Chương 128: Tai nạn của Seungri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm sau Jiyong rủ Kush và Xin đi uống. 2 anh bạn nhận ra tâm trạng vô cùng tồi tệ của Jiyong nên cũng chỉ im lặng tiếp rượu cậu. Kush thấy anh rót đến chai thứ 2 giữ tay anh lại:

- Đủ rồi Jiyong. Mai cậu còn làm việc!
- Để... để… mình… uống
Xin ngồi vắt chân bên kia nhếch mép:
- Sao? Thất tình?
- Ờ, tôi thất tình đó! Cậu vui chưa hả?

- Rất tốt! Chơi bời từng ấy năm đủ rồi! Điều kiện như cậu thiếu gì gái theo chứ! Kể cả trai thì cũng dư sức kiếm được 1 em ngoan ngoãn trắng trẻo nằm nhà đợi cậu về mỗi đêm!

Jiyong bực mình ném mũ vào mặt cậu bạn:

- Im ngay! Ai nói tôi chơi bời? Cậu thì biết quái gì chứ?
- Rồi! Tôi không biết gì được chưa? Cậu yêu cậu ta rồi cũng chia tay đó thôi! Vứt mẹ cái chân thành của cậu đi! Cậu ta có thèm quan tâm không hả?

- Im đi!

Jiyong tiếp tục nốc rượu liên tục, Xin đến gần anh vỗ vỗ vai cậu:

- Tôi hiểu cậu yêu cậu ta. Nhưng chia tay rồi thì phải chấp nhận thôi. Tôi thấy cô mẫu Nhật kia cũng ổn đó chứ! Thử xem!
- Im! Cút đi!
- Vừa hay cô ấy có lịch làm việc ở đây đó, tôi gọi cô ấy đến nói chuyện với cậu nhé!
- Không cần! Jiyong tôi thất tình chứ không thiếu hơi gái!
- Gọi đến nói chuyện thôi mà cũng không được?
- Tùy cậu! Không liên quan đến tôi!
- Sao vậy?
- Seungri không thích cô ta!
- Haha, cậu điên tình đến mức này cơ đấy! Cậu ta ghét rồi sao chứ? Chia tay rồi, cậu phải sống để hài lòng suy nghĩ ích kỉ của cậu ta hay sao?
- Tôi không muốn em ấy buồn…
- Cậu điên rồi!
- Phải tôi điên rồi! Chia tay thì sao chứ? Em ấy vẫn là bảo bối của tôi! Hiểu không?
- Tôi không hiểu, càng không muốn hiểu! Vì cái gì phải vì 1 thằng đàn ông mà điên đến vậy chứ?
- Cậu không yêu... cậu sao hiểu...

- Vậy tôi càng phải gọi cô ấy tới!

Jiyong không thèm quan tâm đến cậu ta nữa chỉ tiếp tục uống rượu của mình. Anh uống đến mức mơ màng không phân biệt được cả người dối diện. Cô bạn vừa đến ngồi ngay đối diện liếc mắt:

- Anh ta say rồi. Anh đưa anh ta về đi!
- Dù gì cũng là bồ em! Em nên quan tâm chứ!
- Vớ vẩn, bồ bịch gì chứ! Anh ta mê mệt cậu Seungri nào biết đến ai nữa!
- Em có thích cậu ta không?
- Em khâm phục anh ta, nhưng là vì tình cảm của anh ta với cậu trai kia.
- … mấy người điên thật! Thứ tình cảm vớ vẩn đó được bao lâu chứ!
- Được 8 năm rồi đó!
- Thật là… được rồi, tôi đi vệ sinh 1 chút. Em trông giúp anh 1 chút rồi anh mang cậu ta về!
- Okie! Nhanh lên nhé!
- Okie!
Cô gái ở lại ngồi cau mày nhìn Jiyong đang lẩm bẩm gọi tên Seungri. Bỗng nhiên điện thoại reo, là số lạ, cô gái nghĩ 1 chút thấy chủ nhân số máy kia gọi vài lần sợ có việc gấp nên nhấc máy.
- Alo? Ai vậy ạ?
Ở bên này, Seungri đang trên đường ra sân bay sang Sing. Trải qua vài ngày giận dỗi cậu thực sự rất nhớ anh nên quyết định gọi cho anh mặc kệ lòng tự trọng của mình. Giờ đã là hơn 3h sáng, cậu không chắc anh còn thức nhưng vẫn quyết định gọi vài cuộc điện thoại. Thế nhưng cậu thực sự sửng sốt vì ở đầu dây bên kia là giọng 1 cô gái quen thuộc:
- Alo? Ai vậy ạ?
- Cô là ai?
- Anh là ai?
- Sao lại cầm máy này?
- Sao?
- Cô là ai?
Cô gái nghe đầu dây bên kia lên giọng thì bực bội:
- Xxxxxxxxx. Sao?
- Cô là gì của anh ta?
- Anh không biết thân phận của tôi mà còn hỏi? không đọc báo bao giờ à?
- À… anh ta đang ở với cô?
- À… ừm anh ta đang ở đây!
- Ừ.
- Nhưng… mà này alo alo? Alo?
Cô gái thấy đầu dây bên kia thô lỗ cúp điện thoại thì bĩu bĩu môi 1 chút. Đúng lúc ấy Kush đi vào:
- Sao vậy?
- Ai đó gọi cho anh ta, em nghe hộ mà người ta cúp máy!
- Số đâu?
- … đây là số tình nhân bé nhỏ của anh ta đấy!
- Thật ư? Chết rồi!
- Sao vậy?
- Em… em đùa 1 chút thôi…
- Em đùa cái gì thế?
- Em nói Jiyong đang ở với em…
- Em điên rồi!!!!
- Huhu… Cậu ta sẽ hiểu lầm sao?
- Không sao, để tôi gọi cho cậu ấy giải thích 1 chút!
- Ừm anh gọi đi! Nhanh lên không em chết mất! Sao lại dây đúng cậu ta chứ!
Seungri ở bên này sau khi cúp điện thoại tâm trạng cậu như muốn điên lên. Cậu không giống anh, tình yêu của cậu có nhiều đi chăng nữa cũng rất cực đoan, có những thứ mãi mãi cậu không thể chịu đựng được. Ví như về người con gái đó, cậu thực sự rất ghét sự có mặt của cô ta, nó như chứng minh với cậu rằng, kể cả cậu có bên anh cũng không bao giờ có 1 danh phận chính thức. Trong đầu cậu hiện lên tất cả những kí ức của 2 người rồi lại xuất hiện hình ảnh cô gái đó, có quá nhiều khoảnh khắc trước kia bởi lẽ cậu quá hạnh phúc bên anh không hề nhận ra, cô gái đó luôn tồn tại ngáng đường quan hệ của bọn họ. Điện thoại bên kia lại gọi đến, Seungri đang lái xe liếc xuống, thực sự bây giờ cậu không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả. 1 từ cũng không. Cậu cũng có chút sợ, dù rằng khả năng rất nhỏ nhưng nếu điều đó là sự thực, niềm tin cậu theo đuổi gần 10 năm nay, tình yêu của cậu sẽ phải làm sao? Seungri ngàn vạn lần nghĩ đến đủ khả năng nhưng chưa từng nghĩ anh nếu có người khác cậu sẽ ra sao, là bởi cậu quá tin tưởng vào anh, quá tin tưởng rằng dù có không bên nhau nữa anh cũng chưa thể quên cậu nhanh như vậy. Seungri thừa hiểu cuộc đời này, không phải cậu yêu 1 ai người ấy cũng sẽ đáp lại cậu 1 thứ tình cảm giống như thế nhưng nếu người đó là anh cậu nguyện tin tưởng. Ngày hôm nay, niềm tin đó giống như 1 quả thủy tinh lấp lánh bị anh đạp dưới chân nát vụn. Những mảnh vỡ đâm vào thân thể cậu, đâm vào trái tim cậu đau đớn đến mức không thở được. Ngay lúc ấy cậu chỉ nghĩ cậu muốn ngay lập tức sang đó, ngay lập tức nhìn thấy anh. Nếu như… nếu như… anh thực sự ở bên người ấy, cả đời này… cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cả đời này… cả đời này… bọn họ sẽ xa nhau cả đời ư? Tay Seungri run lẩy bẩy, cậu lập tức bấm điện thoại gọi cho anh. Lúc ấy cậu chỉ hi vọng được nghe thấy giọng anh để tâm trạng cậu có thể bình tĩnh hơn 1 chút, cãi nhau cũng được chỉ cần anh bắt máy thôi. Jiyong à, anh nghe máy đi, em rất cần anh lúc này, em rất cần anh… đầu dây bên kia chỉ để chuông reo 2 hồi đã nhấc máy:
- Jiyong à…

- Là tôi xxxx đây. Cậu là S…

Seungri nghe thấy giọng người khác xong cúp máy ngay ngập tức. Đầu óc cậu hỗn loạn, đến mức này, cậu không thể cố gắng được nữa. Bất cần biết 2 người đó có quan hệ gì không cậu cũng không thể thông cảm. Cậu vốn ích kỉ như vậy, tình yêu đối với cậu là 1 lòng 1 dạ chỉ có 2 người bên nhau. Giờ đã là hơn 3h sáng, họ còn bên nhau, cậu nên nghĩ sao được? Cậu vô thức nhấn ga tăng tốc xe, giống như chỉ có như vậy mới giải tỏa tâm trạng bức bối của cậu. Cậu mân mê điện thoại trên tay, cậu nhắn cho anh 1 tin nhắn cuối cùng, Seungri không biết vì sao cậu lại nghĩ đó là tin nhắn cuối cùng, giống như sau tin nhắn đó, 2 người sẽ bước đi 2 cuộc đời khác nhau. Tin nhắn ngày ấy: “ Em thực sự đã nghĩ sẽ ở bên anh cả đời.” mà mãi sau này khi Jiyong mở điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn đó, nó giống như hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào tim anh khiến nó không ngừng rỉ máu, không ngừng đau đớn đến mức không thể thở. Ngày hôm nay, Seungri nhắn xong, cậu thả điện thoại xuống, cuối cùng cũng phải buông tay. Hóa ra đây là cái giá cậu phải trả, là lựa chọn của cậu, cậu không có quyền đau lòng, không có quyền than vãn. Ngày ấy khi 2 người bên nhau, biết bao người đã phản đối nhưng cậu vẫn bất chấp. Giờ phút này, nghĩ lại cậu vẫn không hề hối hận, nhiều năm bên nhau như vậy, hạnh phúc như vậy, không có gì đáng hối hận cả. Chỉ là cậu thực sự đau lòng, nếu có thể mãi bên nhau sẽ thật tốt… Cậu nghĩ miên man như vậy tâm trạng bức bối vô cùng. Seungri vô thức tăng tốc xe, lại nhìn thấy chiếc xe đằng trước giống như đang trêu ngươi mình, cậu vụt lên rồi ầm ầm... sau đó… Seungri không chắc sau đó có chuyện gì xảy ra nữa( Xin lỗi mấy chế đoạn này bản gốc khá chi tiết hợp lý nhưng mình chịu không dịch nổi, vừa nhiều từ chuyên ngành vừa đau lòng nên bỏ bớt. Thành thật xin lỗi). Chiếc xe cậu đang lái đâm vào xe đằng trước khiến nó lật nhào khiến cậu choáng váng vô cùng. Chỉ 1 lát sau, cậu cảm thấy cả người tê dại đi không rõ nguyên nhân. Quản lý của cậu đi xe ngay đằng sau nhìn thấy lao vội đến lôi cậu ra:

- Seungri… Seungri… cậu có sao không?
- Không… không sao… anh xem bên kia có ai sao không?
- Xe nào?
- Xe em vừa đâm ấy…
- Có anh Kim đang sang rồi. Cậu có sao không?
- Em không chắc lắm. Hơi mệt thôi!
- Ừm, cảnh sát đến rồi. Vụ này rắc rối rồi đấy, sao cậu lái xe ẩu vậy hả? Không biết sợ à?

- Em xin lỗi, em qua đó xin lỗi họ đã.

Nói rồi Seungri lắc lắc đầu, đầu cậu hơi đau nhưng cố dẹp cảm giác đó qua 1 bên sang xin lỗi chủ nhân chiếc xe cậu đâm phải kia. Tất nhiên người ta rất khó chịu nhưng nhìn cậu bị nặng hơn lại là người nổi tiếng và chấp nhận đền bù mọi thiệt hại thì cũng đồng ý dịu lại. Seungri để vài staff ở lại giải quyết mọi việc rồi vội vã lên xe tiếp tục lên xe đi ra sân bay. Ngày mai có concert ở Sing cậu không thể vắng mặt. Quản lý đi cùng cậu chạy lên:

- Seungri tôi nhìn cậu sắc mặt tệ lắm. Hay đi khám 1 chút đi!
- Không cần đâu. Đi thôi không sẽ muộn chuyến bay mất.
- Nhưng…
- Qua đó họp báo xong em sẽ đi khám.
- Vậy cũng được!
- Xử lý chuyện ở đây cẩn thận nhé, cần chi trả gì đừng để họ thiệt thòi. Là lỗi của em mà.
- Ừm, lần sau đi đứng cẩn thận đấy! Cậu có uống rượu không đó??
- Em không mà…
- Thật không? Nói thật đi nếu có tôi còn xử lý.

- Không. Em uống 2 ngày trước rồi.

- Vậy là tốt rồi. Không uống mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Lên xe đi đi còn lại để tôi giải quyết cho.

- Em biết rồi.
Seungri không nói gì thêm nữa trèo lên xe tiếp tục đi. Thế nhưng vừa ngồi lên xe đi được 10p, cả người Seungri lảo đảo rồi ngã ầm xuống người bên cạnh. Staff tái mặt:
- Hỏng rồi. Cậu ta ngất rồi!
- Vậy giờ sao?
- Sao gì nữa. Ngay lập tức đưa cậu ta đến viện đi! Sợ nghiêm trọng đây.
- Nhưng…
- Sao nữa?
- Concert?
- Mạng người quan trọng! Hơn nữa cậu ta giờ không đi được hát hò gì nữa. 1 cậu gọi báo YG, 1 cậu gọi báo cho Staff bên Sing đi.
- Vâng.
- À mà gọi báo cho GD đi.
- Dạ?
- GD ấy, không sau này cậu ta sẽ trách chúng ta.
- Nhưng… bọn họ em nghe nói chia tay rồi!
- Vậy sao? Vậy thì thôi!
Staff thở dài nhìn khuôn mặt trắng bệch đã lịm đi của Seungri vừa giận vừa xót xa. Vừa rồi thấy cậu lao xe lên chính mắt anh nhìn thấy vừa sợ vừa không hiểu sao. Lúc ấy quả thực chỉ muốn mắng cậu 1 trận nhưng giờ cậu đến nông nỗi này chỉ còn nỗi lo lắng thường trực:
- Vậy gọi cho bố mẹ cậu ấy đi, ai có số không?
- Em có số em gái cậu ấy!
- Vậy gọi đi. Ốm đau lúc này chỉ muốn có nguời thân ở bên mình thôi chứ chúng ta 10 người không bằng 1 người thân của cậu ấy!
- Vâng…

Cứ như vậy chiếc xe đưa Seungri đi cấp cứu lao nhanh trong đêm…


😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Đau quá. Em đau lòng quá Ri ơi. Seungri của em 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro