Chương 14: Jiyong à... em đã từng nói sẽ bảo vệ anh... vì sao anh không cần?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả 3 trở về nhà, Jiyong và Dae Sung đang ngồi nói chuyện, tâm trạng của 2 người cũng có vẻ khá hơn. Bae cười cười mang 2 con người đang lảm nhảm vào nhà:
- Thật không tin được, mấy cậu biết họ vừa làm gì không? Họ thậm chí vừa nắm tóc nhau đấy! Fan nhìn thấy thì đẹp mặt quá thể. Giờ có bao nhiêu nhóm nhạc đẹp trai mọc ra mà không lo giữ fan đi chứ....
Jiyong cười nhẹ, 2 người này đều trở lên hưng phấn quá đà sau khi say, anh theo thói quen đỡ lấy Seungri :
- Cậu mang anh Top đi nghỉ đi. Phải tách họ ra không tối nay chúng ta không ngủ được mất.
Seungri đang dựa vào người Bae lại nhào vào vòng tay của Jiyong. Cậu cảm nhận được mùi hương quen thuộc, vòng tay cũng thật quen thuộc. Bất chợt cậu òa lên khóc... Cả 4 người còn lại sững sờ, Top đang say cũng trở nên hơi tỉnh táo bởi tiếng khóc nức nở của cậu em út. Seungri ôm chặt Jiyong và cứ thế khóc, cậu không nói gì chỉ ôm anh như thế rất lâu... rất lâu. Lòng anh vừa bối rối vừa mềm mại. Làm sao anh không hiểu những giọt nước mắt hiếm hoi của cậu chứ. Seungri đặc biệt là 1 người bản lĩnh, 16 tuổi đã tự lập lên đây gây dựng mọi thứ, từ lúc đó đến tận bây giờ, anh chưa khi nào thấy cậu khóc nhiều như vậy. Cậu khóc như 1 đứa trẻ, anh đột nhiên cảm thấy có chút xót xa, anh phải chịu đựng nhiều điều thì có lẽ người ấy cũng đau lòng không ít. Anh vòng tay ôm chặt hơn, cả 2 cứ như vậy khiến 3 người xung quang vừa sững sờ vừa bối rối. Jiyong ý thức được điều ấy, anh nhếch mép ôm Seungri trở về phòng mình. Young Bae cáu giận:
- Này, em hiểu tấm lòng của Seungri nhưng anh không nghĩ cậu ta khóc quá nhiều à. Đã gần nửa tiếng rồi, nước mắt cậu ta để dành từ nhỏ đến giờ chắc.
Top và Dae Sung bật cười nhỏ.
- Đó là sự khác biệt giữa anh em và tình nhân đấy, chúng ta chỉ có thể an ủi chia sẻ với Jiyong thôi, nhưng Seungri sẽ đau lòng vì cậu ta, khóc vì cậu ta...
- Chà anh triết lí quá ta.
Top vẫn ngà ngà say nắm lấy đầu Dae Sung hướng về phía mình ôm lại:
- Đó là lí do cậu cần 1 người bạn gái đó Young Bae à, trải nghiệm về tình yêu tuyệt vời lắm... phải không Dae Sung?
Dae Sung cũng cười, cậu biết Top chỉ đang trêu anh Bae thôi, cậu cũng hùa theo nép vào lòng Top:
- Đương nhiên...
Young Bae hóa đá:
- Tôi sẽ phát điên nếu cứ ở cái nhóm quái quỷ này.
Top cười ầm lên, Bae không thèm quan tâm mấy người bọn họ, cậu đá cửa rầm rồi vào phòng nằm nghỉ ngơi, cậu cần an ủi trái tim bị kì thị của chính mình.
Phòng bên kia đang rất im lặng, Seungri đã ngừng khóc 1 lát nhưng 2 người vẫn ôm chặt nhau. Jiyong âu yếm vuốt tóc Seungri:
- Seungri à... Seungri à... anh không sao đâu, em biết mà phải không?
Im lặng thêm 1 lúc, giọng Ri rất nhỏ:
- Em mới không thèm lo cho anh đấy
- Ồ vậy ư... em không quan tâm anh chút nào sao?
- Anh đã biết trước nhưng lại không nói cho em...
Jiyong nghe cậu làm nũng nhẹ nhàng:
- Đúng là anh biết rồi nhưng không muốn mọi người lo lắng. Anh...
Seungri tiếp lời, giọng cậu nhẹ như gió:
- Jiyong à, em từng nói sẽ bảo vệ anh mà... anh nhớ không? Vì sao anh không cần điều đó?
Jiyong muốn giải thích rất nhiều điều nhưng vào giây phút ấy trái tim anh run rẩy:
- ừ anh xin lỗi... là lỗi của anh. Sau này không thế nữa nhé.
- Mặc kệ anh. Em chẳng quan tâm anh nữa đâu
Jiyong nỉ non:
- Seungri à, anh chỉ có em thôi... nếu em không quan tâm anh anh phải làm sao đây?
Seungri không nói gì nữa, cậu không biết nên nói gì cho phải. Con người kia miệng lưỡi quá ngọt khiến cậu cứng họng, nhưng trái tim cậu cũng tan theo lời nỉ non ấy.
- Seungri à, sau này hãy bảo vệ anh nhé. Anh cũng sẽ bảo vệ em... Chúng ta hãy bảo vệ nhau được không?
- ừm...
Tiếng đồng ý phát ra rất nhỏ nhưng Jiyong vẫn nghe rõ, anh nở nụ cười thực sự đầu tiên sau bao chuỗi ngày ảm đạm.
- Seungri à làm như thế nào đây, anh ngày càng thích em, thích đến mức si mê mất rồi....
- Tại sao....
- Thích 1 người làm gì có lý do chứ. Seungri à... còn em?
- 1 chút... em thích anh 1 chút chút thôi...
- Anh chỉ cần 1 chút đó thôi.... vì anh thích em quá nhiều rồi, em đừng thích anh nhiều quá.. nếu không em sẽ rất đau khổ... như anh... Anh không muốn em đau dù chỉ 1 chút.
Seungri làm sao không hiểu anh chứ. Thực ra trái tim cậu đã chấp nhận anh từ lâu, nhưng để nói ra 1 lời chính thức cậu chưa thể làm được.
- Em xin lỗi...
- Vì sao phải xin lỗi anh? Em chỉ cần tồn tại đã là hạnh phúc của anh rồi... Seungri à...
- Cùng nhau vượt qua nhé, em sẽ luôn bên anh.
- Ừm....
Jiyong nhìn Seungri, ánh mắt cậu lấp lánh phản chiếu hình ảnh của anh trong đó. Nhìn thấy chính mình trong con mắt người đó, trái tim anh như ngừng đập. Seungri đang cắn chặt môi để không khóc nữa, Jiyong lấy tay chạm nhẹ vào môi cậu:
- đừng làm vậy, môi em sẽ chảy máu mất.
Cảm giác tay đang được chạm vào môi cậu khiến Jiyong nóng rực, đôi môi ấy mềm mại làm sao, ấm nóng làm sao. Anh run run cúi xuống để môi mình lần tìm bờ môi mà anh vẫn khao khát bấy lâu nay. Seungri cúi nhẹ xuống, cậu không hề tránh mà có lẽ là ngại ngùng, Jiyong làm sao không biết diều đó chứ. Anh ôm mặt cậu ngẩng lên và nhanh chóng áp môi xuống. Tim anh đập mạnh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, thời gian như ngừng lại ngay giây phút ấy... ừm sao nó lại mềm mại vậy? Sao lại ngọt vậy? Anh tham lam muốn nhiều hơn nữa nên đưa lưỡi chạm vào vành môi cậu...
Seungri đang hóa đá vì nụ hôn đến quá bất ngờ, cậu ngây người không biết nên phản ứng như thế nào nhưng đến khi cảm nhận được lưỡi Jiyong đang chạm vào môi mình... ầm ầm ầm... 1 cảm giác lạ lùng chưa bao giờ có cậu run lên bần bật đẩy ngay anh ra:
- anh làm trò gì vậy...
Jiyong cũng ý thức được sự tham lam hơi quá trớn của mình, anh nhẹ giọng:
- À... không kiềm chế được 1 chút... xin lỗi..
- Xin... xin lỗi thế mà được à
- Chứ em muốn gì? Hôn lại anh không? Anh không ngại đâu.
Seungri hết nói nổi, cậu leo tót lên giường trùm chăn kín mít. Jiyong cười cười: ồ người của anh ngại rồi, lẽ ra anh nên kiềm chế 1 chút. Nghĩ vậy nhưng anh cũng chẳng có ý hối hận chút gì. Thật tuyệt vời... ừm... Nó còn tuyệt hơn anh nghĩ gấp nhiều lần. Đây chẳng phải nụ hôn đầu tiên của anh, anh đã trải qua vài nụ hôn với những cô gái từng hẹn hò, nhưng chỉ 1 cái chạm môi nhẹ đã khiến anh thổn thức đến mức này... hazzz, Seungri à... anh sống sao nổi với em đây... Jiyong vừa cười vừa lên giường, anh đã có 1 giấc ngủ thật ngon sau bao ngày mệt nhọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro