Chương 141: Seungri chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau cả nhóm trở lại Hàn Quốc. Top lại trở về bộ dạng ngớ ngẩn quen thuộc chọc cười mọi người, Seungri tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Đôi lúc sẽ thêm vào vài câu, tâm trạng khá ổn, Young Bae và Dae Sung vẫn như vậy, 1 kẻ cắm đầu vào điện thoại 1 kẻ trưng đôi mắt nhỏ tí xíu hóng theo câu chuyện buồn cười của 2 kẻ hay gây trò. Jiyong không lên tiếng nhưng đôi lúc ánh mắt vẫn đặt trên người Seungri. Chuyện đêm qua anh vẫn còn nhớ rõ, khi tỉnh rượu rồi thấy có chút ngượng ngùng không hiểu nổi, anh biết 2 người không phải kiểu say rượu loạn ngôn mà đúng kiểu mượn rượu làm càn trong truyền thuyết. Ngày hôm nay, cậu giả như không có chuyện gì, vì thế anh cũng đành chôn hết trong lòng thi thoảng không nhịn được liếc liếc như vậy.

Khốn khổ nhất có lẽ là Hanna, cô bé đâu đã thoát khỏi cảnh nóng đặc sắc ngày hôm qua, cứ nhìn Seungri cùng Jiyong chung trong tầm mắt ngay lập tức hình ảnh anh trai cô đè anh đẹp trai kia xuống dưới sàn quần áo không chỉnh tề cộng thêm nụ cười cợt nhả có chút thiếu đứng đắn, thực không thể trong sáng nổi! Bởi vậy cả đường đi Hanna cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn đến 2 tên thủ phạm kia nữa. Dae Sung nhận ra tâm trạng đó của cô bé cười cười:

- Hanna?
- Dạ?
- Sao vậy em?
- À... dạ… không có gì ạ, tối… tối qua… à không… à… em… em… hơi mệt… à… nhưng…
- Ồ… sao em có vẻ khó xử vậy? Có chuyện gì sao?
- Dạ… không… không?
- Phải chăng nhìn thấy cái gì không nên thấy rồi? Tuổi này dễ bị ảnh hưởng tâm lý lắm đó.
- Không mà, không ạ!!!!

- Haaha…

Nhắc đến tối qua cô bé lại đỏ bừng mặt lắp bắp. Top thấy vậy huých tay Dae Sung cảnh cáo cậu không trêu chọc thêm nữa, quan hệ 2 con người kia còn lửng lơ như vậy, trêu chọc thêm vào càng làm vấn đề phức tạp. Dae Sung thức thời ngậm miệng lại, Hanna theo vậy cũng im lặng suốt quãng đường trở về.

Ra đến sân bay, quản lý của Seungri và Hanna đi chuyến khác, Big Bang đi chung 1 chuyến như thường lệ trở về Hàn. Đến tận lúc ra xe về nhà, Seungri mới ngẩng lên hỏi Jiyong:

- Này?
- Hả? em gọi tôi,
- Phải, là anh!
Jiyong ngẩng mặt nhìn nhìn cậu:
- Ừm… sao thế?
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?
- Chuyện gì?
- Không có?
- À… tôi tôi....
Jiyong có chút quẫn bách, đúng là anh có chuyện muốn nói với cậu nhưng gấp gáp anh chưa chuẩn bị được gì, hơn nữa đứng nói ở sân bay quả thực không hay ho, bởi vậy anh nói:
- Để hôm sau được không?
- Hôm sau?
- Tôi muốn sắp xếp lại cảm xúc của mình 1 chút, cho em 1 con người hoàn toàn khác...
- À...
- Chờ tôi được không?
- Ừm… được thôi... để sau đi.
- Ngày mai tôi sẽ tìm em.
- Ngày mai đừng qua. Tôi có việc vài hôm. Trở về sẽ gọi anh.
- Được!
- Vậy tôi đi trước!
- Về cẩn thận!
- Tôi cũng không lái xe anh nói thật thừa!

- À…

Cứ như vậy Seungri biến mất ngay trước tầm mắt Jiyong. Anh không biết ngay sau ngày hôm ấy, anh muốn gặp Seungri lại không dễ dàng nữa, cậu sau đó thực sự đã biến mất! Biến mất theo đúng nghĩa đen.

Mặc dù cả 2 tuần sau cậu không có lịch trình gì nhưng chủ tịch Yang vẫn lệnh cho cậu tới công ty vào sáng hôm sau, thế nhưng cả buổi không hề thấy bóng dáng cậu, quản lý gọi điện - điện thoại đã tắt máy, gọi về nhà cũng được tin cậu đã ra ngoài từ sớm, gọi cho tất cả bạn bè thân thiết đều không biết cậu đi đâu, chỉ duy nhất người quản lý cũ cậu tương đối tin tưởng cũng không liên lạc được như Seungri vậy. Cấp tốc toàn công ty sục sôi lên đi tìm Seungri, Big Bang nhận được tin càng cuống cuồng, chỉ duy nhất Top vẫn thảnh thơi như cũ ngồi ở nhà vắt chân lên ghế sưởi nắng nghĩ thầm: “ Cậu ta chạy trốn cũng quá nhanh đi. Đúng thật là thanh niên!”.

Trái ngược với Top là Jiyong, anh nhận được tin gần như muốn phát điên lên được lập tức chạy đi lục tung khắp Seoul tìm cậu, đi cả về nhà cũ của 2 người, những quán café, club cậu hay đi, bạn bè thân hay không thân chỉ cần anh biết đều gọi qua 1 lượt. Rốt cuộc không ai biết cậu đang ở đâu.

Cả mấy ngày hôm sau anh như ngồi trên đống lửa, đến mức Jiyong thực muốn báo cảnh sát, cho đến khi quản lý của anh làu bàu:

- Jiyong à… ông tổ của tôi à… cậu động não 1 chút được không vậy? Nếu cậu ta mất tích thật vì sao chỉ có mình cậu nhảy dựng lên như vậy? Cậu ta mất tích đúng thời gian được nghỉ ngơi là vì sao chứ? Vì sao gia đình cậu ta, YG lại im như vậy, chỉ có 1 lí do, bọn họ đều biết cậu ta đi đâu, chỉ mình cậu không biết!

- ….

- Tôi không nghĩ cậu mất lí trí đến như vậy, tôi đã dò hỏi quản lý của Young Bae, có vẻ cậu ta ra nước ngoài du lịch rồi.

- Thật không anh?
- Ừm, nghe Top và Taeyang nói chuyện thì có vẻ là như vậy. Nhưng họ cũng không biết cậu ta đi đâu nữa, nhưng có Choili đi cùng.
- Choili? Cậu ta?
- Ừm. Cậu có thể yên tâm rồi, cậu ta cũng 25 tuổi rồi đâu còn là trẻ con nữa mà sợ chứ?
- Em là sợ em ấy tâm trạng không tốt sẽ nghĩ linh tinh, có bạn đi cùng thì ổn rồi, ổn rồi!
- Cậu cũng thật là… sợ như vậy đuổi theo cậu ta đi!
- Sao có thể, em còn lịch trình mà.
- Căn bản cậu không dám, lịch trình đâu có bận rộn đến vậy chứ?
- Em không phải không dám, là không nỡ. Em ấy có lẽ là chạy trốn em, để em ấy thoải mái 1 chút, lúc nào cũng phải đối mặt với nhau, em cũng kiềm chế muốn phát điên huống chi em ấy.
- 2 cậu đúng là cái loại điên tình bậc nhất!

- Cảm ơn, em coi đó là 1 lời khen.

Ngược lại lần này biết Seungri đi du lịch tâm trạng Jiyong khá thoải mái. Sau đêm hôm ấy, anh cảm thấy tình cảm của mình còn nhiều hi vọng, bởi vậy anh muốn tìm 1 dịp thích hợp ngỏ lời lại với cậu, mặc kệ mấy thứ lí lẽ chết tiệt đi, nhưng lần này bên cậu anh phải dọn đường tất cả mọi thứ hoàn hảo, anh không cho phép bất cứ ai động đến cậu, kể cả người đã nâng đỡ anh nhiều năm hay người thân của cậu càng không được phép làm như vậy. Anh sẽ bảo vệ cậu, che chở cho cậu thế nhưng cũng sẽ cho cậu thứ tự do cậu vẫn khát vọng. Chỉ cần cậu hạnh phúc anh sẽ làm tất cả. Kể cả nếu cậu không chấp nhận quay trở lại, Jiyong vẫn sẽ bảo vệ cậu như vậy. Có lẽ đó là sứ mệnh của cuộc đời anh, sinh ra để gặp cậu, yêu cậu.

Cách Hàn Quốc nửa vòng trái đất bên này, Seungri đang nằm nghỉ ngơi trong khách sạn. Cậu đến Valencia trước tiên bởi nhận được lời mời của cô tiểu thư nọ. Thực tình cậu không chắc cô ấy có mời thực hay chỉ khách sáo nhưng cậu vẫn mặt dày đến xem 1 chút. Thật may sao khi liên lạc với cô gái, cô tỏ ra rất phấn khích và nhiệt tình. Vừa hay cô cũng đang ở thành phố này tham dự trận bóng của đội, Seungri bởi vậy cũng được mời đi cùng. Ngày thứ 2 cậu đến mới bắt đầu đi thăm thú khắp ngóc ngách thành phố, kiến trúc độc đáo khiến tinh thần cậu phấn chấn hơn hẳn. Cảnh đẹp như tranh vẽ, không khí nhẹ nhàng lại nhộn nhịp. Seungri tản bộ trên đường cảm thấy lòng mình thật thư thái. Cậu cứ đi như vậy, đi mãi rồi đột nhiên cảm thấy thực cô đơn, hóa ra đã đi 1 mình lâu như vậy...  Cậu mở điện thoại ra muốn chụp vài kiểu ảnh mới chợt nhận ra mình đã tắt điện thoại từ khi lên máy bay, khoảng thời gian hình thành thói quen không dùng điện thoại nên đã tới nơi cả 2 ngày. Hôm qua cậu cũng không nhớ tới. Mở màn hình lên, 1 loạt tin nhắn của Jiyong hiện lên ở khắp nơi, tin nhắn bình thường, tin nhắn qua vài phần mềm chat, tất cả những chỗ có thể gửi đều hiện lên số điện thoại vô cùng quen thuộc. Cậu chậm rãi mở ra đọc từng tin nhắn một:

- Em đi đâu vậy?
- Không phải chạy trốn anh đấy chứ? Ngượng ngùng sao? Anh không ép em đâu!
- Seungri? Sao anh không gọi được cho em? Em đi đâu?
- Seungri, gọi ngay cho tôi khi em mở máy nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

- Em đi đâu rồi?

Mấy chục tin nhắn với nội dung tương tự như vậy hiện lên, không biết vì sao trong lòng cậu bỗng nhiên ê ẩm khó nói, lại chợt nhớ đến lời Top nói hôm nào, cuối cùng người còn lại bên em chỉ có 1, không ai có thể thay thế.

Thực lòng cậu vẫn cần anh đến như vậy, vẫn hi vọng đến như vậy, cậu có cố phủ nhận đến đâu cũng không thể khiến nỗi khao khát của mình dịu đi. Cậu cầm điện thoại gọi cho anh. Đầu dây bên kia không mất đến 2 giây để bắt máy:

- Seungri????
- Ừm...
- Em ở đâu? Đi đâu mấy hôm nay???
- Tôi đi du lịch. Không ai nói với anh sao?
- Chỉ có chú Yang với bố mẹ em biết, họ đều không nói cho tôi. Tôi còn tưởng ai bắt cóc em rồi.
- Tôi cũng không giá trị như vậy...
- ...
Sau đó là những trận im lặng kéo dài, cả 2 đều muốn nói chuyện nhưng không biết mở lời từ đâu. Mãi 1 lúc lâu sau Seungri mới tiếp lời:
- Ở đây rất đẹp. Bầu trời đặc biệt xanh, không khí cũng rất tốt.
- Vậy... tốt rồi, Choili đi cùng em?
- Ừm...
- Vậy... đi chơi vui vẻ...
- À...
- Ừm... Bao giờ em về?
- Còn lâu lắm, mấy hôm nữa tham gia 1 trận bóng nữa. Sau đó tiện thể đi chơi vài nước.
- Vậy à...
- Ừm....
Seungri lại im lặng 1 lát, sau đó cậu mở miệng giọng thật xa xôi:
- Jiyong à...
- Ừm...
- Nếu... nếu như... có một ai đó thân thiết ở đây thì thật là tốt...
- Hả?
- Hình như... hình như tôi có một chút chút cô đơn... thật khó chịu...
- Seungri à...
- Hình như tôi còn... ừm... nhớ anh rồi... phải làm sao?
Jiyong nghe xong câu đấy cả người cứng ngắc vừa hạnh phúc vừa xót xa:
- Seungri... em ở đâu?
- Valencia...
- À...
- Thôi muộn rồi, tôi sẽ gọi cho anh sau. Bao giờ về sẽ báo anh.
- Ừm...
Jiyong cúp điện thoại, có chút xúc động gọi ngay quản lí vào hỏi lịch trình. Anh trống 6 ngày tiếp theo, tính toán 1 chút, bay có lẽ sẽ mất gần 2 ngày, cũng chỉ có thể như vậy:
- Cậu đặt vé giúp tôi, tôi muốn đến Valencia.
- Hả? Bây giờ?
- Đúng. Càng sớm càng tốt.
- Đi như vậy có chút cập rập đó, cậu cũng không được nghỉ ngơi nhiều.
- Tôi có việc. Cậu giúp tôi chút, giữ kín chuyện này, không được để paparazi bắt được càng không được để YG bắt được.
- Cậu... cậu không phải... đi buôn đồ cổ đó chứ?
- Không. Cậu yên tâm đi! Tôi không có chuyện như vậy!
- Thế nhưng rốt cuộc là cậu đi đâu? Hơn nữa đi 1 mình quá nguy hiểm đi!
- Không sao, bên ấy không nhiều fan lắm, tôi chưa nổi tiếng đến mức đó!
- Nhưng...
- Tôi đi tìm em ấy!
- Hả?
- Tôi đi tìm hạnh phúc của tôi, tôi sợ bỏ lỡ thêm 1 lần nữa, cơ hội này cả đời không thể có lại...
- Vậy đi đi...
- Cảm ơn anh!
- Ừ, cậu phải hạnh phúc, Seungri cũng phải hạnh phúc, 2 cậu xứng đáng với điều đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro