Chương 131: Tất cả cháu đều biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong đêm hôm ấy trở về Seoul vội vàng chưa từng thấy. Anh vội vàng bắt taxi đến cổng bệnh viện Z rồi lấy điện thoại gọi cho quản lý của Seungri:
- Anh Kim à?
- Ừm… là tôi đây…
- Em muốn vào thăm Seungri 1 chút được không anh?
- Việc này… mẹ cậu ấy đã dặn…
- Em hiểu… Em chỉ nhìn cậu ấy 1 chút thôi. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu!
- Ừm, vậy cậu vào đây chút đi. Bố cậu ấy đang đi ăn, tôi đưa cậu vào chút
- Cảm ơn anh nhiều.
- Ừm. Nhanh lên nhé!
Jiyong vội vã xuống xe lên phòng chăm sóc đặc biệt. Anh quản lý hôm nay ở lại với Seungri cũng chính là người cùng họ sang Mỹ ngày trước, bởi vậy anh rất hiểu tình cảm của Jiyong. Nhìn Jiyong vội vàng bước đến với gương mặt hốt hoảng, anh khe khẽ thở dài. Mấy ngày hôm nay nhiều người lo lắng cho Seungri nằm ở kia nhưng tất cả chỉ giống như lo sợ tai nạn của cậu ảnh hưởng đến họ như thế nào, ngoài gia đình cậu sợ rằng cũng chỉ có Jiyong mang theo hốt hoảng thực sự đến như vậy lo lắng cho Seungri…
Jiyong nhìn Seungri nằm trong phòng chăm sóc cách ly đặc biệt. Gương mặt cậu bình yên như vậy giống như chỉ đang ngủ 1 giấc, chỉ cần anh gọi khẽ 1 câu cậu sẽ mở mắt ra càu nhàu với anh như những ngày tháng xưa cũ thế nhưng bởi nó bình yên như vậy khiến anh lo sợ, cậu nằm trong căn phòng kia, giống như chỉ 1 giấc mơ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Tay anh áp lên tấm kính dày cố gắng cảm nhận được 1 chút tồn tại của cậu, rằng cậu vẫn đang hiện hữu trên thế giới này, cậu sẽ không thể biến mất. Seungri à… anh không cần em phải bên anh nữa, anh không cần em bớt càu nhàu, anh không cần em đi chơi ít đi, anh sẽ không ghen tuông đến mờ mắt khi em tán tỉnh bất kì cô gái nào nữa, anh sẽ không lạnh lùng với em nữa, chỉ cần em muốn, anh sẽ quỳ gối dưới chân em vô điều kiện. Chỉ cần em tồn tại trên đời này thôi được không? Chỉ cần em hiện hữu để anh biết rằng vẫn còn có 1 thứ đáng để anh bấu víu vào, thế giới này lạnh lẽo vô tình đến như vậy, không có em anh biết phải làm sao? Seungri à… anh phải làm gì đây? Anh sao có thể tồn tại mà không có em? Anh sao có thể???
- Cậu làm gì ở đây?
Giọng nói quen thuộc vang lên. Là mẹ cậu đang từ ngoài đi vào, Jiyong chỉ liếc qua bà rồi vẫn nhìn chằm chằm vào Seungri đang nằm kia. Bà tức giận giằng mạnh tay anh:
- Đi ra ngoài!
- …
- Tôi nói cậu đi ra ngoài!
Jiyong khắc sâu gương mặt của cậu 1 lần nữa rồi lững thững đi ra ngoài dường như không quan tâm đến lời bà nói:
- Cảm phiền cậu lần sau đừng đến đây nữa!
Jiyong cúi đầu nói khẽ:
- Cô nhất định phải chia rẽ chúng cháu mới được hay sao?
- Haha, chia rẽ? Tôi chia rẽ các người? Tôi nào có cái tài đó! Nói ra là cậu chơi chán con trai tôi rồi đá nó thì đúng hơn!
- Phải. Chúng cháu chia tay rồi.
- Vậy tốt! Giờ mời cậu về cho, đừng ở đây giả nhân giả nghĩa nữa!
- Seungri… tình hình sao rồi ạ?
- Đi về! Đừng để tôi nặng lời!
- Cháu chỉ quan tâm hỏi thăm em ấy thôi…
- Quan tâm? Nực cười! Quan tâm lúc nó xảy ra tai nạn cậu đang ở đâu? Lúc nó gọi cho cậu cậu đang ở đâu? Lúc biết nó nằm viện cậu đang ở đâu? Ở đâu ra cái kiểu quan tâm kiểu như thế hả?
- Là sao cơ ạ?
Mẹ Seungri nhìn chòng chọc cậu, lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại riêng của cậu ném vào mặt anh:
- Tôi đã xem nhật kí điện thoại, trước khi nó gây tai nạn chỉ 2p là gọi cho cậu. Gọi cho cậu 2 lần gọi nhỡ 5 lần, 1 tin nhắn. Cậu dám nói cậu không liên quan?
- Cháu… cháu… không…
Jiyong vội vàng nhặt điện thoại của Seungri lên run run mở ra. Cuộc gọi cuối cùng trong danh sách ngày hôm ấy là gọi cho anh. Thế nhưng tối hôm đó anh say rượu, là ai nghe điện thoại của anh? Là ai nghe điện thoại để cậu phải kích động như vậy? Jiyong lướt đến tin nhắn cuối cùng: Em thực sự đã nghĩ sẽ ở bên anh cả đời… 1 tin nhắn như vậy, anh hiểu rằng ngay thời khắc trước khi vụ tai nạn cậu đã quyết định thực sự chấm hết tất cả với anh. Chia tay nhau thực sự… Sống lưng Jiyong lúc đó trở nên lạnh lẽo giống như anh đang lạc trong hầm băng nơi Bắc Cực. Nếu chính anh là nguyên nhân gây ra chuyện này cả đời anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Seungri của anh, anh thậm chí còn không nỡ đánh cậu nặng 1 cái, anh thậm chí chỉ cần thấy cậu cau mày cũng hốt hoảng vậy mà giờ đây…
- Tôi thừa nhận là tôi giăng bẫy để cậu rơi vào, tôi muốn cậu chia tay với Seungri là thật. Nhưng… Jiyong này, nếu cậu không vô tình đến thế, cậu không đòi chia tay với nó liệu nó có khổ sở như bây giờ không?
Jiyong vẫn cầm chặt chiếc điện thoại trong tay không nói gì. Anh để móng tay đâm vào da thịt của mình cho tỉnh táo đôi chút nhưng cả tay anh chỉ là cảm giác tê dại không hề biết đau. Anh lạnh nhạt:
- Cô lừa cháu?
- Phải! Thế nhưng sự việc đến nông nỗi ngày hôm nay là do cậu, cậu quá vô tình, cậu quá ngu ngốc, cậu chỉ có thể tự trách mình thôi. Đến nước này tôi hi vọng cậu từ bỏ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Seungri 1 lần nữa.
- Cháu sẽ không xuất hiện nữa. Nhưng đợi em ấy tỉnh lại đã!
- Không cần, nhà tôi có người chăm sóc nó, không nhọc lòng đến cậu!
- Cháu nhất định phải làm vậy!
- Cậu…
- Cháu đã hứa sẽ rời xa em ấy. Cháu sẽ làm như vậy. Ở bên cháu em ấy phải chịu đựng nhiều thứ như vậy, tất cả mọi người đều nói cháu vô tâm, vậy em ấy còn thấy điều đó rõ đến mức nào chứ! Là cháu không xứng với em ấy, cháu sẽ không ám ảnh em ấy thêm nữa, nhưng cháu nhất định phải đợi được em ấy tỉnh lại!
- Cậu…
- Và cô à. Cháu không ngu ngốc đến mức đó đâu!
- Ý cậu là sao?
Jiyong ngoảnh mặt đi giọng nhẹ bẫng:
- Cháu biết tất cả, kế hoạch của cô và chủ tịch Yang. Cháu biết mọi người lừa cháu nhưng cháu vẫn nghe theo, cô biết vì sao không? Vì cháu hiểu nếu cháu không đồng ý cô sẽ tìm ra cách khác ngăn cản. Cháu biết cô sẽ không để im như vậy. Nếu như đến 1 ngày cháu và cô đứng trên 2 chiến tuyến khác nhau, em ấy phải lựa chọn… sẽ thật đau lòng biết bao. Cháu không nỡ để em ấy phải lựa chọn, vì dù chọn ai cũng sẽ khiến em ấy hối hận cả đời này!
- Cậu…

- Cô là mẹ em ấy, em ấy chỉ có 1 người mẹ nhưng tình yêu lại chưa chắc chỉ có mình cháu. Mất đi cháu cả đời em ấy sau này chưa chắc đã đau khổ nhưng nếu lựa chọn từ bỏ cô, dù có hạnh phúc bên cháu em ấy cũng sẽ luôn day dứt hối hận…

Mẹ Seungri loạng choạng suýt ngã. Bà chợt nhớ về những lời ngày hôm đó con trai bà nói: mẹ có làm gì con cũng không thể ghét mẹ, con chỉ có mình mẹ… Hóa ra không phải bà đang giăng bẫy bọn họ mà bởi Jiyong đã lựa chọn từ bỏ. Bà khó nhọc lên tiếng:

- Cậu... cậu thật sự…
- Cháu yêu em ấy, đó là tình cảm thực sự. Thực sự rất yêu. Nếu em ấy bên cháu hạnh phúc thực sự cháu sẽ không bao giờ từ bỏ. Thế nhưng bên cháu khiến Seungri khó xử như vậy, giờ lại còn nguy hiểm như vậy, thà chết cháu cũng không thể để nó xảy ra. Thế nên cô có thể coi thường tình yêu của cháu, cô có thể dẫm đạp nó nhưng hãy yên tâm, cháu xưa nay đã nói là làm.
- Vậy… vậy… thì… tốt…
- Cô yên tâm, cháu sẽ rời xa em ấy.
- …
- Cháu chỉ xin cô cho cháu ở đây cho đến khi em ấy tỉnh dậy, cháu sẽ đi ngay lập tức!
Jiyong cúi gập người thể hiện ý chí sắt thép anh sẽ không đi đâu cả. Mẹ cậu nhìn thấy như vậy có chút mềm lòng bèn thở dài:
- Được rồi!
- Cháu cảm ơn cô ạ!
- Nhưng cậu không được để lộ cho bố nó biết. Giờ đã quá loạn rồi!
- Cháu hiểu ạ. Cháu sẽ chỉ đến lúc đêm thôi.
- Ừm…
Nói rồi Jiyong quay người ngồi xuống ghế dài không nói gì nữa. Mẹ Seungri cũng mặc kệ anh đi tìm bác sĩ nói chuyện. Jiyong cứ ngồi mãi ở đó không biết bao nhiêu tiếng, cũng không biết đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc cho đến khi 1 y tá đến:
- Anh này, không được hút thuốc trong bệnh viện!
Jiyong vội vã dập điếu thuốc cất giọng khản đặc:
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay đi đây!
- Ừm, không sao. Dọn sạch sẽ tàn thuốc đi là được!
- Vâng.
- Anh là GD phải không?
- …phải… nhưng xin lỗi giờ tôi không có tâm trạng để chụp ảnh hay kí đâu…

- Tôi hiểu mà. Không sao đâu, người nhà bệnh nhân vào đây đều như vậy.

- Cô có phụ trách phòng Seungri không? Lee Seung Hyun?

- À có đó. Seungri Big Bang mà! Đúng rồi ! 2 người cùng nhóm nhỉ! Anh quan tâm cậu ấy thật đó!

- Cậu ấy có sao không?
- À chảy máu dạ dày rồi, phải phẫu thuật…
- Có… có… nguy… hiểm… hiểm… không?
- Không sao đâu! Cậu ta đang bị suy nhược cơ thể nhưng sức đề kháng về cơ bản khá tốt.
- Vậy thì tốt rồi. Tốt rồi!
- Phẫu thuật thành công rồi, chắc chỉ sáng nay thuốc tan sẽ tỉnh thôi.
- Vậy thì tốt. Không nguy hiểm chứ?
- Không mà. Anh yên tâm đi!
- Tốt rồi! Tốt rồi!
- Anh vào phòng mà nghỉ 1 chút.
- Không cần, tôi nghĩ ở đây 1 chút là được. Nhìn cậu ấy thêm 1 chút…
- Ừm... anh quan tâm anh em cùng nhóm ghê!
- Ừm… cô có thể cho tôi số điện thoại được không?
- Hả?
- Cô đừng hiểu lầm! Tôi sau này không thể thường xuyên đến đây nên muốn hỏi thăm qua cô.
- À…
- Vì mọi người hay giấu bệnh của cậu ấy…
- Được thôi, anh lưu vào…

- Cảm ơn cô rất nhiều.

Jiyong vừa chào tạm biệt cô y tá ngồi thêm 1 chút thì nhóm Young Bae, Top và Dae Sung tới. Jiyong lạnh lùng nhìn qua Young Bae không nói gì, thực sự anh rất khó chịu bởi bọn họ giấu anh lâu như vậy nhưng giờ sức khỏe Seungri còn chưa ổn định, anh chẳng có tâm trạng để hỏi tội. Young Bae nhớ chút chút chuyện tối hôm qua lúng túng quay ra Jiyong:

- Seungri… à… ờm… sao… rồi…
- Không sao, phẫu thuật rồi, chắc trong hôm nay sẽ tỉnh!
- Vậy thì tốt quá!
- …
- Cậu đi nghỉ ngơi ăn uống gì đi lát cậu ta tỉnh thì vào gặp!
- Không cần đâu!
- Đi đi, lát nữa vào nói chuyện với cậu ta…
- Em ấy tỉnh mình sẽ đi.
- Sao lại vậy?
- Bọn mình chia tay rồi.
- Cậu… cậu ta đang như vậy…

- Bọn mình chia tay rồi!

Jiyong lặp lại câu nói đó như nhắc nhở cả chính mình như vậy. Young Bae gào lên:

- Đồ vô tình!
- Phải, mình là như vậy đấy! Ở bên mình em ấy chỉ có nguy hiểm mà thôi!

- Cậu…

Young Bae đang định mắng thêm gì thì bên kia ồn ào truyền đến tin vui Seungri đã tỉnh dậy. Jiyong nhìn qua chỉ 1 vài giây rồi đứng dậy ngay:

- Mình có việc đi luôn đây.

- Đồ điên!

Young Bae nhỏ giọng mắng chửi cậu bạn thân. Top đi đến vỗ vỗ vai cậu.

- Kệ đi!
- Sao cậu ta có thể máu lạnh như vậy chứ?
- Cậu không nhận ra sao?
- Nhận ra gì cơ ạ?
- Jiyong có nỗi khổ riêng đấy… chứ cậu nghĩ vì sao cậu ta hôm qua điên cuồng đặt vé, về đây trong đêm lại ở cả đêm mà giờ lại đi? Cậu nghĩ hết tình cảm sẽ làm như vậy à?
- Nhưng…
- Mặc kệ bọn họ đi. Đợi sau này Seungri khỏe lại đi tour cùng nhau thì tìm hiểu sau cũng được! Rừng còn đó lo gì thiếu củi đốt chứ! Giờ lo cho sức khỏe Seungri kia kìa…

- Cũng đúng, kệ Jiyong đi! Phát bực mà!

Young Bae và Top hối hả đi vào phòng. Dae Sung dừng lại 1 chút liếc mắt nhìn dáng vẻ Jiyong rời khỏi bệnh viện, vừa hối hả vừa cô đơn đau đớn đến kì lạ. Không hiểu sao Dae Sung lại đau lòng vì anh Jiyong đến như vậy trong khi rõ ràng Seungri mới là người đang nguy hiểm nằm kia…

------
Truyện còn hơn 40 chương nữa là hết. Nên định 1 ngày 1 chương để lâu hết hay mấy bạn muốn tui vẫn up 1 ngày 2 chương. Như vậy cũng sắp hết rồi a. 😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro