Chương 135: Trở lại cuộc sống bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Seungri xuất viện trở về nhà. Tất nhiên cậu được đón về nhà với bố mẹ và Hanna. Cậu vài hôm nay đều không lên mạng xem bất cứ tin tức gì, 1 phần để giữ cho đầu óc thanh thản, cậu thừa biết giờ mấy con người rảnh rỗi đó đang chửi cậu nhiều đến mức nào. Thế nhưng Seungri chẳng quan tâm nhiều đến vậy, vốn cậu đạp lên dư luận sống đã nhiều năm nay, hơn nữa danh tiếng của cậu từ vụ scandal năm đó đã chẳng còn hình tượng ngoan hiền như mấy anh chàng khác. Nghĩ lại 1 thời từng bất chấp đến như vậy, Seungri chỉ còn biết cúi đầu cười khổ, đúng là tuổi trẻ bồng bột, đổi lại là bây giờ chưa chắc cậu đã làm được như vậy. Thế nhưng nếu hỏi có hối hận không, có lẽ là không. Thành thực mà nói, tình yêu cũng cần 1 đoạn tình điên cuồng như thế, chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều. Cậu nghỉ ngơi thảnh thơi vài ngày, những chuyện không nên nhắc tuyệt nhiên Hanna và bà Lee không động đến.

Mấy ông anh có vài lần gọi cho cậu hỏi thăm tình hình, phần nhiều là tám nhảm vài câu chuyện đi diễn hay vài câu chuyện linh tinh khác. Tên con người kia cũng dường như đồng loạt không còn tồn tại trong cuộc sống của cậu. Cả ngày Seungri cũng không nghĩ quá nhiều về anh, cậu nghĩ đơn giản rồi vài ngày sau, hoặc vài tháng sau cứ như vậy sẽ rất nhanh quên được. Thế nhưng cậu không ngờ thời gian nghỉ phép của mình lại ngắn ngủi như vậy, chỉ 1 vài ngày sau, quản lý đã gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu và gọi cậu đến công ty. Seungri sức khỏe không có vấn đề gì lại ở nhà quá lâu sinh chán nản nên vội vã thay quần áo tắm rửa sạch sẽ lượn đến công ty. Nghĩ nghĩ 1 chút cậu còn tiện tay xịt thêm chút nước hoa, đứng trước gương nở nụ cười dễ coi nhất khi ấy rồi vui vẻ ra khỏi nhà. Seungri là kiểu người như vậy, chuyện gì đau buồn cất ở nhà, đến tối về lại buồn, lúc vui vẻ hãy cứ vui vẻ nhất có thể…

Đến công ty, cậu lên phòng chủ tịch chuẩn bị nghe 1 loạt bài ca giáo huấn răn đe các kiểu, thế nhưng thật lạ ngày hôm nay chủ tịch chỉ vời cậu ngồi xuống hỏi han:
- Cậu khá hơn chưa?

- Cảm ơn chú, con khỏe hẳn rồi ạ.

- Ừm… vậy à, nếu vậy nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi bắt nhịp lịch trình của Big Bang luôn nhé, hợp đồng đã kí, không thể nghỉ mãi được.

- Vâng…

- Cần nghỉ ngơi thêm thì sau mấy concert bên Nhật tôi sẽ dành cho cậu 1 tháng nghỉ ngơi. Lẽ ra tôi định cho Big Bang comeback vào cuối năm nay nhưng tình hình này thì để sang năm vậy. Sang năm nhất định các cậu phải comeback.

- Vâng. Chú cứ sắp xếp ổn thỏa con sẽ theo ạ. Việc lần này con đã sai, con thực sự xin lỗi chú, bên gia đình người kia con sẽ liên lạc bồi thường.
- Không cần, tôi đã giải quyết xong bên đó rồi. Cậu cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh rồi đi tour, tháng này tôi cũng không nhận thêm lịch gì cho cậu cả.
- Dạ…
- Sao vậy? Có cần gì không? Cứ nói với tôi.
- Không không ạ… chỉ là… hề hề…
- Sao vậy?
- Chú không mắng con không quen!
Chủ tịch phụt cười trước câu đùa của cậu. Ông cười cười:
- Tôi đánh bài ngửa luôn nhé… Chắc cậu biết việc tôi và mẹ cậu rồi?
- À… vâng….
- Cậu nghĩ sao?
- Nghĩ sao là sao cơ ạ? Chẳng phải cũng chỉ vì muốn tốt cho con hơn thôi sao?
- Cậu…
- Không phải vậy sao?
- Đúng vậy nhưng…

- Vậy thôi. Có gì phải nghĩ hay không nữa chứ?

Chủ tịch Yang im lặng 1 chút, ông cảm nhận được Seungri đã thay đổi, rằng không rõ ở đâu nhưng so với cậu trai ngày trước hăm hở chứng minh tài năng cho ông thấy, so với 1 người dám cãi lại ông để bảo vệ người đàn ông của người đó quả thực giờ đây, cậu giống như lãnh đạm với mọi thứ.

Thành thực mà nói, cuộc tình của 2 người, hỏi ông có khâm phục không? Có chứ! Ông cũng từng trải qua thời gian lập nhóm nhạc nam, việc ăn chung ở chung quan tâm lẫn nhau rất dễ dẫn đến hiểu lầm tình cảm, ngay từ ban đầu ông cũng nghĩ tình cảm của 2 người chỉ là ngộ nhận. Thế nhưng sau đến cả vài năm sau bọn họ vẫn bên nhau như vậy ông hiểu rằng mình cần phải nhúng tay vào.

Có thể tình cảm đó rất đáng khâm phục nhưng không đáng để 2 cậu trai tương lai rạng rỡ như vậy đánh đổi tất cả cuộc sống của mình. Ông thở dài:

- Ừm vậy được, 2 ngày nữa sáp nhập tour với mấy cậu kia đi. Thời gian này GDYB cũng đang sắp ra bài mới nên khá bận đó, cậu cứ nghỉ ngơi tùy ý khi không có lịch trình nhé.
- À… 2 anh ấy hát nhóm ạ?
- Ừm, có bài định để cho cả nhóm hát mà lùi lại rồi, cũng phải có ai đó hâm nóng tên tuổi các cậu chứ đúng không.

- Vâng. Vậy con về trước.

Vài ngày sau, quản lý đến đón Seungri sang Nhật tham dự concert với Big Bang như bình thường. Cả nhà Seungri không yên tâm thế nên để Hanna đi cùng cậu.

Cô em gái nhỏ sau vụ tai nạn đó dính chặt lấy cậu không chịu đi học đi làm chỉ ở nhà với cậu. Có lẽ tâm lý sợ mất anh trai đã khiến cô bé sock 1 khoảng thời gian chưa thể mất đi. Ngày hôm nay cũng vậy, Seungri lên máy bay chuyến trước, Hanna đi chuyến sau thế nhưng cô không ngừng gọi điện cho cậu hỏi đến nơi chưa. Dù Seungri rất cảm động trước tình cảm đó nhưng bắt đầu thấy phiền phức, cậu gắt:

- Được rồi. Gọi lắm thế vừa xuống sân bay đây.

- Vâng… em bên này chưa đi nữa

- Ừm. Sang đến bên này gọi cho anh, anh sẽ bảo quản lý đến đón em.

- Vâng. Tối nay em ngủ cùng phòng anh được không?
- Lại sao vậy bà chị của tôi bà thím của tôi?
- Em muốn ở với anh để chăm sóc anh mà.
- Chị ơi chị lớn rồi không còn là trẻ con nữa đâu!
- Nhưng… có thể thuê phòng đôi, chung phòng chứ đâu bắt anh chung giường chứ!
- Được rồin được rồi!
- Vậy nhé, em sắp lên máy bay rồi. Lát gặp anh!

- Okie okie! Phiền quá!

Seungri cau mày cúp máy rồi tiến về khách sạn nới Big Bang đang ở. Mọi người đều vui vẻ ra đón cậu trở lại với công việc của mình, đương nhiên cậu anh trai yêu quý Top vẫn tiện thể đâm chọt trêu chọc vài câu:

- Aigoo… nam thần xe Porches đến rồi này…

- Anh thôi ngay đi, em đã xót em xe ấy lắm rồi nói mãi vậy!
- Haha, cũng biết xót cơ đấy?

- Đương nhiên!

Dae Sung cười tươi rói đi ra:

- Thôi anh để cho cậu ta về phòng nghỉ ngơi đi. Mới hồi phục sức đề kháng còn yếu lắm chưa chịu nổi đòn công kích của anh đâu.
Seungri nhếch mép cho có rồi quay sang anh quản lý:
- Anh đổi cho em sang phòng đôi được không?
- Sao lại cần phòng đôi?

- À em đi cùng người nhà, lát em ấy đến.

- À… người nhà cần gì phòng đôi chứ, khai thật đi, bồ hả? À… nhưng mà bồ lại càng không cần phòng đôi hahaha…

- Sao cũng được. Anh đổi giúp em nhé!

- Rồi. Đơn giản!

Seungri cười cười quay đầu định đi lên để hành lý thì thấy Jiyong đang đứng sững ở đó, có lẽ anh đã nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi. Seungri định mở miệng giải thích thế nhưng chợt nhận ra quan hệ 2 người vốn cậu không cần lên tiếng, bởi vậy cậu không nói gì nữa đi ngang qua anh bước vào thang máy…

Jiyong vẫn đứng sững ở đó, cậu đã trở lại, đã tươi vui trở lại như vậy, cậu mặc 1 bộ quần áo anh chưa từng thấy, dùng 1 mùi nước hoa lạ, kiểu tóc cũng thay đổi đôi chút. Cậu đứng ở đó nói chuyện vui vẻ với người quản lý, vẫn là cậu nhưng lại xa lạ như vậy… khó nắm bắt như vậy…

Jiyong cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay của mình tiếp tục ra ngoài trong đầu anh toàn là hình ảnh của cậu, sống động như vậy, vui vẻ như vậy… là tốt rồi, tốt rồi…

Vài tiếng sau Hanna đã đến nơi, quản lý của Seungri đi đón cô bé đến khách sạn ở cùng với anh. Trên đường đi lên phòng vô tình đụng mặt Jiyong đang gọi điện cho ai đó. Những kí ức kinh hoàng khi anh trai nằm viện ùa về, không 1 lần đến thăm không 1 cuộc điện thoại vui vẻ hẹn hò cùng 1 đứa con gái khác. Khốn kiếp. Nghĩ như vậy không thể chịu đựng thêm được nữa:
- Anh GD?
Jiyong ngẩng lên:
- Hanna hả em?
“ Bốp”. Hanna vung tay, 1 dấu tay đỏ hằn lên trên má Jiyong. Anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô:
- Hanna… em…
- Đau không anh GD? Thế nhưng nó không đau bằng 1% những gì anh tôi đã phải chịu đựng đâu. Tôi thật quá sai lầm khi tin tưởng anh, thậm chí còn ủng hộ anh và anh trai tôi ở bên nhau, thế nhưng anh đã làm những gì? Anh tôi anh cũng chỉ coi như 1 món đồ chơi của anh thôi hay sao? Anh là thằng đàn ông khốn kiếp!
- Hanna!!!
1 giọng nói nghiêm nghị vang lên. Seungri đang cau mày tiến lại gần. Cậu giật mạnh tay em gái mình:
- Em lại phát điên cái gì đấy hả?
- Nhưng anh ta….
- Về phòng ngay!
- Em không về, em còn muốn đánh anh ta, loại đàn ông khốn kiếp!
- Về ngay! Việc của anh không đến lượt em tham gia như vậy hiểu không, đừng có mà trứng khôn hơn vịt!
Nói rồi Seungri nhìn nhìn Jiyong vẫn đang im lặng nãy giờ, bất ngờ cậu cúi gập người:
- Là em gái em còn trẻ dại, mong anh thông cảm!
Jiyong bị bất ngờ bởi hành động của cậu sững người đứng im mãi như vậy, Seungri càng cúi thấp hơn:
- Mong anh thông cảm!
- Mong anh thông cảm!
Anh giật mình bừng tỉnh:
- Không sao… không sao, anh đáng bị như vậy.
- Anh không sao vậy em xin phép.
- Ừm… ừm…

Nói rồi cậu kéo Hanna lướt qua anh như vậy, lạnh lùng và quyết tâm giống như họ thực sự chưa từng quen biết nhau.

Jiyong đứng mãi ở đó không biết nên làm gì cho đến khi Top, Young Bae đi ăn về vẫn thấy anh đứng ở đó:

- Hey anh trưởng nhóm đào hoa của chúng ta sao lại đứng ở đây?
Jiyong ngẩng đầu lên, Top thấy vết tay trên má cậu thì không mỉa mai thêm nữa cau mày:
- Ai đánh cậu?
- Không sao… không sao…
- Tôi không hỏi cậu có sao không, tôi hỏi ai ra tay với cậu? Không phải lại lừa em nào đấy chứ?
- Sao cũng được!

- Ha, giờ còn vậy nữa! Đúng là loại đàn ông khốn kiếp!

Jiyong cúi đầu nhếch miệng, ngày hôm nay anh đã nghe chửi khốn kiếp vài lần, người xung quanh đều nói anh như vậy… có lẽ anh đúng là như vậy thật.
- Phải, chắc em đúng là loại đàn ông đấy!
- Cậu…
- Anh mắng đúng lắm!
- Thần kinh!

- Cảm ơn.

Top không nói được thêm gì nữa phất tay áo bỏ đi chỉ còn lại Young Bae và Jiyong đứng đó. Cậu bạn thở dài quay về phòng lấy đá chườm vào má cho cậu tránh để lại vết vào ngày mai.

- Cậu không ghét mình sao?
- Có chứ, mình rất ghét cậu, nhất là lúc Seungri nằm đó.
- Vậy sao không mắng mình?
- Mắng cậu thay đổi được gì? Hơn nữa, lựa chọn của cậu, dù sao cũng đã chia tay, chẳng thể bắt cậu đóng vai đàn ông thâm tình đến chăm sóc cậu ta.
- Câu này còn khó nghe hơn chửi vài lần.

- Là cậu muốn tôi nói mà. Cái đồ tự ngược!

- Haaha, đúng là đang muốn nghe chửi đây. Young Bae này…

- Hả?
- Nếu mình nói mình không có gì với cô gái đó cậu tin không?
- Tin!
- Vậy sao? Chỉ có 1 mình cậu tin, Seungri… sẽ không tin đúng không?
- Sẽ tin. Có lẽ…
- Thật sao?
- Vì sao người ta tin không?
- Vì sao?

- Có 2 lí do, 1 là vì người đó hoàn toàn tin tưởng cậu, còn nếu không thì vì việc đó chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người đó cả, nó không quan trọng thế nên rảnh để chứng thực nó đúng hay sai.

Việc cậu yêu người đó hay không cũng không có gì khác cả. Cậu nghĩ xem, Seungri sẽ tin cậu hay không?

- À… mình hiểu ý cậu.
- Ừm…
Jiyong sờ tay lên má, vết tát vẫn còn rát giống như những tổn thương anh phải chịu vẫn hiện hữu như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro