẳng thể làm khác, anh rất muốn mở cửa ra, ném cậu thẳng ra ngoài mà gào lêm: đi tìm mấy con đàn bà của cậu đi. Thế nhưng tay chạm vào cậu, anh chỉ muốn yêu thương vuốt ve làn da mềm mại mượt mà đó. Chỉ cần ở gần cậu, anh lại vô thức trầm mê vào mùi hương sạch sẽ trên cơ thể cậu, lại say đắm nhìn vào gương mặt vừa đàn ông vừa đáng yêu của cậu. Tất cả, tất cả mọi thứ, anh chẳng thể quyết định. Tình cảm 2 người, nếu cậu muốn, cả đời này xác định cứ dây dưa với nhau như thế….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro