Chương 138: Tự thú với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 người trở về khách sạn, Jiyong đi theo Seungri lên phòng cậu, Seungri mặc kệ anh bước vào căn phòng bừa bộn của mình, nửa bên kia Hanna ở có gọn gàng hơn 1 chút.

Hôm nay cô bé đi chơi cùng 1 vài người bạn học cũ của mình chưa về. Jiyong nhìn qua căn phòng như vậy hơi hơi cau mày nhưng cũng không lên tiếng, anh tiện tay quăng vài cái quần gọn vào 1 chút. Thói xấu quăng đồ của cậu đã nhiều năm không ai sửa nổi, thói quen anh dọn dẹp cho cậu cũng từ đó không có cách nào thay đổi.

Seungri liếc nhìn anh động vào đồ đạc của mình như vậy chỉ cúi đầu quay đi lấy chai rượu ra khỏi túi lặng lẽ đặt lên bàn. Jiyong thở dài:

- Seungri….
- …
- Em có chuyện gì nói đi.
Seungri không trực tiếp đáp lời, cậu rót rượu ra đưa cho anh 1 cốc, tự mình cũng cầm lên uống cốc còn lại. Mãi 1 lúc sau cậu mới lên tiếng:
- Anh…
- Ừ… em nói đi. Anh nghe đây…
- Hôm qua tôi gặp cô gái đó.
- Ai?
- Bạn gái anh.
- ….
Jiyong định mở miệng giải thích nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu chỉ đành thở dài phủ định:
- Cô ta không phải.
- À… vậy sao?
- Tin hay không trong lòng em rõ nhất. Anh chẳng biết nói sao cả...
- Anh không biết nói gì sao? Vậy mà cô ta lại nói xin lỗi tôi và giải thích với tôi.
- Vậy sao?
- Phải… cô ta nói vậy. Rằng là cô ta nhận hết lỗi về mình. Thật nực cười.
- Nực cười? Vậy em có tin không?
- Hết cách, tin hay không cũng là từ miệng cô ta nói ra. Cô ta không có lí do gì để bảo vệ anh cả. Có thể vì cô ta không có chút tình cảm gì với anh hoặc cô ta yêu anh đến điên cuồng muốn chúc phúc cho anh…
- Hiểu theo cách nào em cũng nên nhận ra tình cảm của tôi không đặt ở chỗ cô ta chứ?
- Có quan trọng không?
- Với em quan trọng hay không em tự biết. Nếu không quan trọng vậy đừng quan tâm nữa.
- Cũng đúng… Anh cũng đâu mở miệng giải thích, tôi nghĩ nhiều vậy thôi…
- Tôi giải thích em có tin không?
- Đương nhiên không.
- Vậy đấy. Chúng ta… đã đến mức này, tôi có nói gì em cũng không tin.
Seungri ngửa đầu uống cạn cốc rượu đầy, lại rót thêm vào cốc cho mình:
- Tối hôm tôi bị tai nạn, anh đang ở đâu?
Jiyong xoay xoay chén của mình:
- Tôi uống rượu với Xin và Kush.
- Và cô gái đó?
- Tôi không rõ, sau khi say rồi không biết gì, nghe kể lại sau đó cô ta có đến chơi với Xin.
- Anh biết cô ta nghe điện thoại của anh không?
- Biết, sau đó điều tra được.
- Nghĩa là hôm ấy anh không biết?
- Đương nhiên, sao anh có thể để cô ta làm thế nếu anh còn tỉnh táo chứ?
- Ồ…
- Kể cả không ở bên em đi nữa, cũng không phải là cô ta. Tôi đã hứa với em như vậy…
Seungri vung chân đạp mạnh xuống sàn:
- Mẹ kiếp. Anh coi trọng lời hứa với tôi đến thế hay sao? Anh hứa những gì đến bây giờ anh còn nhớ, mẹ kiếp! Nếu anh coi trọng lời hứa đến như vậy vì sao anh đá tôi ra khỏi cuộc đời anh như 1 quả bóng như vậy.
- Tôi không đá em! Tôi chỉ mong em hạnh phúc... Ở bên tôi em không hạnh phúc.
- Mẹ kiếp nhà anh! Anh thì hiểu cái quái gì về tôi chứ?
- Tôi...
- Anh muốn coi tôi là bạn bè anh em với anh như cũ! Vậy anh trả lại tôi 10 năm này đi đã, ký ức 10 năm vẫn lởn vởn trong đầu tôi và anh, anh tẩy não được tôi cũng không làm được!
- Chúng ta... anh...

- Tại sao… anh không đến thăm tôi? Kể cả là anh em đi nữa cũng phải có chút tình nghĩa chứ hả?

Seungri đặt mạnh cốc rượu xuống mặt bàn túm lấy cổ áo Jiyong hỏi dồn. Có thể thấy cậu thực sự đã say mới làm như vậy, Jiyong không kéo tay cậu ra kệ để cậu túm chặt khiến anh khó thở:

- Anh không dám gặp em, anh sợ nhìn em như vậy…
- Vậy vì sao đêm ấy anh lại đến? Nếu đã không đến thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Vì sao lại phải vụng trộm đến thăm tôi, vì sao nói chia tay rồi mà hết lần này đến lần khác quan tâm tôi như vậy? Vì sao quan tâm tôi như vậy lại có thể cặp kè cùng cô gái khác? Vì sao hả? Anh là cái loại đàn ông khốn kiếp!
- Anh…
- Rốt cuộc anh còn yêu tôi không hay anh đã từng yêu tôi chưa? Vì sao lời nói và hành động của anh luôn bất nhất như vậy? Tôi ghét anh, tôi căm hận anh cả đời này! Vì sao nhất định phải chia tay tôi? 10 năm này với anh không đáng giá chút nào hay sao?

- Seungri… anh…

- Câm miệng lại ngay. Anh mở miệng ra là toàn những lời giả dối. Anh không bao giờ hiểu được trong đêm tối ngày hôm ấy, khi nghe thấy giọng con đàn bà khác cảm xúc của tôi thế nào, anh vĩnh viễn không biết đêm đầu tiên khi tỉnh lại, tất cả xung quanh tôi trống rỗng như vậy, tôi cần anh như vậy lúc đó anh ở đâu? Lúc đó anh đang làm gì? Vì sao cho đến khi tôi dường như đã dần quen với việc 1 mình, tôi đã quên anh anh lại dây dưa với tôi?

Seungri lấy hết sức đẩy mạnh Jiyong xuống sàn khiến anh ngã xuống đau điếng. Jiyong vẫn không lên tiếng để mặc cậu trút giận:

- Lúc đó anh đang làm gì? Anh đang hẹn hò 1 con đàn bà khác, tôi không quan tâm diễn hay thật, vẫn là anh bỏ mặc tôi. Tôi hận anh đến phát điên, tôi hận anh cả đời này… thế nhưng vì sao tôi không quên được anh? Vì sao chứ?

Seungri ngồi bệt xuống sàn, cậu cứ như vậy rơi nước mắt. Những giọt nước mắt tủi thân cứ như vậy liên tiếp tuôn rơi. Jiyong có thể chịu đựng được cậu đánh, cậu xô ngã nhưng nào có thể bỏ mặc người kia đau lòng như vậy:

- Phải, tất cả là lỗi ở anh, em giết anh đi. Đừng… đừng… khóc… anh xin em.
Seungri nghe thấy vậy òa lên:
- Tôi cứ khóc, tôi khóc anh có đau lòng không?
Jiyong luống cuống tay chân nhìn cậu không biết nên làm sao mới phải:
- Đau lòng, đau lòng!
- Vậy tôi khóc cho anh đau lòng chết anh đi!
- Đừng như vậy, đánh chết anh đi còn hơn, đánh anh đi.
- Tôi không xuống tay được, đánh anh tôi cũng đau lòng như vậy thà rằng tự đánh mình cho xong.
- Seungri… Seungri… anh xin lỗi. Anh thật lòng xin lỗi, là lỗi của anh, anh không biết tất cả những gì anh gây ra cho em anh phải nói bao nhiêu câu xin lỗi mới đủ nhưng… anh…
- Thôi đi, vô nghĩa.
- Anh… anh thực sự không làm được gì cho em, chỉ mang lại cho em toàn đau khổ như vậy… Seungri à… nếu như 10 năm trước, chúng ta không gặp nhau, anh không cố chấp bắt em bên anh như vậy…
- Anh im đi. Anh nếu để làm gì, anh có thay đổi được điều gì không?
- Seungri…
- Anh luôn làm theo ý mình, anh luôn nghĩ tình yêu của anh thật cao cả mà coi thường tình yêu của tôi dành cho anh. Bao nhiêu năm nay vẫn như vậy, anh rời xa tôi anh nghĩ là tốt cho tôi, có bao giờ anh nghĩ tôi muốn gì cần gì hay sao?
- Em vẫn là thích phụ nữ hơn, không có anh em sẽ hạnh phúc.
- Im đi. Khốn kiếp.
- Cô gái đó…
- Ai?
- Cô gái Nhật em quen hôn trên xe ấy.
- Hôn? Tôi hôn gái ư? Mẹ nó anh nói cái mẹ gì thế hả? Tôi không phải… mẹ kiếp bị anh biến thành như bây giờ còn có thể hôn gái? Anh là thằng điên!
- Anh đã nhìn thấy…
- Nhìn thấy? Anh thấy chúng tôi môi chạm môi chưa? Mẹ kiếp! Anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
- Anh… anh….
- Anh vì thế mới muốn chia tay với tôi?
- Cũng 1 phần... Vì anh nghĩ trong thâm tâm em vẫn thích phụ nữ hơn… anh…
- Mẹ kiếp! Tôi bị anh đè bao năm nay giờ còn cưỡi được đàn bà hay sao? Anh nghĩ cũng thật đơn giản đấy!
- Anh…
Seungri chỉ muốn đè Jiyong xuống mổ đầu anh ra để xem bên trong não là những thứ gì. Cậu bực bội:
- Tôi thực muốn giết chết anh, anh luôn tự cho mình là đúng! Tôi đánh chết anh!
Cậu thực sự ra tay đánh mạnh vào người Jiyong, hơn nữa lực tay không hề nhẹ. Jiyong cau chặt mày bởi cơn đau ập tới nhưng không tránh để mặc cậu phát tiết. Thái độ cam chịu đó càng làm Seungri điên tiết ra tay mạnh hơn:
- Tôi đánh cho anh chết! Tôi đánh anh cho tôi đau lòng chết đi! Để tôi tự hành hạ mình cho chết tất cả đi!
- Seungri... Seungri....
- Chết tiệt. Gọi cái gì mà gọi, ai cho anh gọi tên tôi hả? Vì thế mà anh đá tôi hay sao? Anh có bị điên không hả?
- Thực ra… thực ra... còn… mẹ em…
- Kế hoạch của mẹ tôi?
- Em cũng biết?
- Mẹ kiếp, nhắc đến tôi càng muốn giết anh, sao anh không nói cho tôi hả? Tôi biết lâu rồi.
- Em biết từ khi nào?
- Đêm hôm tôi đến tìm anh, anh nói chỉ có thể là tình nhân.
- Hôm ấy em đã biết?
- Phải. Hanna nói cho tôi, tôi muốn đến xin lỗi anh thế nhưng... cũng chả hiểu vì sao không mở miệng ra được nữa.
- ...
- Rồi chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu những chuyện chồng chất như vậy... hình như tình cảm của chúng ta chỉ đợi rạn nứt, có hàng tá đứa con gái muốn bám vào đó....
- Chúng ta...
- Chúng ta vốn là như vậy... Đều là những thằng đàn ông cứng đầu với lòng tự tôn cao ngất, chẳng ai xuống nước trước cả. Nếu ngày hôm nay tôi không nói ra có lẽ cả đời anh thà để như vậy cũng không muốn giải thích 1 lời...

- Chúng ta... anh không muốn vì mối quan hệ này khiến em có nguy hiểm gì dù chỉ 1 chút, nếu chuyện ngày đó xảy ra 1 lần nữa anh không tưởng tượng nổi nữa...

Seungri ngửa cổ ra phía sau, không ai biết trong vài giây phút đó cậu suy nghĩ gì. Thế nhưng, cậu không còn điên cuồng như vừa rồi nữa.

- Jiyong... chúng ta bên nhau 10 năm rồi. Tôi bên anh là tự nguyện, tôi không trách anh, anh cũng không cần tự trách mình, càng đừng đổ lỗi cho tình yêu của mình làm tôi đau khổ. Điều ấy khiến tôi rất đau lòng. Tình cảm là từ 2 phía, tôi không hối hận, dù giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm như vậy hoặc chia tay, cũng là chuyện tự nhiên của người với người. Tình yêu của chúng ta, dù có đôi chút khác biệt cũng giống như mọi người, tôi chưa bao giờ hối hận vì yêu anh cho đến bây giờ, càng không xấu hổ vì đã bên anh nhiều năm như vậy. Đối với tôi, ngay từ khi lựa chọn, đó đã là quyết định cả đời.
- Seungri...
- Thế nhưng anh hết lần này đến lần khác nghi ngờ tình cảm của tôi. Jiyong à, những ngày trước kia chúng ta giận dỗi nhau, anh biết không? Tôi biết anh còn tình cảm với tôi, nhưng tôi không thấy anh tin tưởng tình cảm của tôi, tôi bên anh nhiều năm như vậy, tôi không chắc mình có thể hi sinh gì vì anh nhưng tôi luôn hết lòng, chưa bao giờ có tư tâm. Seungri tôi yêu ai đều như vậy, nếu nói chúng ta không hợp nhau thà rằng nói chúng ta chưa đủ yêu nhau để vượt qua tất cả những khác biệt đó. Bởi rõ ràng tôi và anh đều biết hết, chỉ cần ngồi xuống nói chuyện 1 lần như ngày hôm nay sẽ giải quyết được hết, thế nhưng lại không chịu làm như vậy.
- Seungri... tôi không chắc về tình cảm của em, bởi bao năm nay, lần đầu tiên tôi bên em cũng đều là cưỡng ép, có đôi lúc tôi nghĩ, nếu không có tôi em sẽ vẫn sống 1 cuộc đời bình thường hạnh phúc, sẽ không khó xử như bây giờ. Tôi chia tay em là bởi không nỡ bắt em lựa chọn giữa tôi và cuộc vui ngoài kia, giữa tình yêu của tôi và tình thân với mẹ em...
- Thế nhưng anh chẳng thể quay thời gian trở lại, trả lại cho tôi 10 năm đó. Anh tự tiện bước vào cuộc đời tôi, tự tiện bước ra, anh cho rằng như vậy tốt cho tôi. Anh có nghĩ rằng để bên anh, tôi đã phải đấu tranh như thế nào với chính mình chưa? Tôi đã chấp nhận anh nghĩ là tôi không hối hận. Còn như thế nào là 1 cuộc sống bình thường? Tôi yêu anh cũng là tình yêu bình thường, nam nam thì sao? Cũng là tình yêu, là cảm xúc rung động của 2 con người, có gì mà bất thường? Có gì mà hối hận?
- Seungri...
- Anh biết không, mẹ tôi đúng là có chút tiêu cực nhưng nếu chúng ta ngồi lại chẳng ai có thể phá được. Đoạn tình cảm này, nói vì ai chi bằng nói vì 2 chúng ta... anh muốn gì? Anh nói muốn xa tôi nhưng ánh mắt lại luôn nhìn tôi đau đớn như vậy? Anh nói chia tay nhưng vì sao cứ phải quan tâm tôi? Anh có giỏi bỏ mặc tôi sống chết ra sao mặc kệ tôi xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro