Chương 130: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày concert của YG như rút cạn hết sức lực của Big Bang. Chưa bao giờ họ mệt mỏi đến như vậy. Thiếu 1 người Big Bang không thể hoàn chỉnh, lại là thiếu cậu út luôn vui vẻ giao lưu với khán giả. Họ phải đeo chiếc mặt nạ tươi cười cả ngày dù trong lòng đang gào thét đến điên cuồng. Jiyong đương nhiên tâm trạng tồi tệ đến cực hạn, anh gọi cho cậu chuông reo vài lần rồi tắt máy khiến trái tim anh hụt hẫng vô cùng. Anh nghĩ cậu không muốn nghe điện thoại của anh mà không biết mẹ cậu đã cầm máy cả vài ngày nay. 3 con người kia càng mệt mỏi, vừa lo nói dối Jiyong vừa đợi tình hình Seungri bên kia. Đã 2 ngày rồi cậu vẫn chưa tỉnh. Sự việc diễn ra nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ thế nhưng đã đâm lao rồi, họ cũng không còn cách nào khác tiếp tục lừa Jiyong như vậy. Jiyong trải qua 2 ngày concert lại thêm giới thiệu sản phẩm nào đó, chính anh cũng mơ hồ không rõ lắm, giờ tâm trí anh không đặt vào bất cứ thứ gì nữa. Lần đầu tiên anh đứng trên sân khấu hát thế nhưng hồn lại bay bổng ở 1 nơi khác, lần đầu tiên anh cười mà không hiểu vì sao mình cười, lần đầu tiên mỗi khi trái tim đập nặng nề anh lại phải cố gắng gồng mình để lại nhe răng nhếch môi, lần đầu tiên chính anh lại ghét bản thân mình sao giả tạo đến nhường đó, lần đầu tiên anh ghét tất cả mọi thứ, ghét cả concert anh luôn mơ ước được đứng trên, ghét những cô gái fan gán ghép với mình, ghét cả những cô gái fan luôn mơ mộng anh sẽ yêu và cưới 1 trong số đó. Thật nực cười! Nếu có thể anh cũng muốn làm họ hài lòng lắm chứ! Nếu yêu 1 trong số những cô gái đó anh sẽ công khai cho cả thế giới này biết, anh sẽ bảo vệ người anh yêu theo cách đó. Thế nhưng trái tim anh lại chỉ thuộc về cậu, anh lại không thể hét lên cho họ biết anh yêu cậu đến mức nào. Chấp nhận yêu nhau trong bí mật, chấp nhận chỉ dám hẹn hò cùng nhau trong lén lút, chấp nhận chỉ dám cầm tay nhau khi màn đêm buông xuống, chấp nhận tất cả những điều đó, thế nhưng anh còn phải chấp nhận giả tạo đi cùng 1 cô gái khác, chấp nhận nói lời chia tay khi vẫn còn yêu cậu đến muốn chết đi, chấp nhận cả việc cậu đang xảy ra chuyện gì đó mà anh mơ hồ hiểu rằng nó không đơn giản như vậy nhưng anh vẫn không được trở về bên cậu, chính xác hơn... anh không có cái quyền đó. Sự thật là 2 người đã chia tay, điều đó chẳng thể thay đổi, chính anh là người đã nói câu đó ra. Anh cứ nghĩ rằng chỉ cần cậu an ổn 1 cuộc đời bình thường anh cũng sẽ hạnh phúc thay cho cậu. Thế nhưng giờ anh chỉ muốn vứt hết tất cả cái lí lẽ tình yêu cao thượng ngớ ngẩn của mình đi, anh hối hận lắm rồi, hối hận đến phát điên đi được. Thật may mắn cậu không xảy ra chuyện gì nếu không anh sẽ tự giết chết bản thân mình mất. Ngày hôm nay, sau khi cười cười cợt cợt cùng cô em gái trưởng nhóm 2NE1 trong buổi giới thiệu sản phẩm, Jiyong lầm lũi trở về phòng luôn mặc cho mọi người liên hoan mừng concert thành công. Ừ thì đúng là với họ concert thành công lắm, khán giả vui vẻ nhiệt tình, nghệ sĩ cũng cháy hết mình trên sân khấu. Thế nhưng với Jiyong, không có cậu, không có hình ảnh 1 cậu út loi nhoi trên sân khấu, không có Strongbaby, không có Let’s talk about love nghĩa là không có gì cả. Đột nhiên anh nhớ đến 1 bài hát Trung anh mới nghe gần đây: Dù có ai đưa cho anh 1 bản tình ca muốn anh hát cũng chỉ là gượng ép mà thôi, dù sân khấu có tỏa sáng nhường nào cũng không bằng ở bên người anh yêu nhất... danh tiếng cũng chỉ như bọt khí mà thôi... Jiyong cứ nằm như vậy lắng nghe những giai điệu đó nhưng nhấn chìm mình trong nỗi buồn không thể vượt qua. Anh nhớ ra để quên điện thoại chỗ staff, anh quyết định xuống lấy để gọi lại cho Seungri 1 lần nữa. Anh sẽ gọi đến khi cậu nghe mới thôi. Jiyong đi xuống dưới sảnh khách sạn...

Ở dưới này mọi người đang cùng nhau uống chút rượu. Tâm trạng Big Bang cũng không khá hơn bao nhiêu nhưng cũng không thể để ảnh hưởng đến mọi người nên miễn cưỡng xuống uống cùng. Dae Sung nhất quyết không chịu xuống, cũng không ai ép buộc cậu cả. Chỉ có Young Bae và Top tham gia 1 chút với mọi người coi như thay mặt Big Bang…

Không khí ồn ào vui vẻ khiến Young Bae hơi hơi cau mày, đương nhiên cậu chẳng thể bắt họ phải lo lắng cho Seungri của Big Bang, thế nhưng uống mừng trong khi cậu vẫn nằm bệnh viện chưa rõ ra sao vẫn khiến cậu dâng lên cảm giác khó chịu vô cùng... Top đang giả vờ cười cợt uống với vài cậu dancer bên kia liếc thấy vậy bèn đến gần Young Bae. Top vỗ vỗ vai như hiểu được tâm trạng của anh:

- Sao vậy?
- Anh biết rồi mà còn hỏi, em hơi khó chịu.
- Bỏ đi, mai về rồi... Đừng làm mất vui, không thể kéo mọi người được, họ đâu thân thiết gì với Seungri đâu chứ…
- Ừm... trước kia thấy cậu ta vui vẻ nói chuyện cởi mở cùng cứ ngỡ quan hệ tốt lắm… Giờ thì xem xem… đúng là…. Mà vẫn chưa có tin của cậu ta nữa...
- Ừm, anh vừa gọi, chưa tỉnh nhưng khám tổng thể thì không sao. Thêm nữa hình như bị suy nhược cơ thể, ăn uống không đủ đợt này.
- Sao lại suy nhược cơ thể? Cậu ta giảm cân?
- Có gầy đâu mà giảm?
- Chẳng lẽ…
- Chắc tâm lý gặp chuyện gì đó. Cậu ta với Jiyong mới chia tay nhau.
- Nhưng… Seungri đâu phải kiểu người như vậy chứ! Cậu ta đâu phải kiểu người lụy tình như Jiyong đâu?
- Nhìn vậy chưa chắc đã vậy. Cậu ta không yêu Jiyong đã không bất chấp tất cả theo Jiyong như vậy chứ? Còn không lụy tình là gì?
- Chẳng lẽ…
- Ừm… là Jiyong đòi chia tay đó. Hôm nọ cậu ta nói với tôi như vậy!
- .... Chắc không phải vì Jiyong đi, đột nhiên em có cảm giác muốn tát cho cậu ta 1 cái ghê!
- Haha, trước cậu nói thương cậu ta cơ mà?
- Đúng vậy, nhưng tình yêu của cậu ta thật quá cực đoan. Em có cảm giác như cậu ta đã hủy hoại Seungri như ngày hôm nay vậy... trước đây cậu nhóc đó đáng yêu biết bao...
- Seungri như ngày hôm nay là lựa chọn của cậu ta. Chẳng ai bắt ép được con người đó cả. Cậu ta cũng lớn rồi, chưa kêu ca thì thôi cậu khóc thuê cái quái gì chứ!
- Em không biết! Jiyong mà có mặt ở đây bây giờ em sẽ đấm cho cậu ta 1 nhát mới hả dạ!

- Haha, cậu ta đằng sau lưng cậu kìa!

Top cũng chỉ thuận miệng đùa cho vui như vậy nhưng khi Yong Bae quay lại thấy Jiyong đang lững thững xuống thật. Young Bae sẵn có chút men trong người liền nhảy qua túm lấy cổ áo anh:

- Này Jiyong, cậu là thằng khốn! Cậu...ợ... Seungri của tôi...ợ...
- Làm sao? Bỏ ra!

- Seungri của tôi…ợ…

Top vội vàng kéo Yong Bae bịt mồm ngăn cậu ta lại:

- Nói ít thôi!
Rồi quay sang Jiyong:
- Cậu ta say, hưng phấn quá đà ấy mà...
- Em không say! Cậu ta là thằng khốn! Seungri còn đang nằm trong viện mà cậu ta vẫn lang thang ở đây! Còn lũ người kia nữa! Họ uống rượu vui vẻ như vậy vì sao chứ! Seungri của chúng ta còn đang nguy kịch biết có tỉnh lại hay không chứ?
Top gắt khẽ:
- Im ngay!
- Anh phải để em nói! Seungri của chúng ta, người của cậu đó, cậu nói sẽ bảo vệ cậu ta cơ mà! Lúc cậu muốn chính thức hẹn hò với cậu ta cậu nói gì với chúng tôi? Lúc cậu nói đính hôn cậu nói gì? Giờ thì sao chứ? Nếu muốn chơi bời tìm người khác mà chơi! Cậu ta là để cậu chơi bời đó hả?
- Cậu nói gì?
- Tôi nói sai ư? Cậu không hiểu tiếng Hàn nữa à?
- Seungri bị làm sao?
- Hả?

- Tôi hỏi cậu Seungri bị làm sao?

Jiyong gằn giọng lên nhìn chằm chằm Young Bae đang say ngất ngưởng. Top than thầm kêu trời: Thôi xong! Vậy là không thể giấu được nữa rồi. Cậu anh cả thở dài nhìn Jiyong:

- Từ từ nói chuyện. Lên phòng đi chúng ta nói chuyện…
Jiyong gằn giọng:
- Tôi hỏi lại lần nữa Seungri bị làm sao?

- Hôn mê rồi! Hôn mê 3 ngày nay rồi chưa tỉnh! Sống chết không rõ, vậy cậu vừa lòng chưa hả đồ vô tâm kia?

Jiyong đứng chết trân nhìn Young Bae như vậy. Anh chưa thể tiêu hóa nổi những lời vừa rồi của cậu bạn, Seungri của anh… Seungri của anh… không thể nào như vậy! Anh run rẩy cầm tay Top:

- Anh, anh nói thật cho em đi. Seungri bị sao rồi?
Top nhìn bàn tay run rẩy của cậu em, móng tay hơi dài có chút lạ bởi cậu rất thích gặm móng tay giờ đang cắm vào da thịt anh đau nhói. Không còn cách nào khác anh đành thở dài:
- Ừ… cậu ta hôn mê chưa tỉnh…
Jiyong không nói thêm bất cứ lời nào nữa ngay lập tức chạy về phòng lấy điện thoại gọi điện đặt vé mát bay. Top đuổi theo:
- Jiyong, chúng ta đặt vé mai trở về rồi mà, cậu không cần vội. Bên đó có chủ tịch lại có bố mẹ cậu ta ở đấy rồi. Yên tâm đi.
Jiyong không quan tâm đến lời nói đó, anh gọi điện thoại trong tuyệt vọng nhưng không thể có vé gấp như vậy cho anh trở về trong đêm. Jiyong ngồi bệt xuống đất, vô thức cắn chặt môi đến mức gần như bật máu khiến Top xót xa vô cùng, anh ngồi xuống bên cạnh Jiyong an ủi:
- Không sao. Không sao mai về rồi…
- Em không thể đặt được vé, em không thể trở về cạnh em ấy. Em phải làm sao đây?
- Jiyong… bình tĩnh đã!
- Em không thể trở về, vì sao chứ? Vì sao em lại là kẻ duy nhất không biết gì?
- Không sao... tôi đã gọi về bên Hàn, tình hình cậu ta không quá tệ đâu. Chỉ là quá mệt mỏi nên chưa tỉnh thôi…
- Em không thể mua được vé bây giờ… em không thể trở về…
Jiyong lúc đó chỉ lẩm bẩm câu nói ấy, anh không để lời an ủi của Top vào tâm trí được nữa. Anh chỉ biết anh rất rất muốn trở về, không cần biết trở về sẽ ra sao, có được gặp cậu không hay cậu đã qua khỏi, anh chỉ muốn trở về, anh phải nhìn thấy cậu, anh phải biết rằng cậu ít nhất vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Ngay lúc này anh đang rất sợ, người đó của anh, nếu như… nếu như cậu không thể qua khỏi, anh cũng không thể sống nổi. Top nhìn bàn tay run rẩy, ánh mắt trống rỗng lộ vẻ sợ hãi cùng cực của Jiyong thở dài đứng dậy gọi điện 1 lát rồi quay lại:
- Cậu chuẩn bị đi, chuyến bay 9h còn 1 ghế trống nhưng phải đi đến sân bay X ở thành phố Y… Tôi sẽ bắt taxi đi cùng cậu.
- Không cần đâu. Em…
- Đi thôi. Từ chối không có vé cho cậu đâu.
Cứ như vậy Top bắt taxi đưa Jiyong đến tận thành phố khác cách hơn 100km. Đi xe vật vã 2 tiếng đồng hồ 2 người không hề nói 1 câu. Jiyong chỉ im lặng nhìn ra ngoài bằng ánh mắt trống rỗng vô hồn như vậy khiến Top lo lắng vô cùng. Lần đầu tiên anh chứng kiến cậu trưởng nhóm đôi lúc nghiêm khắc đôi lúc nghịch ngợm đáng yêu, có lúc hay xúc động nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ Jiyong lại có dáng vẻ giống như cả thế giới sụp xuống trước mắt như vậy. Trước đây anh luôn biết Jiyong mê mẩn Seungri đến mức nào nhưng ngày hôm nay, anh hiểu rằng đó không chỉ là tình yêu, mà còn là dựa dẫm vào cậu ta giống như có những loài thực vật kí sinh cùng nhau, 1 loài chết cả 2 sẽ cùng chết. Đó là định mệnh. Họ sinh ra vốn đã là 2 loài khác biệt nhưng khi đã sống cùng nhau, kí sinh cùng nhau mãi mãi không thể tách rời được nữa. Top biết mọi lời an ủi lúc này chỉ vô dụng, bởi vậy anh chỉ ngồi im nhìn Jiyong như vậy. Cho đến khi đến nơi, nhìn Jiyong che phủ kín mít rồi xuống sân bay anh chỉ nhắc:
- Đi lại cẩn thận đừng để bị phát hiện.

- Em biết rồi. Đi đi…

- Cho em biết bệnh viện Seungri nằm được không, giờ nếu anh không nói sẽ không có ai chịu cho em biết cả… được không anh Seung Hyun?

Top nhìn sang anh, đôi mắt lấp lánh của Jiyong bao năm nay giờ đã tối sầm lại đầy mệt mỏi:
- Cậu ta ở bệnh viện Z, hôm nay có bố cậu ta và quản lý cũ trông thôi, tôi sẽ tranh thủ liên lạc với cậu quản lý đó, may mắn sẽ được gặp 1 chút…
- Thật sao?
- Ừm… tôi sẽ gọi cho cậu, nhớ cầm điện thoại…
- Vâng. Cảm ơn anh nhiều.
- Không có gì… xin lỗi… vì giấu cậu…
- Em hiểu vì sao mọi người giấu em nhưng em không thể nói câu tha thứ bây giờ dù em chẳng có quyền như vậy…
- Cậu… haizzz… không sao. Tôi hiểu, giờ về đó đi đã. Cậu ta cũng cần có cậu. Sẽ ổn thôi.
- Hi vọng vậy.

- Ừ. Đi đi.

Top nhìn Jiyong trùm mũ lên đầu lầm lũi bước ra ngoài sân bay. Anh thở dài than vãn: tình yêu thật  phức tạp! Chỉ hi vọng những người yêu nhau có thể cả đời bên nhau…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro