Chương 136: Cuộc sống mới của Seungri.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Concert ngày hôm sau đánh dấu sự trở lại của Seungri. Fan đều hò hét điên cuồng đợi chờ cậu, cậu cũng chiều fan hơn mọi ngày, đáp ứng tất cả yêu cầu của họ. Lẽ dĩ nhiên bao gồm cả những màn thân mật của các thành viên. Thế nhưng hôm nay cậu từ chối lại gần Jiyong.

- Ngày em bị tai nạn Jiyong là người duy nhất không đến thăm. Nyongtory chấm dứt rồi!
Khán giả ồ lên ầm ĩ, coi đó là 1 câu nói đùa của cậu. Họ không biết rằng câu nói ấy 3 phần giả 7 phần thật đã khiến 1 người tổn thương sâu sắc. Cậu lại tiếp lời:

- Giờ là thời đại của Suntory, Toptory… haha, tôi sẽ đục thuyền Todae của các bạn!

Jiyong không rõ mùi vị ê ẩm đến mức nào khi nghe đến câu Nyongtory kết thúc. Trên sân khấu, sự kết hợp của 2 người vẫn luôn là tung hứng ăn ý như vậy, thế nhưng ngày hôm nay anh không thể tiếp lời cậu 1 câu. Tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng nở nụ cười giống như tất cả chỉ là 1 trò đùa, dõi theo bóng dáng cậu trên sân khấu. Bởi lẽ anh không có nhiều cơ hội gặp cậu như vậy, từ bây giờ quan hệ của 2 người không có lý do gì gặp nhau khi bước xuống sân khấu nữa…

Mấy tiếng cố gắng cười cười nói nói của Jiyong rồi cũng chấm dứt, lần đầu tiên anh có cảm giác concert lại giống như địa ngục đến như vậy. Những bài hát vang lên càng khiến trái tim anh bị dày vò nhiều hơn nữa. “Dưới cùng 1 phương trời nhưng phải đôi người 2 ngả. Vì anh chỉ mang lại tổn thương cho em nên anh sẽ để em ở lại. Với lá thư gửi từ 1 kẻ xa lạ, biết là hèn nhát nhưng anh vẫn ra đi cũng bởi trăm nghìn sai là do anh cả… Định mệnh sắp sẵn cuộc đời anh là 1 vở bi kịch… anh sinh ra là để gặp em và yêu em cho đến khi anh gục ngã nhưng nỗi buồn đã nhuốm hơi thở anh buốt giá, dù có nhắm mắt lại anh cũng không thể cảm nhận được hơi ấm của em nữa”.

Bài hát lại vang lên, vẫn những lời ca ấy, nhịp điệu ấy. Từng lời ca thấm vào trái tim anh buốt lạnh, ngày ấy, anh nói với cậu đây là bài hát anh tặng cậu, là bản tình ca của 2 người. Vì sao anh lại tặng cậu 1 bài hát về bi kịch tình yêu đến vậy để giờ đây hát những câu hát ấy nó giống như đang vận vào vận mệnh của 2 người. Nếu như ngày ấy anh có thể tặng cho người yêu 1 bản tình ca thực sự liệu cuộc tình của 2 người có đi vào ngõ cụt như ngày hôm nay? “ sau những cuộc cãi vã ấy giữa anh và em chỉ là khoảng không gian giá lạnh…”.

Jiyong nhắm mắt lại, trái tim như đang rỉ máu, anh thực sự muốn gục ngã. Cho đến phần solo của Dae Sung, sức lực của anh dường như đã cạn kiệt, gương mặt tái nhợt của anh khiến Young Bae có chút lo lắng:

- Này, cậu không sao đấy chứ?
- Không không…
- Sao nhìn sắc mặt kém đến vậy chứ?
- À chắc mình hơi mệt 1 chút, hôm qua có hơi nhức đầu.
- Lẽ ra phải uống thuốc cẩn thận vào chứ. Đúng thật là…
- Mình không sao mà.

- Ừm, cẩn thận nhé.

Seungri đứng bên kia nhìn 2 người nói chuyện như vậy đi lục túi tìm thấy vài viên thuốc an thần có tác dụng giảm đau đầu và căng thẳng đưa đến trước mặt anh:
- Anh uống đi. Chắc sẽ đỡ hơn đó.
Jiyong ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt không cảm xúc của cậu:

- Em không cần làm như vậy đâu.

- Tiện có trong túi thôi. Nếu là anh Top hay Young Bae tôi cũng sẽ làm như vậy, anh không cần suy nghĩ quá nhiều.

- Ừm. Vậy cảm ơn em.
- Không có gì.
- À… biểu diễn tốt nhé.

- Cảm ơn.

Seungri quay người đi chuẩn bị thử mic và makeup lại chuẩn bị đến phần solo của mình. Quay đi dứt khoát như vậy không hề quay đầu lại, anh hiểu rằng đến bây giờ cậu cũng chỉ coi anh giống như những thành viên khác, thậm chí có điểm không thân thiết bằng…

Concert đầu tiên Seungri trở lại đã kết thúc. Người mệt mỏi nhất có lẽ là Jiyong, anh thực sự chưa bao giờ gục đến như vậy, trên đường trở về khách sạn dường như Jiyong sắp ngất đi. Top ngồi cùng xe với anh nhìn thấy vậy:
- Này, tôi nói cậu vào viện khám 1 chút đi.
- Không cần, em không sao, về phòng nghỉ ngơi 1 chút là tốt rồi.
- Cậu như vậy là gục chúng ta không đủ tiền đền bù cho nhà tổ chức bên này đâu.
- Em không sao thật mà, chỉ là tâm trạng có chút không ổn thôi.
Top chợt nhận ra cười cười châm 1 điếu thuốc đưa cho Jiyong:
- À… vậy sao? Vì cậu ta xuất hiện trở lại rồi sao?
Jiyong im lặng ngậm điếu thuốc Top đưa cho nhả khói mà không nói gì thêm giống như đã ngầm thừa nhận. Top cũng rút 1 điếu ra:
- Vẫn còn yêu người ta nhiều mà sao phải khổ thế?
- Anh không nghĩ em lằng nhằng với cô gái kia hay sao?
- Cậu có thể sao?
- Ảnh chụp rõ ràng như vậy mà…
- Ảnh Seungri ngày xưa chụp cũng rõ ràng vậy mà… cái gì càng rõ ràng càng chứng minh chỉ là sự sắp xếp có chủ đích. Cậu lăn lộn trong showbiz cũng 10 năm rồi, lẽ nào lũ chó săn đó lại qua mặt được cậu chứ?
- À…
- Thực ra mọi người tinh ý 1 chút đều nhận ra cả. Nhưng cậu để nó xảy ra đúng khoảng thời gian nhạy cảm này lại im lặng như vậy thế nên ai cũng oán trách cậu… Nhưng… đó chẳng phải là điều cậu muốn hay sao? Cậu không muốn sẽ không để nó xảy ra. Sao phải khổ vậy chứ?
- Em đáng bị như vậy..
- Vì sao?
- Anh biết không? Đêm hôm Seungri bị tai nạn ấy, em ấy gọi cho em, cô gái kia đến chơi cùng Xin đã nghe máy. Em không chắc nó có liên quan gì không thế nhưng tai nạn chỉ 10p sau đó…
- Thật sao?
- Phải. Chuyện này cũng là cái giá cô ta phải trả, em chẳng thể chửi bới phụ nữ được, để fan chúng ta chửi thay cũng được. Hơn nữa, tiện thể giúp chủ tịch thân yêu tính kế với Seungri hạ chút giá cổ phiếu giúp chú ý bớt bớt chút tiền đi….
- Haha, cậu thật khốn kiếp!
- Lần này là khen đúng không?
- Phải! Đang khen cậu đấy! 1 gã khốn kiếp! Thế nhưng cậu làm như vậy người ảnh hưởng nặng nhất là cậu thôi.
- Em không sao, vốn cũng chẳng có hình tượng tốt đẹp gì…
- Haizzz, tôi thực sự không biết khuyên cậu ra sao nữa. Cậu ta… đã quyết tâm rồi.
- Em biết điều đó. Chúng em… cứ như vậy là được. Sau này, em ấy có thể hạnh phúc là đủ.
- Nghĩ thì cao thượng như vậy, nhưng đến lúc nhìn thấy lại không đơn giản như vậy, sau này đừng có nhìn người ta hạnh phúc mà muốn giết chết người yêu mới của cậu ta đấy.
- Em cũng không chắc, hi vọng đến lúc ấy em cũng đã nguôi ngoai. Thời gian rồi cũng sẽ chữa lành tất cả đúng không? Trước đây em vốn là 1 gã playboy mà, em chẳng quen ai được quá 1 năm cả, rồi em cũng sẽ quay về con đường ấy chăng?
- Vì sao cậu không khẳng định mà lại dùng 1 câu hỏi?
- Vì em cũng không chắc mình làm được, nếu em có thể buông thả thì tốt rồi…
- Không rõ nhưng cậu từ lúc quen cậu ta cũng 5, 6 năm nay rồi, thực sự cậu đã thay đổi không còn là cậu trai 19 tuổi thích chơi bời nữa... Nói quên hay không ở trong lòng cậu chỉ cậu rõ nhất, tôi chỉ mong cả 2 cậu đều chọn được con đường ít tổn thương nhất mà đi. Bên nhau hay chia tay không quan trọng, 10, 20 năm nữa nhìn lại ngày hôm nay đừng hối hận vì những điều đã làm là đủ…
- Em hiểu ý anh. Cảm ơn anh đã hiểu em.
- Tôi quen cậu đã hơn 10 năm, cậu như thế nào tôi sao không rõ. 1 thằng khốn kiếp ngốc nghếch!
- Haha…
- Thôi đến khách sạn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quá nhiều nữa. Tình cảm không thể cưỡng cầu càng không thể kiềm chế, cái gì đến sẽ đến.

- Em biết rồi.

Jiyong, Top và Young Bae trở về khách sạn. Dae Sung đi cùng quản lý xử lý mấy lịch trình nào đó, Seungri không thấy trở về. Cậu vừa khỏi bệnh đã lại hẹn bạn bè gặp gỡ đi ăn uống với nhau. Từ ngày gặp sự cố đó, cả ngày chỉ toàn ở nhà ăn ngủ khiến cậu phát ốm lên thêm được. Vì vậy hôm nay được thả ra ngoài, cậu ngay lập tức tụ tập. Ở bên Nhật này Seungri có nhiều bạn bởi lẽ cậu hoạt động bên này 1 thời gian khá dài, tính cậu lại thuộc kiểu dễ kết giao, thân thiết với mọi người.

Ngày hôm nay cũng vậy, cậu đến 1 club có tiếng ở Osaka cùng vài cậu bạn quen thuộc, thành thực mà nói, bạn quen thuộc hay thân ở đây cũng chỉ là hơn mức xã giao bình thường 1 chút mặc dù quả thật cậu rất hợp tính với mấy người bạn này. So ra trong Big Bang, chẳng có ai hợp với cậu, Jiyong và anh Top đều thuộc tuýp nghệ sĩ khùng điên. Jiyong thì cả ngày chỉ biết có âm nhạc và tự kỉ với mấy thứ đồ nghệ thuật đắt đỏ, Top lại mê mẩn nội thất với đóng phim, anh Young Bae càng không nói, cả ngày chôn chân trong phòng thu đến thời gian tán tỉnh 1 ai đó chẳng có, Dae Sung chỉ thích đi nhà thờ vào thời gian rảnh… chẳng 1 ai thích tụ tập như cậu, càng chẳng có ai có hứng thú kinh doanh để cùng cậu bàn luận như mấy cậu bạn cậu quen bên này.

Thế nhưng cái họ có nhiều nhất lại là sự tin tưởng và tình cảm chân thành. Còn những người chơi cùng cậu ngày hôm nay, mấy người yêu quý cậu thực sự? Mấy người yêu quý cậu vì cậu là chính cậu chứ không phải vì cậu là thành viên của Big Bang? Mấy người ở đây ngọt nhạt như vậy nhưng sau lưng có thể bàn nọ tán kia về cậu? Seungri biết không? Cậu biết chứ! Thế nhưng cuộc đời mà, cậu cũng đâu có ý định làm bạn thân thiết với bọn họ, bèo nước gặp nhau, cùng vui vẻ là tốt rồi, cần gì suy nghĩ quá nhiều. Seungri vừa cười thân thiện vừa xấu xa với những suy nghĩ như vậy trong đầu. Cậu uống khá nhiều, có lẽ chỉ có khi uống nhiều 1 chút cậu mới thực sự thả mình vào cuộc chơi tạm quên đi người kia. Bỗng nhiên có 1 bàn tay chạm vào vai cậu vỗ nhẹ, Seungri quay lại:

- Hey Seungri!!!
- À….
- Sao không nhận ra tôi?
- Có chứ. Sao có thể không nhận ra cô chứ. Cô xinh ra nhiều quá tôi hơi choáng váng 1 chút.
- Haha, từ lợn biến thành người đúng không?

- Đâu có đâu có, trước kia vẫn vậy mà…

Cô gái ngửa mặt lên cười. Seungri cố gắng nheo nheo mi nhớ lại tất cả những sự kiện có thể xâu chuỗi lại để nhớ về cô gái ấy, là 1 cô tiểu thư ở đất nước nào đó. Bố cô ấy nghe nói rất giàu có, thậm chí còn sở hữu cả 1 đội bóng. Ngoài những điều đó, cậu không nhớ thêm gì.

Thực sự quá nhiều cuộc gặp gỡ bạn bè chóng vánh cậu đều chỉ nhớ tên và mặt người đó, còn lại chẳng có ấn tượng gì thêm. Cô gái này cũng vậy, cậu có quen biết 1 vài lần qua anh bạn người Sing và chỉ có vậy.

- Sao cô lại có mặt ở Nhật?
- Đến chơi không được sao? Hưởng thụ cuộc sống.

- À…

- Mai Big Bang có concert ở đây?

- Ừm.
- Cho tôi mấy vé đi.
- Hả?
- Tôi muốn mấy vé đi xem. Không rình mua được, mấy anh hot quá mà!
- À… haha, để tôi hỏi quản lý xem sao. Cô cần mấy cái?

- 5 cái được không? Nếu không 7 cái đi!

- À…

Seungri khẽ cười 1 cái, thật đúng là tiểu thư, cô ta cứ nghĩ vé concert nhà cậu như giấy vậy, đến cả nhà cậu đi cũng chỉ được có 3 vé cô ta lại xin 1 lúc 7 cái. Thế nhưng vốn cả nể hơn nữa tâm trạng ngày hôm nay khá ổn, cậu gọi quản lý xin thật.
- Chỉ có 5 cái thôi, hết cách rồi.
- Vậy cũng tốt, tôi sẽ để vệ sĩ và chị makeup của mình ở nhà!
- …
- Dù gì cũng cảm ơn anh!
- Không có gì!
- Hôm nay tôi mời anh nhé.
- Không cần, tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền dù bố cô có giàu cỡ nào đi nữa!
- Haah, vậy anh mời tôi?

- Cũng được.

- Haaha, tôi thích anh rồi đấy. Làm bạn nhé.

- Chúng ta không phải vốn là bạn hay sao?
- Tôi muốn thân thiết hơn cơ!
- À… đương nhiên được, nhưng nếu nghĩ đến việc tán tỉnh tôi thì quên luôn đi nhé!
- Anh tự tin quá đấy!
- Không có, chỉ là nói trước như vậy sau này đỡ phức tạp.
- Anh có biết đàn ông càng nói như vậy càng thôi thúc khao khát chinh phục của phụ nữ không hả?
- Vậy sao? Tôi không quan tâm lắm.
- Yên tâm, tôi không có hứng với kiểu như anh đâu.
- Vậy thì tốt. Vậy chúng ta là bạn.
- Haha. Kiểu đàn ông như anh tôi lần đầu gặp, cứ ngỡ thân thiện hòa đồng thực ra lại dựng lên 1 bức tường chắn như vậy…
- Cô cũng là người đầu tiên gọi tên đúng tính cách tôi như vậy. Mà thôi tôi phải về thôi, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, mai sẽ có người mang vé đến cho cô.
- Okie. Bye.

- Tạm biệt.

Seungri ngất ngưởng rời khỏi quán bar như vậy. Cũng không hiểu vì sao cậu lại chấp nhận để cô gái ấy bước vào cuộc sống của mình trở thành 1 người bạn, có lẽ vì cô là người đầu tiên gọi tên đúng thứ cảm xúc của cậu, hoặc đơn giản cuộc sống quá nhàm chán cậu muốn kết giao nhiều hơn…

P.s: cô gái Jiyong sợ nhất đã lên sàn :))). Nghe đồn chị đã bí mật kết hôn và có 1 đứa con trai rồi 🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro