Chương 139: Vẫn là lựa chọn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong không thể nói gì thêm anh chỉ uống hết chén này đến chén khác, chẳng mấy chốc 2 chai rượu đã thấy đáy. Seungri nhấc chai lên không thấy còn lại chút gì cáu kỉnh:

- Chết tiệt! Anh còn lấy hết rượu của tôi?
- Hả?
- Tim của tôi anh cũng cướp đi rồi giờ đến rượu anh cũng cướp của tôi?
- ....
- Biến đi
- Anh xin lỗi...
- Ngoài xin lỗi anh biết nói gì nữa hả? Anh bị câm hay là robot xin lỗi? Tôi cần câu xin lỗi của anh lắm à? Ai cũng xin lỗi tôi, mẹ tôi, ông Yang chết tiệt đó, anh cả cô ta, tất cả xin lỗi tôi. Nhìn tôi đáng thương đến vậy ư? Tôi bị mấy người rủ lòng thương hại như vậy, thật đáng chết!
- Anh không thương hại em!
- Vậy anh là gì? Yêu tôi ư? Hay anh em? Cái thứ tình cảm gì của anh cũng nực cười cả!
- Nực cười?
Jiyong cũng say rồi, anh kéo mạnh Seungri vào lòng mình gác cằm lên vai cậu nỉ non:
- Vì cái gì em luôn cho rằng tôi nực cười? Em nghĩ tôi xa em vui sướng đến vậy sao? Bao nhiêu đêm em đau đớn tôi cũng từng ấy đêm dằn vặt chính mình. Em mắng được vài câu là giỏi lắm sao, em cậy giờ tôi không mắng nổi em, mở miệng ra là thấy có lỗi với em đúng không? Em cậy tôi dù có quyết tâm xa em đến đâu rồi cũng chỉ có thể quay lại quỳ dưới chân em van xin chút tình cảm nơi em đúng không? Phải, tôi không xa nổi em, không quan tâm em tôi không chịu được đấy, thì sao chứ? Em muốn cái gì? Em như bây giờ... tôi phải làm sao?
- Anh chết đi tôi sẽ vui!
- Tôi chết đi em sẽ vui hay sao? Tôi là sợ em đau lòng thế nên mới vật vờ sống như vậy, nếu chết đi khiến em vui hơn, vậy giải thoát cho tôi đi.
- Anh là đồ điên!

- Phải, tôi điên rồi... điên thật rồi, tôi đang làm gì vậy hả?

Jiyong vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên, môi anh chạm vào cổ cậu lập tức giống như tâm trí anh bị mê hoặc. Jiyong không còn tỉnh táo vứt hết mấy thứ tình cảm dằn vặt trong lòng mình bấy lâu  sang 1 bên nhào qua đặt môi ép vào cổ cậu lại giống như muốn cảm nhận cậu nhiều hơn nữa đưa lưỡi ra chạm vào da thịt cậu. Seungri cảm nhận được lập tức nhảy dựng lên:

- Cút về phòng anh!
- Không về.
- Tôi không còn là người yêu của anh, muốn tình 1 đêm với tôi? Đừng mơ!
- Vậy... tình nhiều đêm chắc được chứ?
- Tình nhiều đêm? Tình nhân? Nói dễ nghe nhỉ? Đừng mơ tưởng mấy thứ đó nữa!
Jiyong không dừng lại vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cậu không cho cậu giảy giụa. Hơn nữa anh nhận ra, rõ ràng con người miệng nói toàn lời độc địa kia nhưng lòng lại mềm như bánh bao nhúng nước vốn chỉ chống cự cho có như vậy:
- Tôi đâu nói vậy? Em vẫn đợi tôi nói điều gì hay sao?
- Điều gì?
- Có phải... ngày hôm nay em nói nhiều như vậy, ngoài muốn tôi giải thích chẳng phải... muốn chúng ta quay lại với nhau?
Seungri cứng người quay sang nhìn anh:
- Anh nghĩ như vậy? Vậy tôi nói để anh biết, có thể ngày hôm nay tôi vẫn yêu anh thật đi nữa nhưng tim của tôi vốn đã nguội lạnh rồi.
- Nguội rồi?
Jiyong bất chấp đưa môi lại gần chạm vào môi cậu, kéo người cậu lại gần siết chặt rồi đặt lên môi cậu vô số nụ hôn. Jiyong thầm thì:
- Lẽ ra trong lúc này em nên từ chối tôi...
- Tôi...
- Sao?
- Tôi... say rồi...
- Say rồi? Vậy tôi cũng say rồi!
Jiyong ra vẻ như vậy trực tiếp ngả vào người cậu, Seungri thuận thế ép anh xuống sàn nhà cười cười:
- Say nhưng cũng không để anh đè vậy được...
- Em muốn gì?
- Thử 1 lần cho biết... hửm?
Jiyong vuốt má cậu nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh:
- Đừng đùa…
- Anh thấy tôi đây giống như đùa hay sao?
- Đùa gì vậy? Không vui đâu...
- Anh trai nói sẽ dạy em cách cưỡi phụ nữ cơ mà? Chi bằng dạy luôn cách cưỡi đàn ông...
- Cái này anh đây bất lực thôi. Xuống đi đã mình nói chuyện...
- Không!
- Seungri...

- Tôi cho anh nhớ đời 1 hôm cũng không tệ. Chẳng phải muốn làm tình với tôi lắm hay sao? Thèm khát cơ thể tôi lắm hay sao?

Seungri mang vẻ mặt cợt cợt nhả nhả nhất quyết đè chặt Jiyong xuống, anh muốn vùng lên nhưng sức cậu quá lớn, Jiyong cười cười:

- Để hôm sau đi... hôm nay say quá rồi...
- Đâu liên quan gì...
Seungri không kiêng kị thò tay xuống sờ vào vật đã nổi cộm giữa 2 chân anh vuốt ve cách lớp vải quần khiến Jiyong hít thở mạnh:
- Đừng đụng chạm linh tinh!
- Rõ ràng muốn tôi đến chết đi được còn giả bộ!
- Còn em… cũng vậy cả…
- Tôi đâu bao giờ phủ nhận như anh? Giả tạo! Làm trò!
- Haha… chúng ta không hợp nhiều thứ nhưng riêng chuyện này, thực hợp nhau…
- Cũng đúng… như vậy mới bên nhau nhiều năm như vậy, cãi nhau nhiều đến mấy kì thực vẫn là lên giường mới giải quyết được!
- Em cũng đâu thể xa nổi cơ thể này của tôi chứ?
- Khốn kiếp! Tin tôi hiếp anh thật không hả?
- Tin tin tin… xuống đi đã uống rượu rồi đừng có kích động quá! Cẩn thận đấy!
- Đừng có giở giọng làm trò như vậy!
2 người mãi đấu võ miệng với nhau bỗng nhiên “ cạch” 1 tiếng, cửa phòng mở toang ra, giọng Hanna truyền đến :
- Anh...
Cô bé sững người khi nhìn thấy cảnh tượng anh mình và Jiyong đang ở chung 1 chỗ, càng bất ngờ hơn bởi tư thế mờ ám, quần áo xộc xệch của cả 2. Seungri thực bối rối nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên ngồi dậy từ trên người ai kia cài lại cúc áo cẩn thận:
- Về rồi à?
- À... vâng... em... em... em...
- Sao nói ngày mai mới về?
- Em… em… về… về… lấy… lấy… đồ… em..
- Vậy lấy đi đứng đấy làm gì?
- Em… em… anh…
Seungri thấy Hanna nhìn Jiyong vẫn đang nằm ăn vạ trên sàn, con người kia lợi dụng có chút men say trong người nhất quyết không chịu đứng dậy, cậu gắt khẽ:

- Dậy đi còn nằm đấy à?

Lúc bấy giờ Jiyong mới bò dậy, quần áo anh vẫn xốc xếch như vậy, cổ áo mở ra 3 cúc, thắt lưng cũng đang tháo dở, Hanna trợn ngược mắt không biết phản ứng ra sao mới phải.

Thực tế cô cũng chẳng phải con nhóc không biết gì thế nhưng lại là 2 người này, lại là anh trai cô, lại cái thái độ hiển nhiên như vậy… Seungri nhìn Jiyong thừa biết anh không hề có ý định rời khỏi, chẳng hiểu vì sao ngày hôm nay anh lại lớn gan đến như vậy, cậu đành ném chiếc chăn đơn vào người anh:

- Ăn mặc tử tể vào! Đừng làm bẩn mắt em gái tôi!
Jiyong chùm chiếc chăn kín người để cài lại cúc áo, Hanna không nhìn thêm nổi nữa:
- Thôi cũng không cần lắm, em đi luôn đây!
Rồi cô chạy vụt ra ngoài không dám ngoảnh đầu lại lần nữa. Seungri nhìn theo cô em gái, thực tình không rõ cảm xúc bây giờ, vừa không biết làm sao vừa xấu hổ cùng cực. Chẳng còn ai để trút giận cậu bực bội cau mày:
- Khốn kiếp!
Jiyong thả chăn ra đứng dậy cài lại thắt lưng cười cười, gương mặt anh đáng ghét đến mức cậu muốn đấm cho anh 1 nhát thực sự:
- Là em đòi leo lên người anh, trách ai nữa! Thế nào? Muốn nữa không?
- Biến đi!
- Chúng ta đã nói chuyện xong đâu!
- Biến!!!
Jiyong nhìn cậu đang bực tức nói đúng hơn là đang xấu hổ túng quẫn cùng cực cũng chỉ cười cười không trêu chọc cậu thêm nữa:
- Anh về phòng đây!

- Cút!!!

Jiyong cứ như vậy đi xuống phòng mình thế nhưng tâm trạng anh lại khá hưng phấn, dục vọng chưa được thỏa mãn lại thêm cuộc nói chuyện vừa thành thực mà như đùa giỡn nhau vừa rồi khiến anh muốn phát điên lên được.

Jiyong ngất ngưỡng đi xuống quầy bar uống thêm 1 ly rượu nhẹ để cân bằng lại cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào trong lòng mình. Chẳng biết từ bao giờ mấy con người kia cũng đã trở về lại gặp Hanna đang hốt hoảng ở ngoài. Được nghe kể những điều cô bé chứng kiến cả đám lăn ra cười. Thế nhưng cô em gái của đương sự lại không coi nó là trò đùa được như vậy, Dae Sung đành phải đưa cô đến nhà bạn. Còn lại Young Bae cũng nhanh chóng chui lên phòng tâm sự với cô gái nào đó đang tán tỉnh, chỉ còn Top đi đến quầy bar lại gặp Jiyong đang ngồi muộn phiền ở đó, lập tức cảnh nóng bỏng vừa được nghe Hanna tả lại như hiện ra trước mặt cậu anh cả. Top hí hửng vỗ vai Jiyong:

- Này!
- Anh Top à?
- Haha, sao lại ngồi ngoài này, không làm nốt việc dở dang đi?
- Anh… gặp Hanna rồi?
- Ừ hahaahaha…

- Cô bé có sao không?

- Không, Dae Sung đưa về nhà bạn rồi.

- Sao cứ phải là Dae Sung đưa vậy? Bọn họ có chuyện gì không mà đi với nhau suốt?

- Đừng nghĩ ai cũng có gian tình như 2 cậu, người ta là bạn bè thôi.
- Bạn bè hay không anh biết chắc!
- Cũng đúng… haha, vậy còn 2 cậu, đang chơi trò gì vậy?
- Chơi trò gì?
- Vừa mới còn ra vẻ lạnh lùng với nhau thế nào mới đưa nhau về nhà được mấy chục phút đã đè con người ta ra rồi?
- Nào có, là em bị đè!
Top đang uống nước phụt hết cả ra ngoài quả thực rất mất hình tượng:
- Cái gì? Bị đè? Hahaaahahahahahaha… chết tôi mất!
Jiyong liếc mắt:
- Có gì đáng cười?
- À thì… cũng không có gì. Chỉ là thấy khâm phục cậu ta thôi, đè được Kwon Jiyong ngoài cậu ta ra chắc không có người thứ 2. Haha…
- Cũng không làm được gì cả...
- Nói thật xem, không có Hanna đi vào cậu cứ để như vậy hay sao?
- Đương nhiên không… sao có thể chứ! Chết cũng không thể!
- Vậy mới đúng. Haha, thế vẫn đề 2 người sao rồi?
- Chẳng biết nữa, nói với nhau rất rất nhiều nhưng cũng vẫn mờ mịt như vậy…
- Ha, vậy còn đè nhau ra?
- Say rồi mà…
- Say rồi? Lợi dụng chút men như vậy, rõ ràng cậu và cậu ta không dễ say đâu. Hơn nữa cậu ta mà say thật chỉ có lên giường ngủ nào náo loạn ra như vậy chứ!
- À…
- Làm trò. Cảm thấy không dứt được nhau ra thì quay lại đi…
- Em không chắc em ấy muốn gì, em cũng không biết chính mình cần gì nữa…
- Sao phải nghĩ nhiều vậy chứ! Còn yêu thì quay lại, hết yêu rồi thì thôi. Đơn giản vậy.
- Nhưng cuộc sống đâu có đơn giản vậy, nếu quay lại với nhau còn gia đình, còn …
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì! Cậu sống vì mình hay sống vì bọn họ. Mẹ Seungri suy cho cùng cũng chẳng phải cậu ta, cậu ta chẳng lẽ không biết mẹ mình phản đối nhưng vẫn bên cậu đó thôi. Giống như cậu vậy, sao cậu lại ra cái vẻ hi sinh vớ vẩn như vậy?

Jiyong ngẩng lên nhìn Top đang nói về những vấn đề anh suy nghĩ bao ngày 1 cách đơn giản như vậy bỗng nhiên có cảm giác mình thật ngu ngốc.

Thật sự… đúng là cậu đã biết hết rồi thế nhưng vẫn lựa chọn ở bên anh, nghĩa là chấp nhận tất cả. Vì sao anh lại ngu ngốc đến như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro