Chương 129: Big Bang náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên Sing này, Jiyong say mèm được Xin và Kush đưa về nhà. Anh vẫn lèm bèm gọi tên Seungri trong vô thức đến mức khiến Xin bực dọc:
- Này, cậu ta điên tình thật đấy!
Kush hờ hững:
- Biết là tốt, lần sau đừng làm mấy trò vô bổ như hôm nay nữa. Cẩn thận gây họa!
- Họa gì chứ, giúp cậu ta kết bạn thôi mà!
- Cuộc sống của cậu ta mặc kệ cậu ta đi. Chỉ có cậu ta biết mình muốn gì thôi. Chúng ta là người ngoài, nghĩ là tốt nhưng cũng không chắc là vậy. Seungri cũng không tệ như cậu nghĩ, 1 người kiêu ngạo như thế chấp nhận bên cậu ta nhiều năm như vậy, tình cảm hẳn là rất nhiều. Bớt bao đồng đi!
- Ừm… biết rồi! Mà này Kush…
- Sao vậy?
- Dừng xe!
Xin đang ngồi trên ghế phụ đập mạnh vào vai Kush khiến anh vội vàng tấp xe vào lề đường:
- Chuyện gì?
- Xảy ra chuyện lớn rồi! Tự xem đi.
Kush cầm lấy điện thoại trên tay Xin xem. Đập vào mắt anh là tin về vụ tai nạn của Seungri, những thông tin nhiễu loạn khắp nơi. Kush run run tay:
- Chuyện gì thế này? Mới 1 tiếng trước cậu ta còn gọi cho Jiyong….
- Thật sao?
- Phải, cô gái kia bắt máy!
- Sao cơ? Thôi rồi! Liệu có khi nào vì vậy…
- Chắc không đâu chứ… đừng dọa tôi như vậy!
- Còn không vì cái chủ ý chết tiệt của cậu!
- Giờ làm sao đây?

- Để tôi gọi xem Seungri có chuyện gì không đã!

Ngay lập tức anh gọi cho Young Bae nhưng điện thoại không thể liên lạc được.

- Có lẽ cậu ta đang trên máy bay sang đây nên tắt điện thoại rồi!
- Ừm… gọi cho anh Kim xem sao….
Kush vội vã gọi điện thoại 1 hồi rồi quay lại:
- Khá căng đấy. Đang hôn mê chưa tỉnh.
- Seungri?
- Còn ai nữa! Làm sao đây, gọi Jiyong tỉnh lại đi, cậu ta cần phải biết, staff bên kia bảo liên lạc với cậu ta không được!
- Không được!
- Sao vậy?

- Cậu phải giữ kín vụ này, mai hãy cho cậu ta biết!

- Vì sao? ( tui ghét thằng cha Xin này kinh khủng)

Xin trầm ngâm 1 lúc rồi lên tiếng:
- Nếu cậu ta biết trước khi tai nạn Seungri gọi cho cậu ta mà cậu ta xay xỉn không nghe máy cậu ta sẽ dằn vặt bản thân cả đời, ngộ nhỡ Seungri xảy ra chuyện gì khéo cậu ta chặt tay để tạ lỗi mất! Hơn nữa nếu biết cậu ta sẽ bóp chết cô gái kia mất, kì thực cô ấy không có ý xấu gì…
- …
- Nghe tôi đừng nói ra sẽ tốt hơn. 2 bọn họ đã chia tay, sự việc cũng xảy ra rồi, giờ quy trách nhiệm về ai cũng không quan trọng nữa. Ngày mai còn concert bên này rồi bao hoạt động nữa. Giờ để cậu ta chạy về Hàn còn không lộ hết ra chắc…
- Nhưng…
- Tôi biết cậu nghĩ gì nhưng đây là trường hợp bất đắc dĩ hiểu không? Giờ cứ mang cậu ta về coi như không có chuyện gì. Chúng ta chỉ không nói ra chứ không nói dối cậu ta, đợi khi Seungri khỏe lại chúng ta lựa lời…
- Đành vậy…
- Ừm…

2 người như vậy lao xe vút đi trong đêm đen Jiyong đang không biết gì trở về phòng khách sạn….

Ở bên này, sau khi Big Bang sang đến sân bay ở Sing mới nhận được tin về cậu út của họ. Ngay lập tức cả Big Bang trở nên náo loạn. Vụ tai nạn năm nào của Dae Sung vẫn ám ảnh tâm trí khiến họ trở nên nhạy cảm và sợ hãi cùng cực. Top hốt hoảng gọi điện về YG và nhận được thông tin người bị đâm không sao nhưng Seungri đã hôn mê và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Yang tiếp lời:

- Tôi gọi Jiyong không được. Cậu xử lý bên đó cho nhà đầu tư bên Sing hiểu và thông cảm cho chúng ta nhé!
- Con biết rồi. Còn Seungri, cậu ấy có nguy hiểm gì không?
- Tạm thời bây giờ chưa biết được! Đợi xem tỉnh lại đã!
- Liệu… liệu…
- Yên tâm tôi sẽ qua đó xem, cậu ta phúc lớn mạng lớn không sao đâu. Việc của các cậu bây giờ là không được để việc này ảnh hưởng đến concert ngày mai. Nhất định không được để ảnh hưởng hiểu không?

- Vâng…

- Cậu phải hiểu khán giả bỏ tiền cho các cậu, mua vé vào xem, kể cả có chuyện gì cũng phải cười trên sân khấu còn về nhà muốn khóc lóc gì thì tùy hiểu không? Vụ Dae Sung, Jiyong trước kia tôi không trách vì lúc đó các cậu còn nhỏ, kĩ năng chưa nhiều. Giờ các cậu trưởng thành rồi, đừng để việc đó lặp lại. Đó là cách cậu giúp đỡ Seungri tốt nhất!

- Vâng. Con đã hiểu!

- Tốt. Giúp tôi xử lý việc bên đó. Nếu không cần thiết đừng nói cho Jiyong, cậu ta hay xúc động. Cứ nói Seungri không sao là được!

- Nhưng…
- Nhưng gì chứ, nói ra cậu ta không chạy về đây lại gây ra 1 loạt ồn ào mới lạ! Tôi đủ đau đầu vì các cậu rồi! Phải biết nghĩ đến đại cục hiểu không?
- Dạ…
- Vậy nhé, yên tâm tôi sẽ cố hết sức giúp cậu ta! Còn phải xử lý papazari với báo chí bên này nữa! Mệt mỏi với các cậu!
- Con biết rồi. Tình hình cậu ấy có chuyện gì làm ơn báo với con, chúng con cần được biết!
- Tôi biết rồi. Đi đứng cẩn thận!
- Vâng.

Top cúp máy với 1 tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cậu anh cả ngồi thừ ra nhìn chằm chằm ra ngoài đường. Những chiếc xe lao vun vút, ánh đèn đường hắt lại khiến tâm trạng họ càng thèm bức bối. Taeyang vội vã sốt ruột hỏi:

- Sao rồi? Sao rồi? Cậu ta có sao không?

- Vẫn hôn mê chưa tỉnh.
- Nguy hiểm không anh ơi ? Vậy giờ sao?
- Không chắc nữa!
- Vậy giờ sao?
- Không biết, cứ phải xong concert bên này đã. Mà Jiyong không liên lạc được cơ!
- Cậu ta… haizzz... cậu ta đang say nằm ở khách sạn kia. Xin vừa gọi cho em nói vậy.

- Thật sao? Điên rồi!!!

Top bực bội đấm mạnh lên cửa kính ô tô. Dae Sung vội vàng:

- Anh bình tĩnh đã, anh muốn chúng ta cũng tai nạn nữa sao hả?
- Tự nhiên muốn bóp chết cậu Jiyong đó! Chơi với cậu ta bao năm đến nay mới thấy ý nghĩ muốn bóp chết cậu ta!
- Thôi, về khách sạn rồi nói chuyện tiếp. Lần này phải cẩn thận xử lý, còn phải nói chuyện với nhà đầu tư bên này nữa. Chúng ta về sẽ đi thăm em ấy.

- Ừm…

Top quay sang nhìn Dae Sung gương mặt trắng bệch của cậu vỗ khe khẽ vào mu bàn tay của cậu. Ám ảnh về ngày ấy vẫn khiến cậu sợ hãi như vậy. Top rụt rè:

- Cậu ta sẽ không sao đâu…
- Ừm… sẽ không… cậu ấy còn hứa sẽ song ca với em 1 bài tiếng Nhật nữa…
- Cậu ta cũng hứa sẽ giới thiệu bạn gái cho anh. Cậu ta sao có thể gặp chuyện gì được.
- Vâng… Cậu ta nói nhiều vậy, lí nào hôn mê mãi được…

- Phải, cậu ta sẽ hồi phục rồi lải nhải mỗi ngày…

Cả 3 người đều im lặng. Ngày thường họ hay trêu chọc đùa nghịch nhau như vậy nhưng giờ đây đứng trước nguy cơ sức khỏe của cậu em út bị ảnh hưởng, trái tim họ bồn chồn lo lắng như những người thân thực sự trong gia đình. Xe đến khách sạn Big Bang ở, mọi người mệt mỏi trở về phòng. Hôm nay 3 người họ cũng không thể ngủ bởi vậy quyết định chui vào cùng nhau 1 phòng ngồi nói chuyện đợi tin tức từ Hàn gửi tới. Cả đêm như vậy dù rằng ai cũng mệt mỏi thế nhưng không thể chợp mắt chỉ nhìn chăm chăm cái điện thoại. Đến gần sáng điện thoại của Young Bae vang lên, cả 3 người đồng loạt quay sang nhìn, Young Bae chạy lại vồ lấy điện thoại nhưng nhìn hàng chữ hiện lên ánh mắt tối xuống quay sang:

- Là Jiyong…
- À…
Rồi cậu cầm điện thoại lên:

- Mình đây…

- Young Bae à?

- Ừ.
- Mấy cậu đến Sing chưa?
- Đến từ tối hôm qua rồi!
- Ừm. Lát nữa có họp báo sao đó. Cậu đang ở đâu?
- Phòng 1244. Mà điện thoại kia cậu đâu? Gọi không được?
- À… chả biết nữa, hôm qua uống say quá chắc quăng đâu đó rồi.
- Ờ…
- Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
- Cậu lên mạng chưa?
- Chưa, mình vừa mới dậy gọi cho cậu luôn này. Có chuyện gì vậy?
- Seungri bị tai nạn, chính xác là cậu ta đâm người ta.
- Cái gì?

- Tai nạn, nghe không hiểu tiếng Hàn à?

Tút tút… điện thoại đầu dây bên kia bị ngắt ngay lập tức. Young Bae lắc lắc đầu quay sang nhìn Top:

- Cậu ta tắt máy rồi.
- Ừm. Đừng nói Seungri bị hôn mê cho cậu ta. Không sự việc phức tạp hơn đó.
- Vâng. Đành vậy thôi…
- Giờ qua phòng cậu ta đi, tôi sợ cậu ta làm gì quá mất!

- Vâng.

Ở bên này Jiyong cúp máy ngay lập tức mở điện thoại ra lên mạng. Thông tin về vụ tai nạn của cậu với đủ loại thông tin trái chiều đập vào mắt anh. Tay anh run lẩy bẩy không thể nhấc lên, mọi thứ dường như sụp đổ ngay trước mắt. Jiyong không thể nghĩ thêm gì nữa. Anh không  biết mình nên làm sao ngay khoảnh khắc ấy. Người anh yêu thương nhất trên cõi đời này, ánh nắng của anh, niềm hi vọng của anh, cuộc sống của anh. Anh cứ nghĩ rằng việc chia tay với cậu đã chạm đến giới hạn đau đớn nhưng rồi khi nhận được tin cậu gặp tai nạn, anh nhận ra, hóa ra nỗi đau của anh chẳng là gì cả. Người ấy… Jiyong như nghĩ ra điều gì lao vội vàng ra ngoài mặc kệ bây giờ anh phải trở về, anh phải ở gần cậu. Anh vừa lao ra đến cửa Young Bae, Top và Dae Sung đã đứng ngay ngoài định bước vào:

- Jiyong, cậu đi đâu?
- Em phải về Hàn!
- Cậu điên à, họp báo bây giờ còn đi đâu?
- Em phải trở về, bằng giá nào em cũng phải trở về!
- Cậu về thì giải quyết được cái quái gì chứ! Ở lại biểu diễn concert xong rồi về!
- Không được!
- Cậu phải ở lại. Giờ phải bình tĩnh. Cậu ta không sao, đang ở nhà rồi nhưng vì cậu ta là người gây tai nạn nên cần có vài thông tin nhiễu loạn như vậy.
- Thật không? Em ấy không sao ư?
Top thở dài gật đầu:
- Ừm, không sao. Cậu ta đâm người ta cơ mà có thể sao được chứ! Có khi giờ đang bị mắng trong phòng chủ tịch rồi ý!
- Thật?
- Ừm… Tôi lừa cậu làm gì!
Top cúi đầu thở dài. Không ngờ kĩ năng diễn xuất anh lại phải dùng trong trường hợp này. Anh không nỡ lừa cậu em của mình nhưng trong trường hợp này, nếu để cậu ta biết sự thật chạy về Hàn, sợ rằng sẽ bỏ lại 1 đống rác không ai giải quyết nổi.
- Vậy em gọi cho em ấy…
- Gọi giờ cậu ta không nghe đâu. Nghe nói đang ở văn phòng chủ tịch rồi!
- Sao ở mãi đó được?
- Thì phải vậy chứ. Cậu ta gây tai nạn, nếu không xử lý cẩn thận bây giờ sẽ khiến danh tiếng cậu ta tan tành hết cả!
- …
- Bình tĩnh đã, xong việc bên này rồi về!
- …
- Được không? Bây giờ cậu phải giải quyết, cậu ta giờ không diễn được, còn phải nói chuyện với bên này nữa.
- Em...
- Tôi biết cậu sốt ruột, tôi cũng sốt ruột chứ. Nhưng giờ cũng không làm khác được. Sự việc cũng xảy ra rồi, phải giúp cậu ta thu dọn hậu quả thấp nhất có thể. Hiểu không?

- Ừm…

- Vậy đấy. Bình tĩnh lại. Trước đây vụ của cậu và Dae Sung khiến Big Bang lao đao 1 thời gian dài như vậy, bây giờ phải thu dọn sạch sẽ để sau này cậu ta quay lại ca hát đơn giản.

- ....
- Hãy nhớ thái độ bây giờ của 4 chúng ta sẽ quyết định lớn đến scandal lần này của cậu ta hiểu không? Bình tĩnh bình tĩnh!!!!
- Ừm... em hiểu rồi...

- Giờ chuẩn bị đi họp báo đi!

Jiyong không nói gì nữa lầm lũi đi chuẩn bị họp báo…

😭😭😭😭😭😭😭😭 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro