Chương 140: Quyết định cuả Seungri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Top nói chuyện với Jiyong 1 lát rồi nói muốn rời đi. Cậu anh cả đã mở lời Jiyong cũng không muốn ngồi quá lâu nên trở về phòng.

Top nhìn theo Jiyong bước chân nặng nề, bước đi của cậu anh cả hiểu rằng, Jiyong vốn là 1 người suy nghĩ quá nhiều như vậy, để 2 người có 1 câu trả lời rõ ràng hơn chỉ có thể phụ thuộc vào Seungri mà thôi. Nghĩ như vậy anh bèn đẩy cửa phòng Seungri đi vào trong.

Cậu đang ngồi vật vờ trên giường bộ dáng giống hệt Jiyong ngoài quầy bar vừa rồi. Thật kì lạ rõ ràng 2 con người 2 nơi khác nhau tư thế khác nhau nhưng thoáng nhìn đã biết chung 1 nỗi phiền muộn.

Cậu anh cả đi vào, Seungri thấy có tiếng bước chân ngẩng đầu lên, vừa thấy Top ánh mắt liền tối lại. Anh cười cười:

- Sao? Tôi không phải người cậu muốn?
- Mong chờ ai cũng đương nhiên không phải anh.

- Haha, vẫn là cậu thành thật hơn.

Top tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Seungri, nhìn nhìn cậu cười khiến cậu nổi cả da gà:

- Anh đến đây để nhìn em thế à?
- Sao? Không được?
- Em… không có tình cảm gì với anh đâu đấy!
- Haha…. Cậu cũng thật giỏi tưởng tượng.
- Hừ, vậy anh đến đây có chuyện gì nói nhanh, nhìn nhìn vậy làm gì hả?
- Nóng vội vậy?
- Em vừa ốm dậy, còn mệt!
- Lúc đè con người ta không thấy mệt?
- Lúc ấy em say.
- Hahahaa….
- Anh đừng có cười cái kiểu ấy đi! Ghê người!
- Tôi cười vì 2 cậu đều đưa 1 lí do ngớ ngẩn như nhau! Rõ ràng thèm nhau đến chết đi được còn đổ tại rượu! Vô nghĩa!
- …
- Rồi giờ định thế nào?
- Sao cũng được, đến đâu tính đến đó…
- Mấy hôm trước còn quyết tâm lắm cơ mà?
- Hừ, giờ hết rồi! Gặp anh ta không quyết tâm nổi nữa!
- Vẫn là cậu thành thật nhất!
- Có gì phải giấu diếm? Tình cảm nghĩ là 1 chuyện, trái tim không nghe theo thì phải làm sao chứ!
- Vậy cậu định làm sao?
- Chẳng biết!
- Tình cảm cậu như thế nào mới quan trọng chứ…
- Em vẫn yêu anh ta, đó là sự thật. Nhìn ánh mắt đau đớn của anh ta lòng em khó chịu lắm, em không chịu nổi. Thế nhưng em lại cũng hận anh ta, muốn giày vò anh ta… chả hiểu nữa, em thật mâu thuẫn đúng không?
- Cũng không, yêu càng nhiều hận cũng nhiều vậy thôi…
- Chắc là vậy…
- Vậy cậu có muốn quay lại với cậu ta không?
- Em không chắc, quay lại em không cam tâm mà nếu chia tay thực sự em lại càng không chịu nổi. Chẳng hiểu sao, đâm có 1 cái đã hỏng dây thần kinh sáng suốt rồi…
- À… cậu bị đâm sầm nên vậy đó ( ở đây anh Top dùng từ crush, kiểu nghĩa đen là đâm sầm nghĩa bóng là say nắng chắc ý là Seungri say nắng Jiyong , tìm mấy tiếng méo hiểu được kiểu chơi chữ này nên đoán bừa ))
- Anh…
- Cậu mất trí từ ngày đó rồi, không phải sao?
- Cứ coi như vậy đi, thì sao chứ.
- Cậu… Jiyong mắc 1 bệnh nghĩ quá nhiều còn cậu lại nghĩ quá thản nhiên, tôi không biết nên khuyên mấy người kiểu gì được nữa!
- Chuyện của chúng em để thời gian giải quyết thôi…
- Thời gian không phải điều gì cũng chữa lành được. Cậu nên nhớ 2 người không có cách nào tách nhau ra hoàn toàn, thời gian chỉ càng làm sự việc phức tạp hơn nếu không giải quyết hết tất cả mọi chuyện ngay lập tức.
- Kì thực em rất muốn giải quyết thế nhưng chẳng thể hiểu vì sao chúng em chia tay, kể cả có hiểu lầm giải quyết rồi vẫn như vậy thôi…
Top cười cười nhấc chai rượu không ném sang bên cạnh:
- Quan trọng không? Vì sao cứ phải giải quyết?
- Hả?
- Miễn là vẫn yêu nhau, có chuyện gì cũng có thể tha thứ được. Kể cả chẳng cần giải quyết gì cũng được, không phải sao? Nếu các cậu bị tác động mà chia tay, chỉ trách tình cảm dành cho nhau không đủ lớn thôi!
- ….

- Không phải sao?

Seungri im lặng. Chẳng hiểu sao tất cả mọi chuyện giữa 2 người trải qua náo nhiệt là vậy thế nhưng qua lời anh Top lại đơn giản như vậy. Tình yêu… chỉ cần có tình yêu là đủ hay sao? Cậu vốn là 1 kẻ lí trí, cậu chưa bao giờ coi tình yêu là tất cả:
- Em còn sự nghiệp của em, còn lòng tự tôn của em. Em vốn là 1 người ích kỉ như vậy…
- Cái đó, chẳng phải cậu đã bất chấp ngay từ khi bắt đầu hay sao? Giờ lấy nó ra để là lí do chẳng qua cậu hèn nhát muốn trốn tránh mà thôi…

- Anh…

- Tôi nói như vậy, cậu hãy suy nghĩ kĩ đi. Tôi không mong 2 người quay lại hay chia tay, câu này tôi đã nói với Jiyong, sau này… 10 năm nữa, 20 năm nữa, khi tất cả những danh tiếng này, sự nổi tiếng này kết thúc, cuối cùng… cậu đừng hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Fan hay bất kì bạn bè nào, thậm chí cả bố mẹ cậu, em gái cậu, Big Bang chúng tôi cũng không thể theo cậu cả đời, không thể là người đêm đêm ở bên gối lau nước mắt cho cậu, chỉ có 1 người làm được điều đó… cậu hiểu không?

- ….
- Hi vọng đến lúc đó người ở bên cậu là người thực sự cậu muốn chia sẻ mọi điều chứ không phải vài kẻ chỉ có thể giả lả với nhau. Tình cảm, suy cho đến cùng không bao giờ là tất cả nhưng… nếu không có nó, cậu có thành công bao nhiêu cũng cảm thấy cuộc đời này thật vô nghĩa. Cậu thử xem, nếu 10, 20 năm nữa, cậu thành 1 ông chú trung niên già cả rồi, không có cậu ta bên cạnh cổ vũ cậu, yêu thương cậu, cậu có thêm vài cái nhà hàng, vài lô bất động sản cũng có ý nghĩa gì nhiều lắm không?

Seungri cúi đầu, 1 giọt nước mắt rơi xuống đất rất khẽ thế nhưng Top vẫn tinh ý nhận thấy.

Anh hiểu rằng mình đã đánh động được đến sâu thẳm trái tim cậu trai cứng đầu này. Có thể nó chạm đến cả những điều không bao giờ cậu nghĩ đến, có đôi lúc con người ngu ngốc như vậy, cứ nghĩ mình rất yêu 1 người kì thực lại không yêu nhiều như mình vẫn ảo tưởng, hoặc giả lại có kẻ cứ nghĩ tình cảm vốn không sâu sắc kì thực, chính họ cũng không biết đã vì người kia từ bỏ những gì, không hề biết thực ra bản thân lại điên cuồng đến mức nào.

Seungri là loại thứ 2. Ngay từ khi cậu ta chịu đi theo Jiyong từ lúc mới chỉ qua tuổi trưởng thành 1 chút, vẫn còn háo hức về thế giới ngoài kia, vẫn còn thích thú ngắm nhìn mấy cô gái sexy như những cậu trai bình thường, ngay từ lúc cậu ta từ bỏ tất cả để lao theo 1 cuộc tình đầy may rủi.

Top đã biết rằng nếu xảy ra chuyện gì, người thực sự tổn thương sâu sắc hơn chắc chắn sẽ là cậu. Giống như ngày hôm nay, giọt nước mắt của cậu khiến trái tim người anh xót xa vô cùng, anh lại gần ôm lấy đầu cậu:

- Đừng sợ… đừng sợ…
- Em không chắc mọi chuyện, em sợ cô đơn em lại càng sợ bị bỏ rơi 1 lần nữa. Anh ấy, căn bản chưa từng tin em, chưa từng tin tưởng là em thật lòng yêu anh ấy không còn có thể để bất cứ ai vào trong lòng. Anh ấy… kì thực….
- Thực ra, cậu ấy dù trăm ngàn lần sai nhưng có 1 điều không hề sai, là cậu ấy muốn hi sinh tất cả cho cậu. Giống như việc của mẹ cậu, nếu cậu ấy nói với cậu, có thể mối quan hệ mẹ con cậu sẽ cực kì tệ hại, cậu ấy thà rằng bản thân đau 10 lần cũng không muốn cậu đau 1 chút, vì vậy, dù cậu ta sai thế nhưng cậu lại càng đau lòng… đúng chứ?
- Phải. Thà rằng anh ấy phản bội em thực sự, thà rằng anh ấy ích kỉ chỉ biết đến mình, thà rằng… thế nhưng anh ấy làm tất cả chưa từng vì bản thân anh ấy, bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy. Lần này… em gây ra chuyện lớn như vậy mà chú Yang lại không hề xử lý, hẳn là anh ấy lại nhúng tay vào…
- Haizz… cậu ta luôn ngốc như vậy, nhiều năm như vậy, từ khi gặp cậu, cậu ta luôn như vậy…
- …
- Kì thực cậu cũng rất ngốc, cậu yêu đến mức tan tác như vậy, vẫn là nghĩ cho cậu ta nhiều hơn. 2 người các cậu luôn là cảm thấy mình chưa cho người kia đủ nhiều, kì thực, yêu thương nhau đã là 1 loại hi sinh lớn lao rồi. Đừng nghĩ nhiều…
- Anh nói em đừng nghĩ nhiều thế nhưng sao em lại càng đau đầu như vậy?
- Haha, đi đi.

- Đi? Đi đâu?

- Rời xa cậu ta 1 thời gian đi, đi đâu cũng được, rời khỏi Hàn Quốc đi, rời khỏi Nhật nữa, hãy đến 1 nơi không có cậu ta, không có chúng tôi càng không có gia đình cậu. Cậu hãy đi và cảm nhận cuộc sống này, cảm nhận xem cậu thực sự cần gì, nếu như cậu vẫn cần cậu ta, hãy cho cả 2 thêm 1 cơ hội cuối cùng. Cuộc đời nói dài không dài, chỉ mấy chục năm như vậy, cứ lằng nhằng mãi chỉ phí hoài tuổi xuân bên những điều không xứng đáng rất mệt mỏi…

- Em biết rồi….
- Tôi hi vọng quay trở về cậu có thể trở lại là cậu trước kia của chúng tôi, còn có còn là người của Jiyong hay không, tôi không quản được nhiều vậy. Chỉ cần cậu thực sự trở lại mở lòng với chúng tôi là đủ, đừng cười giả tạo như bây giờ. Chúng tôi… thực sự đau lòng vì cậu. Hơn cả tình yêu, chúng ta trưởng thành cùng nhau, nhìn cậu từ 1 thằng nhóc cái gì cũng viết lên trên mặt đến giờ cái gì cũng giấu vào trong có chút tiếc nuối…
- Ai cũng cần trưởng thành chứ? Em đâu thể trẻ con mãi?
- Cậu không cần trưởng thành trước mặt chúng tôi. Trong mắt chúng tôi, cậu mãi mãi là maknae bé nhỏ của chúng tôi. 10 năm nữa cũng vẫn vậy…
- Anh… cảm ơn anh…
- Không cần cảm ơn. Cây kem của cậu 8 năm trước, cả đời này tôi không quên.
- Cây kem nào?
- Lần đầu tiên tôi bị con gái đá, là cậu cho tôi 1 cây kem vị đậu đỏ…
- Thật sao?
- Haha, cậu không còn nhớ?
- ….
- Tôi nhớ là đủ.
- À…
- Thôi nghỉ sớm đi, mai có về Hàn luôn không?
- Em có. Cũng không có việc gì bên đây mà.
- Ừm. Sắp xếp thời gian đi chơi đi, càng sớm càng tốt, kế hoạch của tôi đang bắt đầu dãn ra dần, có lẽ thời gian comeback cũng không còn bao lâu nữa rồi. Tôi cũng sắp đến tuổi đi nghĩa vụ, làm 1 lần cho hoành tráng vào.
- À… lẽ ra đã comeback, là tại vụ của em…
- Cũng đâu comeback nổi, nhìn Jiyong giờ chắc kiếp sau mới sáng tác đủ bài mất!
- Haha, anh ấy ư? Chỉ sợ giờ càng sáng tác được nhiều hơn ấy chứ!
- Sáng tác mấy bài nẫu ruột sến súa chắc hát mệt nghỉ mất!

- …

- Cậu ta và Young Bae sẽ hát đôi trước, cũng phải hâm nóng cho Big Bang.

- Em biết…
- Vậy thôi nghỉ ngơi đi.
- Vâng. Anh… thực sự cảm ơn anh.
- Không có gì. Tôi thật lòng mong cậu hạnh phúc.
- Vâng… mà anh này…
- Hả?
- Cô gái đó… em mới gặp cô gái đó, cô ấy vẫn 1 mình…
- Ai cơ?
- Mối tình đầu của anh…
- À…
- Anh vẫn nhớ cô ấy sao?
- Không… Đã quên.
- Nhưng…
- Tôi không có can đảm như Jiyong, tôi rất hèn nhát, tôi không thể hi sinh điều gì cho cô ấy. Nếu nói lựa chọn cả sự nghiệp cả cô ấy, thực quá tham lam… Thế nên, gần 10 năm rồi, tôi rất hối hận, thực sự hối hận. Cậu đừng như tôi…
- Nhưng… cô ấy vẫn 1 mình…
- Bây giờ lại càng không có tư cách quay lại, bao nhiêu năm qua rồi, 2 người đã không còn là 2 người ngày hôm ấy, tình cảm cũng không còn nữa…
- Nhưng…
- Không có nhưng và nếu trong cuộc đời. Nhưng chỉ là 1 sự tiếc nuối, còn nếu chẳng bao giờ có thật. Thế nên… quá khứ hãy cứ để nó đẹp trong quá khứ vậy.

- Anh nói với em đừng để 10, 20 năm sau hối hận, giờ anh cũng đang hối hận ư?

- Tôi luôn hối hận, tôi hối hận vì khát vọng quá lớn, tôi hối hận vì cái tôi quá lớn, tôi càng hối hận vì đã quen cô ấy, tôi hối hận rất nhiều. Ngày hôm nay, Big Bang chúng ta… cũng đã có 1 chỗ đứng nhất định, cậu thấy không, tôi vẫn thấy chông chênh, 10 năm sau, tôi hi vọng cậu không cần phải như tôi bây giờ. Càng hi vọng chính tôi của lúc ấy có thể buông bỏ…

Top cứ như vậy ra khỏi phòng. Seungri sau khi nghe lời khuyên của cậu anh cả cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Kì thực có những chuyện, tránh không thoát được vậy thà cứ đối mặt. Giống như anh và cậu, định mệnh đặt sẵn 2 người dây dưa với nhau, nếu nói là sai lầm, cậu cũng không nghĩ ra cách để sửa đổi, vậy cứ để sai lầm tiếp tục đi! Chỉ cần trái tim cậu không hối hận. Giống như anh Top đã nói, chỉ cần 10 năm nữa nghĩ lại ngày hôm nay không cảm thấy day dứt là đủ, cuộc sống vốn của chính mình, cậu sẽ sống vì chính mình vậy thôi…


  *
***
Anh Top thiệt là thương RiRi a 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro