Chương 134: Tạm biệt em... xin lỗi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày nay tin đồn của Jiyong ồn ã trên tất cả mặt báo từ Hàn đến Nhật, quan hệ của anh và cô gái kia lại 1 lần nữa được mang ra mổ xẻ. Cô gái đó cũng đã sang Hàn, cùng anh đi ăn ở những nơi công cộng không hề kiêng kị fan hay paparazzi. Tạm thời vì như vậy, tin về vụ tai nạn của Seungri lắng xuống, mọi người đang mải mê tập trung ném đá cậu trưởng nhóm 1 nhóm nhạc hàng đầu hẹn hò công khai. Chủ nhân của tin đồn rất hot kia lại bình thản hơn nhiều, đó chính là điều anh muốn. Thực sự nhìn cậu bị ghét bỏ anh không thể chịu được đành dùng cách cực đoan như vậy để bảo vệ cậu. Nữ chủ nhân của tin đồn đó lại càng chán nản, chỉ vì lỡ nghe cuộc điện thoại đó giờ cô phải chấp nhận bị lôi vào scandal nghe chửi bới nhiều như vậy. Hôm nay 2 người lại cố tình ra ngoài ăn cơm, cô làu nhàu:
- Này…
- Sao?
- Sao không có paparazzi bám theo chúng ta? Chẳng phải hôm đi ăn lộ thiên cái quái quỷ gì đó đã có fan chụp được up lên mạng rồi sao? Vì sao nhà báo vẫn không theo đuôi?

- Không rõ. Không theo đi vài hôm nữa cho theo thì thôi.

- Sao tôi tưởng Big Bang nổi bên này lắm cơ mà? Thế nào mà không có lấy 1 tên nhà báo đi theo như vậy chứ?

- Giờ có nhiều nhóm idol trẻ rồi.
- À… hóa ra vậy, các anh bị thất sủng rồi hả?
- Cũng không hẳn, fan theo chúng tôi lâu năm không quan tâm lắm đến đời tư chúng tôi.
- À… thảo nào mấy anh lại tự do như vậy.
- Tự do như vậy nhưng vẫn bị chửi như thường. Tôi với cô đúng nghĩa bị ghét nhất đại Hàn dân quốc này rồi.
- ….
- Làm sao?
- Tôi nghe chửi nhiều tổn thọ!
- Hậu quả này là do cô tự chuốc lấy. Lần sau chừa cái thói động vào đồ người khác đi.
- Ừm cứ coi như là do tôi chuốc lấy đi. Thế còn anh sao phải làm khổ mình như vậy chứ?
- Cũng là hậu quả tôi phải nhận. Chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về việc đó, như vậy đã là nhẹ nhất rồi!
- Anh… đồ điên!
- Phải, tôi điên rồi. Thế nên cô câm mồm vào trước khi tôi nổi điên bóp chết cô!
- Anh… không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Jiyong đang lái xe liếc mắt sang:
- Tôi không thích phụ nữ!
- Ha, xưa nay tôi nghĩ anh lưỡng tính đó. Hóa ra gay thuần luôn đó hả? Chỉ thích đàn ông thôi à?
- Không. Tôi cũng không thích đàn ông. Tôi chỉ thích 1 người mà người đó vô tình lại là đàn ông. Vậy thôi. Là lưỡng tính hay đồng tính gì gì đó, tôi không quan tâm!
- Anh… haizzz….

- Ngoan ngoãn diễn đạt đi, sau này tôi sẽ tha cho cô. Cũng đến lúc tha cho cô đi tìm 1 người thích hợp rồi.

- Giờ anh mới biết sao, tôi cũng 25 tuổi Hàn rồi. Lằng nhằng với anh mấy năm mất hết tuổi xuân!

Jiyong cứng tay lái lại, chợt anh nhận ra cô ta cũng 25 tuổi rồi, bằng tuổi cậu. Cô ta lằng nhằng với anh vài năm, còn cậu đã bị anh giam giữ 9 năm nay… vậy ai xót thương cho tuổi trẻ của cậu?
- Này… này anh?
- Tôi biết rồi, qua đợt này tung tin chia tay luôn. Sau này không cần liên quan gì đến nhau nữa.
- Vậy thì tốt.
- Hôm nay cô về khách sạn đi. Mai đi chơi, tôi sẽ gọi paparazzi luôn, đi mãi như thế này không ai chụp được cũng mệt.

- Rồi. Okie.

Jiyong thả cô gái xuống khách sạn rồi trở về nhà. Những ngày này anh trở về nhà ở cùng bố mẹ và chị. Mặc những lùm xùm của anh ầm ĩ trên báo nhưng cả nhà đều không hỏi đến đợi anh tự nói ra, về điểm này Jiyong thực sự rất biết ơn gia đình mình. Bây giờ anh không đủ sức để giải thích cho bất kìa ai nữa. Trở về ngay lập tức theo thói quen anh gọi điện cho cô y tá nọ:

- Anh GD đấy ạ?

Cô y tá dường như đã quen với việc ngày nào Jiyong cũng gọi điện cho mình để hỏi về tình trạng của Seungri. Cô không hiểu vì sao mình lại chấp nhận báo cáo như vậy với 1 người không quen biết, thậm chí cô dần chú ý hơn đến sinh hoạt của cậu trai kia để tối có thể nói nhiều hơn 1 chút với anh. Có lẽ là bởi cô nhận ra tình cảm Jiyong dành cho Seungri thực sự nhiều đến mức nào. Mấy hôm nay, cô lên mạng đọc tin thấy tin anh đi hẹn hò cùng 1 cô người mẫu, cô chẳng tin lắm. Không biết điều gì nhưng cô lại gần như chắc chắn trái tim anh chàng này chỉ đặt vào người đang nằm viện kia.

Dù không ai biết, dù chưa 1 lần đến thăm nhưng rõ ràng anh là người lo lắng cho cậu hơn bất cứ ai. Ngày hôm nay cũng vậy, cô kiên nhẫn kể tình hình sức khỏe của Seungri cho anh nghe, anh cũng kiên nhẫn lắng nghe như mọi ngày:

- Nói chung là vậy, sức khỏe cậu ấy ổn lắm. Có lẽ 1, 2 ngày nữa sẽ xuất viện được.
- Vậy sao? Vậy tốt quá rồi.
- Phải, giờ cậu ấy chưa ăn được nhiều, nhưng lúc vui cũng húp được bát cháo. Như vậy là ổn rồi, về nhà chăm sóc 1 thời gian sẽ hồi phục hoàn toàn.
- Ừm… thời gian qua… thật lòng cảm ơn cô rất nhiều. Không có cô tôi thực sự không chịu nổi mất.
- Anh… anh... và… cậu… ấy…
- Quan hệ chúng tôi ra sao có lẽ cô cũng nhìn ra được. Nhưng đó là đơn phương phía tôi thôi, bởi vậy nên tôi không dám xuất hiện trước mặt cậu ấy.
- À… vậy anh đến thăm cậu ấy 1 chút đi.
- Cậu ấy sẽ không muốn gặp tôi. Mẹ cậu ấy càng không muốn.
- Tôi có thể giúp anh. Lo lắng nhiều như vậy, tốt nhất vẫn thà nhìn thấy 1 chút sẽ tốt hơn.
- Được không?
- Được chứ. Tối nay anh đến rồi gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh.

- Vậy cảm ơn cô rất nhiều.

- Không có gì, sau này Big Bang tổ chức concert dành vé cho tôi là được. Bạn trai tôi rất thích anh Taeyang nhóm anh đó.

- Haha, đơn giản. Cô sẽ luôn luôn có vé mời.

- Ồ… Vậy tôi được lợi quá rồi.

Jiyong cứ như vậy vội vã lái xe đến bệnh viện mới nhận ra lúc ấy còn quá sớm. Anh ngồi chờ trong xe 4 tiếng sau mới đến nửa đêm, vội vã gọi điện cho cô y tá. Cô y tá hôm nay đến ca trực lấy cớ gọi mẹ Seungri đang trông cậu ra ngoài luyên thuyên vài điều chăm sóc cơ thể.

Jiyong nhân lúc đó lẻn vào phòng bệnh. Seungri đã ngủ, đèn tắt hết chỉ le lói ánh điện từ hành lang hắt vào. Gương mặt cậu dịu dàng và bình yên như vậy thế nhưng hàng lông mày hơi nhíu lại chứng minh cậu vẫn đang phải chịu đựng điều gì đó. Jiyong không biết đó là cơn đau thể xác hay nỗi giày vò về tinh thần nhưng nhìn cậu như vậy, tim anh nhói lên. Anh đã ra đi để em hạnh phúc, em phải hạnh phúc. Đó là nghĩa vụ của em, cũng là điều cuối cùng anh hi vọng em có thể vì anh mà làm. Phải sống hạnh phúc thực sự, phải luôn tươi cười như em của ngày xưa vậy. Seungri của anh, bảo bối của anh, tâm can của anh… em có biết không, nằm mơ anh cũng mơ thấy gương mặt em ngày hôm ấy anh đứng ngoài nhìn em sau tấm kính. Ngay giây phút đó anh hiểu rằng bao lâu nay em đã phải chịu đựng những gì vì anh. Anh luôn nghĩ anh yêu em nhiều đến như vậy, anh bao bọc em như vậy em sẽ hạnh phúc nhưng anh thật tệ hại, vòng tay của anh không đủ vững chãi, hoặc tình yêu không đủ bao dung, hoặc… ngay từ đầu chính là anh quá cố chấp. Jiyong cúi đầu chạm khẽ vào tóc không dám động vào người cậu, nước mắt anh cứ như vậy lã chã rơi. Từng giọt từng giọt không khiến lòng anh nhẹ nhàng hơn, nó chỉ càng nặng trĩu những nỗi đau chất chứa… Chỉ như vậy vài phút, Jiyong nhắm mắt chạm nhẹ môi lên trán cậu, tình yêu của anh, tình yêu duy nhất của anh. Anh dịu dàng khe khẽ mấp máy môi: Xin lỗi em… tạm biệt em… Nói rồi anh quyết tâm quay người bước nhanh ra ngoài cửa. Jiyong khẽ khép cánh cửa, ánh sáng le lói của hành lang hắt trở lại, căn phòng lại trở lại tịch mịch như nó vốn như vậy. Chấm hết tất cả rồi. Seungri vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, mắt cậu vẫn nhắm như đang ngủ say, thế nhưng chẳng ai biết, 1 giọt nước mắt khẽ lăn từ khóe mắt cậu. Cậu cảm nhận được anh ngay từ khi anh bước vào căn phòng này, mùi hương của anh, hơi thở của anh, cậu sao có thể không nhận ra chứ? Cậu không mở mắt ra, anh đến giờ này có nghĩa không muốn để cậu biết, dù mục đích là gì đi nữa… 1 câu xin lỗi và tạm biệt kia cậu cũng hiểu đôi ba phần. Nếu nói là 1 cuộc viếng thăm, nhiều hơn có lẽ giống như lời từ biệt. 10 năm của bọn họ bên nhau, cái cuối cùng anh để lại cho cậu chỉ là bóng lưng trong đêm tối như vậy, cuối cùng đoạn kết của 1 mối tình điên cuồng say đắm chỉ là 1 câu xin lỗi. Seungri chạm khẽ tay lên ngực, trái tim cậu vẫn đập nhưng vì sao cậu lại cảm giác giống như mình không còn tồn tại nữa? Vì sao cậu lại đến nông nỗi này, vì sao lại yêu 1 người đến mức như vậy? Seungri không hiểu chính mình, lún sâu vào cái thứ gọi là tình cảm ấy, cậu không còn là cậu nữa. Thật quá ngốc nghếch!

Vài ngày sau, trên báo bắt đầu xuất hiện những bức ảnh hẹn hò thân mật của Jiyong và cô gái khác đó. Lần này là những bức ảnh rõ ràng thẳng mặt, tư thế mờ ám, dù fan không muốn cũng không thể phủ định đó là anh. Sự việc trở nên bung bét, không chỉ anh và cả Big Bang bị lôi lại những scandal cũ để miệt thị. Cổ phiếu của YG vốn chỉ có Big Bang là quân át chủ bài cũng vì thế mà rớt giá thảm hại. Ngày hôm nay, chủ tịch Yang bực bội ném mạnh tờ báo lên bàn:

- Gọi ngay Jiyong lên đây! Ngay lập tức!
- Dạ…
Chỉ vài phút sau Jiyong đang làm nhạc ở tầng bên dưới ngay lập tức đến phòng gặp ông. Chủ tịch đang vô cùng bực bội ném mạnh quyển báo vào mặt anh:
- Giải thích!
- Giải thích gì cơ ạ?
- Chuyện này là sao? Cậu làm loạn cái gì vậy hả?
- Nam nữ hẹn hò với nhau sao có thể coi là làm loạn được ạ?
- Cậu… tôi có nói cậu diễn sâu đến như vậy à? Cái gì cũng phải biết chừng mực chứ!
- Đó không phải là điều chú vẫn mong tôi thực hiện hay sao?
- Cậu… làm loạn đủ chưa? Đến mức này thì thừa nhận quan hệ đi. 1 thời gian rồi công bố chia tay!
- Không được.
- Cái gì cơ?
- Tôi sẽ không thừa nhận cái điều không có thật, thưa chủ tịch.
- Cậu… điên cái gì vậy? Không muốn thừa nhận vậy cậu làm 3 cái trò đó hả? muốn tạo phản à? Sau scandal của Seungri rồi đến cậu, biết công ty này tổn thất bao nhiêu không hả?
Jiyong cười nhạt đứng lên nói khẽ:
- Chủ tịch, chú bình tĩnh đã…
- Cậu….
- Chú cũng biết Seungri quan trọng đến vậy, con cũng quan trọng đến vậy… vậy mà chú vẫn cố tình lợi dụng mẹ cậu ấy để tính kế với bọn con. Chủ nhân thực sự đằng sau kế hoạch đó… là chú đúng không?
- Jiyong… tôi…
- Chú thấy việc này đã vừa ý chú chưa?
- Ý cậu là cậu làm vậy là cố tình trả thù tôi?
- Con không nói như vậy đâu đó. Là chú nghĩ vậy…
- Cậu điên rồi, liều mạng như vậy để trả thù chuyện vớ vẩn như vậy?
- Vớ vẩn? Với các người tình yêu của chúng tôi luôn vớ vẩn hay sao? Tất cả ai động đến chúng tôi, từng người từng người 1 con sẽ trả đủ…
- Cậu… cậu không biết người tổn thương cuối cùng sẽ có cả cậu hay sao?
- Thì sao chứ? Vì vốn sự việc đó xảy ra cũng có lỗi của con, thế nên…
- Tôi làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho 2 cậu mà thôi.
- Đã muốn như vậy, con sẽ để tất cả bung bét hết ra. Chú nên nhớ, đối với chú, lợi ích công ty quan trọng ra sao con không cần biết, nhưng đừng bao giờ tính kế với con. Việc ngày hôm nay chỉ là bắt đầu… con còn có thể làm ra nhiều chuyện kinh khủng hơn chú nghĩ nhiều.
- Cậu là đang uy hiếp tôi?
Chủ tịch nheo mắt nhìn anh. Jiyong nhếch miệng:
- Đúng vậy….
- Cậu muốn gì?
- Cháu muốn chú bảo vệ Seungri. Và không bao giờ tính kế với cậu ấy nữa.
- Haaha, cậu lấy cái gì tin tưởng tôi sẽ làm như vậy? Tình cảm ư? Cậu quá ngây thơ.
- Tình cảm? Nực cười, chú vốn không phải người như vậy.
- Vậy cậu có gì để trao đổi với tôi?
- Cháu đủ tư cách để đấu với chú. Và cháu biết cháu sẽ thắng, chú biết vì sao không? Vì con có thể từ bỏ sự nghiệp này, từ bỏ tất cả vì cậu ấy nhưng chú thì không thể từ bỏ công ty này. Kể cả con làm ra điều gì dại dột, mất hết tất cả, công ty này chẳng có lợi ích gì.
- Cậu… cậu to gan lắm.
- Phải, con chẳng còn gì để mất rồi. Thế nên chú chỉ có 1 con đường, đó là chấp nhận.
- Được. Thế nhưng cậu phải nghe theo tôi.

- Chỉ cần chú chấp nhận, con sẽ vẫn là Jiyong ngoan ngoãn của chú.

Jiyong nhếch miệng nói 1 câu hời hợt như vậy. Ánh mắt anh không hề có chút chân thành nào nói chuyện với chủ tịch. Chủ tịch Yang hiểu rằng, qua lần này ông đã đánh mất tình cảm thân thiết với cậu trai mình dìu dắt hơn 10 năm nay. Ông có chút ê ẩm:
- Được rồi, tôi hứa với cậu. Giờ thì về đi và đừng làm trò nữa.
- Được. À… con còn 1 yêu cầu nữa.

- Gì nữa?

- Đuổi Xin và Kush ra khỏi dự án lập công ty nhỏ đi!

- Hả?
- 2 cậu ta đáng bị trừng phạt…
- Cậu… điên thật rồi!
- Đó là trừng phạt nhẹ nhất con có thể nghĩ ra, con không muốn mình phải trở mặt với họ.
- Rồi rồi. Được rồi. Về nhanh đi.
- Chào chủ tịch.

- Đi nhanh đi!

Jiyong nở nụ cười nhạt nhẽo rời khỏi phòng. Như mong đợi, vài bước anh cùng vài thứ danh tiếng của bản thân anh đã đổi lại được bình yên cho cậu. Từ nay không có vị chủ tịch ghét bỏ cậu, không có tên Xin chết tiệt luôn miệng mỉa mai cậu nữa. Seungri… anh dọn sẵn cho em 1 con đường bằng phẳng hơn để đi rồi… hãy đi và sống thật hạnh phúc. Tạm biệt em…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro