Chương 133: Seungri tỉnh lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói về bệnh viện nơi Seungri đang nằm, qua vài ngày cậu cũng đã tỉnh lại. Kí ức của cậu vô cùng mơ hồ, chỉ nhớ rằng sau tin nhắn tuyệt vọng ngày hôm ấy, cậu lái xe vô tình đâm phải chiếc xe khác. Sau đó cậu giống như cảm giác đã ngủ rất lâu, rất rất lâu cho đến khi tỉnh dậy ngày hôm nay. Khi Seungri mở mắt ra, vây xung quanh cậu là bố mẹ, anh quản lý, 1 vài staff quen và cả Dae Sung nữa. Mọi người rối rít hỏi thăm cậu nhưng Seungri quá mệt không thể mở miệng. Kí ức xẹt qua ngày đó, cậu đảo mắt tìm kiếm 1 bóng hình quen thuộc nhưng tất nhiên, anh không hề xuất hiện nơi đây. Quá rõ ràng, giây phút ấy, cậu hiểu rằng bằng bất cứ giá nào, chuyện 2 người cũng phải thực sự chấm hết. Cậu không muốn bạc đãi bản thân hơn nữa, càng hiểu anh đã như vậy, càng dây dưa chỉ càng khiến người kia thêm phiền lòng. Seungri ngây ngây ngốc ngốc như vậy thêm 2 hôm cũng đã khỏe lại nhiều phần, cậu được chuyển sang phòng chăm sóc bình thường. Seungri vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ hào hứng tiếp chuyện với họ cho đến ngày hôm nay, Top và Young Bae cũng đã đến. Dae Sung vẫn ở đó với cậu từ hôm cậu tỉnh lại, cậu anh trai nói không có lịch trình gì nhất quyết không chịu về nhà. Thâm tâm Seungri hiểu tình cảm và sự lo lắng Big Bang dành cho mình. Những lúc như vậy cậu mới cảm thấy mình thật may mắn khi được chọn vào Big Bang, được hưởng tình anh em thực sự chứ không chỉ là dăm ba câu tình cảm trên sân khấu. Top vừa đến đã ồn ào trêu chọc Seungri:

- Chà… cậu chủ nhà chúng ta tỉnh rồi này!

Seungri đúng là đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu, mấy hôm nay đều dựa vào mẹ và Dae Sung chăm sóc nên cũng chẳng có sức lực đáp lại, cậu chỉ cười trừ cho qua chuyện. Ngược lại, Top thấy cậu đã tỉnh, nỗi lo lắng qua đi, giờ nghĩ lại muốn mắng cho cậu em trai 1 trận. Tự gây nguy hiểm cho chính mình là chuyện ngốc nghếch nhất thế giới này. Top lại mỉa mai vài câu:

- Chà… xe Porsche trắng cơ đó... Mua bao giờ vậy?
- Chà… tiếc ghê… chắc mới mua đã đứt rồi…
- Chà, lái xe hoành tráng quá nha…
- Chà…
Seungri nhắm mắt lại:
- Anh phiền quá!
- Ha, chê tôi phiền? Hay quá ha, cậu gây phiền còn ít?
- Dù gì em cũng đang bệnh, anh đợi em khỏe rồi hãy lải nhải đi!
- Cậu còn yêu cầu, ha. Hay ghê! Giờ sao giống như tôi trách oan cậu như vậy chứ!

- Hê hê…

Seungri cười cười cho qua chuyện. Quả thực ngoài Dae Sung thi thoảng chêm vào vài câu chủ yếu ngồi chăm sóc cậu, Top và Young Bae đã càu nhàu cả 1 buổi chiều. Dù biết rằng mấy ông anh như vậy cũng chỉ vì quan tâm đến cậu nhưng Seungri cảm thấy nhức đầu kinh khủng. Năng lực lải nhải của 2 người quá mạnh, không ngờ 1 vị ca sĩ 1 vị rapper lại đang phát huy sở trường và chất giọng của mình để hành hạ cậu em trai ốm yếu. Young Bae giở giọng làu bàu:

- Cậu lớn như vậy rồi mà không biết khôn à? Mà còn cả cái cậu Jiyong nữa, 2 cậu chơi trò gì vậy hả? Thật vớ vẩn!
- Chúng em chia tay rồi.
- Cậu… cứ cho là chia tay đi, cũng đừng có gây chuyện đi. Đã nói rồi, yêu đương đừng có như vậy!

- ….

- Em biết rồi. Sẽ không có lần sau.

- Vậy tốt rồi. Thôi tha cho cậu lần này, sau này chú ý 1 chút, gieo bao gương xấu cho fan rồi, thật quá xấu hổ đi!
- Anh Jiyong làm sao?
- Hả? à…

- Anh cứ nói đi.

Young Bae lúng túng quay sang nhìn Top, cậu anh cả cau mày không đáp. Seungri thấy biểu hiện như vậy cúi đầu giọng nhẹ tênh:

- Anh nói đi, nếu không lát em lên mạng cũng sẽ biết thôi!
- À…
- Có chuyện gì?
- Là… thì 2 cậu gây ra chút scandal… à…
- Của em thì biết rồi, anh ấy gây ra chuyện gì?
- À… thì…
- Có gì anh nói thẳng đi!
- À… cậu ta gây chuyện với cô gái kia… lại lộ ảnh hẹn hò rồi, fan Hàn đang điên cuồng gào thét đó.
Seungri cười khẽ:
- À… vậy à?
Seungri cười cười như vậy khiến mọi người có chút ngạc nhiên. Thế nhưng rõ ràng nhìn sâu trong mắt cậu vẫn là dáng vẻ u buồn thất vọng đến cùng cực. Top đặt tay lên vai cậu nói nhỏ:

- Chắc có hiểu lầm gì đó…

- Hiểu lầm hay không cũng vậy. Em và anh ấy chia tay rồi, có chuyện này hay không cũng như vậy thôi, không thể thay đổi. Có chăng nó khiến em quyết tâm hơn thôi.

- Nhưng 2 cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy…
- Nhiều chuyện ập đến như vậy cũng là vì chúng em bên nhau, nếu không bên nhau sẽ không có những chuyện đó, vừa khiến mình đau khổ vừa làm khó mọi người. Vậy nên đã  đến lúc phải kết thúc tất cả rồi…
- Cậu… haizzz…

- Em không sao. Anh yên tâm….

- Tùy cậu thôi… tình cảm là chuyện của 2 người chúng tôi cũng không thể tham dự. Thế nhưng nếu như không thể chịu đựng được, hãy nghỉ ngơi 1 thời gian.

- Em biết rồi. Những ngày qua rất cảm ơn mọi người.

- Sao hôm nay lại khách sáo như vậy chứ. Thôi nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi ở đây với cậu thay cho Dae Sung thân yêu của tôi!

- Aiiizzz, mấy anh về đi. Em phiền chết mất. Dae Sung em cũng đã nhìn chán mặt rồi, lát mẹ em đến mấy anh về hết đi.

- Sao được, chúng tôi đều rảnh mà. Bảo mẹ cậu không phải đến nữa!

- Dạo này Big Bang tệ hại đến vậy sao mà mấy anh vô công rồi nghề vậy?

- Phải đó, lùm xùm cậu gây ra giờ ai tìm tôi đóng phim nữa! Tôi ở đây chăm sóc cậu rồi mau trả lương cho tôi!
- Haha…
Seungri cười ầm lên trước câu đùa của Top. Thâm tâm cậu rất cảm động khi hiểu bọn họ muốn ở lại với cậu. Có lẽ lo sợ tâm trạng cậu không tốt sẽ làm ra điều gì dại dột chăng:
- Yên tâm đi em thực sự không sao. Chắc trí tưởng tượng phong phú của anh không nghĩ vụ tai nạn của em là vì ai đó chứ?
- À…

- Hahaa, đúng là…. Thực sự đó là tai nạn vô tình. Em không ngu ngốc đến mức đó. Hoặc giả đã từng ngu ngốc thì… từ giờ sẽ không như vậy nữa.

- Ừm, vậy thì tốt. 2 cậu đều là anh em của chúng tôi. Nói gì thì nói, tay trái tay phải bị thương chúng tôi đều xót cả, đừng bắt chúng tôi phải cắt bỏ 1 cánh nào, dù biết điều đó có thể là ích kỉ với cậu thế nhưng… tôi thực sự mong sau tất cả, chúng ta vẫn có thể như cũ bên nhau. Tình cảm chỗ nào đã rách chúng ta có thể vá lại…

- Em hiểu ý anh. Anh yên tâm, Big Bang sẽ luôn là Big Bang. Anh ấy thế nào em không biết nhưng em vẫn và sẽ luôn là maknae của các anh. Đó là điều 10 năm nay không thay đổi, tương lai cũng không thay đổi.

- Cảm ơn cậu.

- Anh nói gì vậy chứ, chúng ta là 1 nhóm. Em không chắc em có thể coi anh ấy như 1 người anh trai ngay lập tức, chúng em bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai. Thế nhưng nỗi đau nào cũng sẽ nhạt dần, tình cảm cũng như vậy. Đã kết thúc là kết thúc, em sẽ không níu kéo cũng sẽ càng không hận thù gì cả. Kể cả anh ấy thực sự bắt đầu với cô gái kia, cũng đã là chuyện không liên quan đến em nữa, giống như anh hay anh Young Bae, yêu ai quen ai, em cũng chỉ biết như vậy chứ không xen vào được. Đúng không?

- Ừm… cậu lớn thật rồi.
- Haha, em đã 25 tuổi rồi. Chỉ là các anh luôn nghĩ em bé bỏng như vậy mà thôi.
- Cậu có lớn cũng vẫn là maknae của chúng tôi. Không phải sao?
- Thực ra anh muốn nghĩ em còn bé cũng được nếu như anh muốn chiều chuộng em em cũng không cản! Dù gì nhà anh đâu có được chiều chuộng em trai đâu!
- Hừ. Có em trai như cậu tôi chết đi còn hơn.

- Vậy sao? Thế nhưng em luôn là maknae của các anh. Luôn luôn như vậy.

Top thở dài mỉm cười nhìn cậu, 10 năm nay, có lẽ đây là lần đầu tiên họ nói chuyện nghiêm túc và tình cảm như vậy. Maknae của họ đã lớn như vậy rồi, cũng suy nghĩ chín chắn hơn xưa rất nhiều. Bắt đầu từ ngày cậu trai này bước vào YG 10 năm trước, số phận đã định cậu chính là 1 phần của Big Bang, là cậu em út bảo bối của bọn họ. Cậu chưa bao giờ là 1 cậu em trai ngoan ngoãn đúng chuẩn như trong các nhóm nhạc khác, cũng không phải kiểu đè đầu cưỡi cổ các anh, Seungri giống như có chút lãnh đạm với mọi người, đôi lúc cảm thấy cậu dường như không quá quan tâm đến sự tồn tại của Big Bang. Thế nhưng những ai bên cậu lâu ngày sẽ hiểu rằng đó chỉ là bề ngoài ngụy trang của cậu, hoặc những cuộc vui chơi quên ngày tháng, những chuyến đi biệt tăm của cậu không có mặt bọn họ nhưng Top vẫn thừa tin tưởng cậu sẽ không để ảnh hưởng đến danh tiếng của Big Bang. Chỉ duy nhất 1 lần vì người đàn ông cậu yêu ấy, Seungri mới làm chuyện dại dột như vậy. Đột nhiên anh có chút cảm thán, thực lòng trong tình cảm của bọn họ, không hiểu sao ngay từ đầu anh luôn nghiêng về phía Seungri nhiều hơn mặc dù anh vốn thân thiết hợp gu với Jiyong. Thực tình mà nói, 1 cậu trai 16 tuổi tràn đầy tham vọng thành công như vậy, 1 cậu trai vẫn luôn luôn chỉ thích con gái như vậy vì 1 người đàn ông chấp nhận sống trong bóng tối nhiều năm nay, vì 1 người đàn ông sẵn sàng bỏ đi danh tiếng gây dựng vốn khó khăn của mình, vì 1 người đàn ông ra nông nỗi như ngày hôm nay… Ngoài thương cảm anh còn có chút khâm phục. Đời người mấy ai có thể hết lòng vì tiếng gọi của trái tim mình như vậy. Nếu là anh anh không làm được. Ngay cả Jiyong cũng không làm được. Anh biết Jiyong yêu Seungri không? Có chứ! Ít nhất từ trước cậu ta không chỉ yêu, chính xác hơn là si mê Seungri. Thế nhưng cái thứ tình yêu ích kỉ đó giống như dìm chết Seungri từng chút từng chút một, bởi vậy chuyện chia tay này, dù chính anh lơ mơ biết có hiểu lầm nhưng anh cũng không nguyện ý giúp cậu ta giải thích. Có lẽ có những chuyện tình, còn yêu hay không quan trọng, thà rằng chọn 1 cách giúp cả 2 hạnh phúc nhất có thể là đủ. Chính anh là người khuyên Jiyong mang Seungri đi kết hôn, cũng chính anh bây giờ lại không nguyện ý để họ bên nhau nữa… Thực ra cuộc sống vốn là tàn nhẫn như vậy. Vẫn những người đó, vẫn chuyện tình đó, đã từng vì nhau hi sinh tất cả nhưng cuối cùng… vẫn chỉ có 1 kết thúc duy nhất. Chỉ là sao anh lại đau lòng đến vậy dù chẳng phải chuyện của mình. Chỉ là vì sao nhìn gương mặt cứng cỏi của Seungri anh lại cảm nhận cậu đang cố gắng gồng mình chịu đựng, chỉ sợ 1 ngày bức tường đó sụp đổ cậu sẽ gục ngã. Anh rất sợ, giống như anh đã từng 1 thời vì tình yêu đau đớn đến muốn chết đi như vậy….

Top không biết nên làm sao nữa đành ngồi im lặng với Seungri đến khi mẹ và em cậu đến rồi cũng trở về để cậu được nghỉ ngơi. Seungri đã ngủ, gương mặt của cậu bây giờ yên lặng lạ kì, cũng nhọc nhằn giống như đã trải qua đủ đắng cay mặn ngọt của cuộc đời. Hanna nhìn anh trai chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Bà Lee nhìn thấy vậy khẽ gắt:
- Khóc gì mà khóc, anh cô đã tỉnh rồi, để nó ngủ 1 chút!
- Con xót anh con con khóc không được hay sao?
- Đúng là vớ vẩn!
- Mẹ là người mẹ máu lạnh nhất con từng biết!
- Im ngay!
- Đều là tại mẹ cả, mẹ đừng tưởng con không biết mẹ tính kế với 2 anh ấy. Anh ấy yêu đàn ông thì sao chứ? Mẹ sợ anh ấy làm mất mặt mẹ chứ có phải mẹ lo lắng cho hạnh phúc của anh ấy đâu!
- Im ngay! Đồ láo toét! Mày ăn nói với mẹ mày thế đấy hả?
- Con cũng ghét anh GD nhưng con ghét mẹ nhiều hơn! Nói ai đẩy anh ấy đến bước đường này chẳng phải chính là mẹ hay sao?
- Mày….
- Con chỉ có 1 người anh, mẹ cũng chỉ có 1 người con trai, con chỉ cần anh ấy hạnh phúc là đủ. Mẹ không thể như vậy hay sao? Huhuhu, vì sao chứ.
- ….
- Anh ấy đã vất vả như vậy rồi, 10 năm nay đã bao giờ có 1 kì nghỉ thực sự hay chưa, 10 năm nay đã có ai trong nhà chúng ta biết anh ấy phải trải qua những gì hay chưa, 10 năm qua bên anh ấy là con hay là mẹ hay là anh GD? Nếu như không có anh ấy cố gắng như vậy nhà chúng ta cũng đâu thể nhàn hạ thảnh thơi như ngày hôm nay? Anh ấy là con mẹ, anh ấy là anh trai con nhưng anh ấy không có nghĩa vụ phải dùng cả hạnh phúc của mình để thỏa mãn những gì chúng ta mong muốn. Sau này mẹ già đi, con đi lấy chồng, ai sẽ chăm sóc anh ấy cả đời chứ? Huhuhuhu…
Bà Lee gục mặt xuống đất khóc theo Hanna, lần đầu tiên cô con gái bướng bỉnh của bà nói ra những lời như vậy khiến trái tim bà đau đớn đến muốn co rút. Bà chợt nhớ đến câu nói cuối cùng Jiyong nói ngày hôm ấy: Cháu biết tất cả nhưng cháu không nỡ để em ấy phải lựa chọn. Phải chăng… phải chăng bà đã sai rồi… phải chăng tất cả những chuyện này đều là do bà, đây là quả báo ông trời cảnh cáo bà? Bà tính kế người ta để rồi cuối cùng con trai của bà là người chịu?
- Hanna, lần sau không được nói như vậy nữa!
1 giọng nói nghiêm nghị vang lên. Seungri từ từ mở mắt. Hanna sụt sịt:
- Anh…
- Lần sau không được ăn nói như vậy với mẹ biết chưa!
- Nhưng em…
- Không được cãi.
- Nhưng mẹ… mẹ… anh... anh…
- Mẹ có làm gì cũng là muốn tốt cho anh. Và dù mẹ có làm gì cũng vẫn là mẹ của chúng ta, là người sinh ra và nuôi nấng chúng ta. Nếu ngày hôm nay anh không tỉnh lại em định đổ hết mọi chuyện lên người mẹ hay sao?
- Em... em… nhưng…
- Không có nhưng! Em nên nhớ, em đau lòng mẹ càng đau lòng. Đừng có ích kỉ chỉ mình mình biết xót anh, em nghĩ mẹ thì không à?
- ….
- Nhớ chưa? Lần sau anh mà còn thấy em hỗn với mẹ anh sẽ mắng em 1 trận đấy!
- Em biết rồi.
- Xin lỗi mẹ ngay!
- Vâng…
Hanna sụt sịt xin lỗi bà Lee. Bà cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi quay sang hỏi Seungri về sức khỏe của cậu. Seungri vẫn bình thản trả lời bà cặn kẽ không tỏ vẻ sốt ruột, không nóng vội. Dường như qua lần tai nạn này, cậu như biến thành 1 người khác, hiểu chuyện hơn, cũng biết điều hơn nhưng… sau tất cả, không ai biết cậu đang nghĩ gì, không ai hiểu tâm trạng của cậu bây giờ được nữa. Dường như… cậu lại 1 lần nữa dựng lên bức tường phòng bị với tất cả mọi người, dường như… có lẽ… trái tim cậu đã chết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro