Chương 132: Tìm ra kẻ nghe điện thoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong trở về nhà, anh cũng không bận rộn mà bắt tay vào tìm ra kẻ đã nghe điện thoại của mình ngày hôm đó. Hôm ấy anh chẳng nhớ điều gì, chỉ biết mình điên cuồng uống rượu để giải tỏa hết bức bối trong lòng. Jiyong cay đắng nhận ra dù có là ai đi nữa, người có lỗi nhiều nhất vẫn là anh. Đêm hôm đó, người cậu muốn gặp là anh, anh không thể tưởng tượng ngày đó, cậu đã mang theo hi vọng gì để gọi cho anh. Cậu vốn là 1 người cứng đầu lại cố chấp như vậy, thế nhưng thời gian gần đây hết lần này đến lần khác cậu vứt bỏ lòng tự tôn cao ngất của mình để đến tìm anh. Vì sao khi ấy anh không nhận ra, vì sao anh luôn nghĩ rời xa cậu khi ấy sẽ tốt cho cậu chứ? Phải chăng nó chỉ để thỏa mãn cái mà anh tự cho là sự hi sinh của mình? Tình yêu của anh chỉ đem lại cho cậu toàn mệt mỏi và nguy hiểm như vậy hay sao? Jiyong nhớ lại gương mặt của cậu nằm trên giường bệnh vừa rồi, lại nhớ đến nụ cười rực rỡ cũng của người đó 10 năm về trước. Chỉ mới 10 năm, mới đi được 1 quãng thời gian không quá dài như vậy mà cậu đã trở nên như vậy. Nếu như không có anh, không có anh xuất hiện trong cuộc đời của cậu, nếu như anh không cố chấp dây dưa bên cậu cả quãng thời gian tuổi trẻ này, nếu như anh không sống chết chiếm lấy cậu có lẽ ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra. Anh cảm thấy mình thật ích kỉ, bắt đầu là anh và kết thúc cũng là anh, anh chưa từng để cậu lựa chọn. Nếu có thể quay lại, anh sẽ để cậu đi con đường của cậu, sẽ có 1 cô gái xinh đẹp hay làm nũng yêu thương cậu, anh sẽ chỉ là 1 người anh thân thiết với cậu, đôi lúc ra ngoài uống rượu cùng nhau, kể vài câu chuyện… Như vậy… chẳng phải rất tốt hay sao? Dù chỉ cần nghĩ đến cậu sẽ ở bên 1 người khác trái tim anh đau đớn đến không thể thở nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì, chỉ cần cậu còn sống trên đời này, chỉ cần anh có thể đôi lúc nhìn thấy cậu, nhìn thấy nụ cười của cậu là đủ. Anh không dám tham lam thêm nữa, anh sợ 1 ngày nào đó việc hôm nay lặp lại. Cậu trai Gwangju ngày đó so với 1 Seungri bây giờ, luôn luôn mệt mỏi nở nụ cười giả tạo, anh trả lại cho cậu 1 cuộc sống vô tư như ngày ấy, chỉ cần cậu hạnh phúc là đủ…
Jiyong gọi điện cho Xin, cậu ta rất khéo léo ngụy biện, anh biết thừa nói dối nhưng cũng chẳng có tâm trạng bóc trần. Cậu ta vốn là người như vậy, Jiyong gọi cho Kush, người đáng tin 1 chút:
- Kush?

- Ừm. Jiyong?

- Em muốn hỏi anh 1 chút... hôm tối 12 em đi uống với mọi người anh có thấy điện thoại em có người gọi không?

- À…
- Anh có thể nói thật cho em được không? Việc đó rất quan trọng với em! Em xin anh, em chỉ muốn biết sự thật thôi…
- À… cái này... Cậu phải bình tĩnh 1 chút. Tôi cũng không muốn giấu cậu. Muốn đợi vài ngày nữa rồi nói ra.
- Vâng, anh cứ nói đi!
- Đại khái hôm đó Xin rủ cô gái đó đến, lúc bọn anh đi vệ sinh thì điện thoại cậu reo cô ấy thấy số lạ nên nghe, không biết đó là Seungri. Sau đó có gọi lại cậu ta không nghe máy…
- Tầm mấy giờ vậy anh?
- 3h…
Jiyong cứng người lại trầm giọng quát:
- Cái gì? Ai cho cô ta sờ vào điện thoại em giờ đấy chứ?
- Thực ra cũng không thể trách cô ấy được, thực ra vì cậu ấy gọi nhiều quá mà. Cậu bình tĩnh đi.
- Vậy sao? Thế nên cô ta được phép động vào điện thoại của 1 người không quen thân à? Lại là cuộc gọi của người yêu người ta?
- Cái này…
- Anh biết Seungri tai nạn rồi chứ?
- Ừm… biết….
- Nhiều khả năng là do cuộc điện thoại cuối cùng đó anh biết không?
- Ừm…
- Vậy mà anh giấu em hay sao anh Kush?
- Thực ra mà nói, giấu cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu. Việc đó, nói ra chẳng phải lỗi của ai, cô ấy cũng không cố ý làm như vậy…
- Em hiểu! Thế nhưng quan hệ giữa chúng em không thân thiết đến mức cô ta có thể cầm điện thoại của em!
- Cậu… haiz...
- Vậy phải làm sao chứ?
- Haizz, cái này là do tất cả mọi người, lỗi không phải tại 1 mình ai….
- Em thừa biết rằng, lỗi lớn nhất là ở em. Nói ra, chẳng phải tại ai, có lẽ là tại số phận, trăm ngàn ngày không đi uống rượu vì sao lại uống đúng vào đêm ấy, vì sao em ấy lại gọi đúng giờ phút ấy, cô gái đó lại có mặt ngay ở đó. Tất cả có lẽ là số phận. Số phận không muốn chúng em bên nhau… phải vậy không?
- Ý tôi không phải vậy… haizzz… cậu…
- Vậy ý anh là gì? Em nên giết cô ta hay sao?
- Không…
- Anh gửi cho em số điện thoại cô ta đi. Em sẽ nói chuyện với cô ta!
- Hả?
- Không có gì đâu, nhờ cô ta vài chuyện thôi!

- Ừ rồi…

Jiyong cúp máy, mân mê chiếc điện thoại trong tay. Không hiểu sao sau khi biết sự thật anh lại bình tĩnh đến vậy, dường như tìm được câu trả lời chính xác nhất cho việc đó, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Anh cũng hiểu rằng chẳng ai có thể chấp nhận khi gọi cho người mình luôn mong nhớ lại nghe thấy giọng cô gái khác. Càng tiến gần hơn đến sự thật anh càng hiểu rằng, 2 người thực sự không thể nữa. Có thể thực sự trước giây phút đó, cậu sẽ nghĩ vứt bỏ tất cả để 2 người lại bên nhau như cũ nhưng… sau khi nghe thấy giọng cô gái đó, cậu đã chết tâm thực sự. Jiyong cười khổ nhớ đến tin nhắn ngày hôm ấy: em thực sự đã nghĩ sẽ ở bên anh cả đời. Đúng là như vậy, rất tiếc, chỉ là đã, giữa bọn họ, không biết từ khi nào, từ khi có sự xuất hiện của cô gái đó, từ khi mẹ cậu chen vào hay từ khi cả 2 luôn có những bất đồng nhỏ nhặt với nhau đã trở nên xa cách như vậy. Hoặc giả họ vốn khác nhau quá nhiều nhưng bởi trước kia, tình yêu quá lớn đến mức họ cố tình lấp hết đi những khác biệt đó để cố chấp bên nhau. Nghĩ lại, chính anh khi yêu cậu, khoảng thời gian hạnh phúc ít hơn những khi dằn vặt bực bội vì cậu đi chơi vài ngày không báo cho anh. Đôi lúc anh phát điên vì không thể công khai quan hệ của 2 người khiến 1 vài người đòi giới thiệu cho họ vài cô nàng nào đó. Họ vốn đã có người yêu nhưng lại phải giấu giấu diếm diếm, rõ ràng được quyền ghen tuông nhưng lại chỉ có thể tươi cười nhìn đối phương ở gần 1 cô gái khác… Tất cả anh còn không thể chịu đựng được, rốt cuộc cậu làm sao chịu được ngần ấy năm bị anh giam hãm trong chiếc lồng son tình yêu mà anh đặt ra để nhốt cậu vào trong như vậy? Sao cậu chịu được tình cảnh luôn luôn bị anh trách mắng trong công việc đến cá nhân? Sau tất cả anh nhận ra người anh yêu vì tình yêu của anh đã phải chịu đựng nhiều đến mức nào… Bên nhau 10 năm, đánh cắp của cậu 10 năm này, anh thật hối hận. Jiyong vô thức mở điện thoại lên, lướt vài trang báo: vài tiêu đề: Trưởng nhóm BB vẫn tươi cười rạng rỡ tham dự sự kiện mặc lùm xùm của thành viên cùng nhóm… đập vào mắt anh. Jiyong cười khẩy, họ nào biết anh đau đớn đến mức nào chứ, họ nào biết hơn cả thành viên cùng nhóm, cậu là ánh sáng cuộc đời anh, là niềm hi vọng tương lai của anh chứ? Họ thì biết cái quái gì chứ? Anh tiếp tục lướt lướt, 1 vài trang mạng bắt đầu suy diễn đủ thứ về tai nạn của cậu, ban đầu là những suy diễn nhỏ, rồi đến cả việc cậu uống rượu cũng suy ra, rồi 1 loạt những bằng chứng trời ơi đất hỡi, họ nhảy vào công kích cậu, chửi bới cậu, miệt thị cậu. Jiyong ném mạnh điện thoại xuống sàn cũng là con người với nhau sao có thể như vậy, ít ra cậu cũng đang nằm viện, không 1 ai quan tâm đến tình trạng của cậu, họ chỉ đơn giản muốn thỏa mãn hiếu kì về 1 sự việc đang hot hiện nay. Nếu muốn bàn tán như vậy, anh sẽ cho họ bàn tán. Chẳng phải ngứa răng muốn chửi người lắm hay sao? Anh cho họ chửi! Chỉ cần không động đến cậu là đủ. Thật kì lạ, sao họ có thể dùng đủ thứ từ ngữ kinh tởm để nói về cậu như vậy, đối với anh, cậu luôn sạch sẽ đơn thuần như thuở ban đầu, nói ra cậu vốn là người ít chơi bời nhất nhóm, 1 lòng chỉ muốn kinh doanh đầu tư. Giống như có thể đối với họ, cậu chỉ là 1 tên cặn bã nhưng với anh, cậu là thiên thần, là cả thế giới này. Cuộc sống luôn là như vậy, thực ra ngay từ đầu chọn con đường này, anh không biết nhiều như thế. Chỉ là giống như trở thành 1 nghệ sĩ là con đường duy nhất anh có thể đi, cho đến mãi sau này khi bắt đầu sống cùng những scandal không có thật, sống cùng lời chỉ trích của khán giả anh rồi cũng dần quen và không chú ý đến nó nữa. Thực ra, có ai mà không muốn mọi người yêu quý mình chứ, thế nhưng con người lại không dành cho anh nhiều tình cảm đó, vậy nên anh bao năm nay vẫn sống theo cách mình muốn bất chấp tất cả. Thế nhưng ngày hôm nay bọn họ chạm vào giới hạn cuối cùng của anh rồi, anh không thể ngồi im như vậy. Bọn họ có thể mắng chửi anh, có thể miệt thị anh nhưng lại đối với người anh trân quý nhất cũng dùng đủ từ ngữ như vậy. Jiyong thực muốn giết người. Anh mân mê điện thoại 1 hồi tìm cách giải quyết vấn đề thế nhưng thật bất lực. 2 ngày không nghỉ ngơi tử tế đã rút cạn sức lực của anh cộng thêm tâm trạng rối bời khiến anh không thể nghĩ thêm điều gì. Chuông điện thoại của anh reo, Jiyong nhấc máy:

- Alo?

- Anh GD?

- Ừm. Là cô?

- Phải, anh Kush vừa gọi cho em. Em biết là nên gọi điện xin lỗi anh, thực lòng em không cố ý đâu, em… em…
Jiyong không muốn nghe bất cứ câu ngụy biện nào nữa:
- Được rồi!
- Em…
- Tôi cũng chẳng làm gì được cô cả. Cô là con cưng của YG, tôi sao có thể động vào chứ!
- Em… em…
- Thôi đi! Không phải cứ làm gì sai thì xin lỗi 1 câu là đủ. Tôi gây chuyện với Seungri, giờ tôi xin lỗi 1 trăm lần 1 ngàn lần liệu có thể bù đắp những tổn thương em ấy phải chịu không? Nếu em ấy xảy ra chuyện gì cô xin lỗi có được gì không?
- Em… em…
- Hãy giải quyết hậu quả của chuyện này đi!
- Làm như thế nào ạ?
- Qua Hàn đi, chúng ta đi chơi với nhau!
- Là sao?
- Tạo chút scandal giúp cổ phiểu YG biến động cho vui!
- Nhưng... Chẳng phải nói anh không muốn dính đến chuyện này nữa hay sao?

- Giờ tôi lại muốn rồi, tự nhiên muốn lên trang nhất tất cả báo mạng. Muốn nghe chửi, lâu không nghe thấy cuộc đời thật nhạt nhẽo!

- Nhưng em không muốn nữa, em cũng phải tìm người yêu nữa, cứ lằng nhằng như vậy ai dám đến tán tỉnh em nữa đây? Fan Big Bang khắp nơi chửi bới hay ho gì chứ!

- Cô không có lựa chọn đâu! Việc này dù muốn hay không cũng là do cô gián tiếp gây ra! Cố phải chấp nhận hậu quả cho chính cô gây ra, hiểu không?
- Nhưng…
- Để 1 thời gian chuyện này lấn át chuyện của Seungri rồi, tôi sẽ từ từ tung tin chia tay. Chấm dứt tất cả cho cô 1 con đường riêng…
- Ừm… em cũng muốn như vậy.
- Thôi đi, đừng tỏ ra ấm ức như vậy. Bao năm nay tên chúng ta dính đến nhau, danh tiếng cô tăng thêm cũng không ít. IG của người mẫu tầm cô đâu có ai nhiều lượt FL như cô đâu!

- Anh!!! Ý anh là sao?

- Tôi lật bài ngửa luôn, chúng ta quan hệ như thế nào hãy để đúng như thế. Cô và tôi không phải thân thiết gì với nhau, đừng có tỏ ra ấm ức như kiểu cô đang cố giúp đỡ tôi, chúng ta quan hệ 2 bên cùng có lợi, chẳng phải mình tôi. Chẳng phải phim mới của cô sắp phát sóng hay sao? Danh tiếng của Big Bang ở Nhật cũng không quá tệ đâu!

- Anh không cần ăn nói kiểu ấy!
- Vậy sao? Vậy cô muốn tôi phải nói gì sau tất cả những điều cô gây ra cho người đó của tôi, cảm ơn cô chân thành hay khúm núm xin cô?

- Không… haizz, được rồi mai em sẽ sang Hàn.

- Uhm.

- Anh đón em chứ?
- Đương nhiên không. Liên lạc với YG ông ta sẽ đưa người qua đón cô.

- Em biết rồi!

- Vậy đi!

Jiyong cúp điện thoại ngay lập tức. Anh nhợt nhạt cười, có lẽ nghĩ ra 1 chút kế hoạch giúp công chúng dời sự chú ý khỏi vụ tai nạn của cậu khiến tâm trạng anh ổn định hơn 1 chút. Bây giờ anh chỉ muốn cậu có thể an an ổn ổn dưỡng bệnh trở lại thật khỏe mạnh. Còn lại scandal hãy để anh gánh chịu, hãy để họ chửi bới anh để tô màu cho cuộc sống nhạt nhẽo vốn chẳng còn gì đáng kể của anh. Jiyong suy nghĩ 1 chút cầm điện thoại lên gọi cho cô y tá hôm nào anh xin được số:

- Alo?

- Alo chào cô Park. Tôi là Kwon Jiyong, GD của Big Bang…

- A…a….a….. dạ…dạ…

- Tôi muốn hỏi cô tình trạng của Seungri, à Lee Seung Hyun đó.

- À anh ấy tỉnh rồi nha, vừa mới tỉnh sáng nay.
- Bác sĩ đã vào khám chưa vậy cô?
- Khám rồi, nói chung tình trạng anh ấy ổn cả. Anh yên tâm đi.
- Vậy sao? Khám tổng thể chưa? Cậu ấy tỉnh táo chưa? Có để lại di chứng gì không?

- Tạm thời thì không sao. Tĩnh dưỡng vài ngày là ổn rồi.

- Vậy thì tốt rồi! Tốt rồi! Tốt rồi. Có tình hình gì mới phiền cô gọi cho tôi với nhé!

- Vâng. Được thôi. Nhưng sao anh không đến thăm anh ấy 1 chút? Tôi thấy mọi người đều ở đây cả mà!
- À… tôi có chút việc bận!
- Vậy sao? Mới sáng nay anh vẫn ở đây mà.
- Ừm… cô đừng nói cho ai tôi gọi cho cô nhé. Thật sự rất biết ơn cô.
- Ừm. Tôi sẽ không nói đâu.
- Cảm ơn cô nhiều.
Cô y tá cúp điện thoại cầm theo chai dịch truyền vào phòng Seungri. Cậu vừa tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ đang nằm trên giường gương mặt không rõ cảm xúc. Người nhà không thể vào thăm cậu quá lâu nên đều đứng ở ngoài cả. Bất giác cô cảm giác có chút gì chua xót trên gương mặt đang mệt mỏi kia, lý do là gì không rõ. Chợt cô nhớ đến người đàn ông vừa gọi cho mình, cả tối hôm qua anh ngồi ở hành lang bệnh viện đó, hút từng điếu từng điếu thuốc nhưng mắt vẫn không rời khỏi phòng bệnh đang chắn bởi tấm kính dày kia. Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt của 1 người lại có thể đau đớn suy tư đến như vậy, giống như người nằm trong đó là cả thế giới của anh. Cô đủ tinh tế để nhận ra quan hệ giữa 2 người này không đơn thuần chỉ là anh em với nhau như bề ngoài họ ngụy trang. Vì lẽ gì ngay khi cậu tỉnh lại người kia lại bỏ đi cô không rõ, cũng chẳng phải chuyện của mình thế nhưng cô vẫn vô thức tò mò về người đàn ông kia, về ánh mắt đau đớn đêm hôm qua, phải trải qua những chuyện như thế nào con người ta mới có thể có ánh mắt xé tan tâm can đến như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro