Chương 143: Để tôi lại theo đuổi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri mở cửa đi vào phòng. Đúng như cậu dự đoán, Jiyong đã tỉnh đang đứng dựa ngay ban công, tay kẹp điếu thuốc hút dở, ánh mắt anh hướng ra ngoài khoảng không gian xa lạ ngoài kia ánh lên 1 nỗi buồn hoang hoải.

Ánh đèn vàng dịu trong phòng hắt lên 1 nửa cơ thể anh phối hợp cùng thân thể hơi gầy như sắp tan biến mất. Seungri luôn sợ anh như bây giờ, có 1 chút cô đơn, 1 chút đau đớn lại quá nhiều cảm giác không thực, giống như anh không thuộc về thế giới này, chỉ cần cậu nhắm mắt lại mở ra nơi ban công ấy sẽ trống không, người kia chưa từng đứng ở đó.  Seungri đi vào gây ra tiếng động nhỏ, Jiyong đã nghe thấy, anh không ra đón mà vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm cậu đi vào, thả túi đồ ăn xuống. Cậu cũng coi như không thấy anh đứng đó, như bình thường ngồi lên ghế tháo giày, Jiyong dụi dụi điếu thuốc đang hút dở nhẹ giọng:

- Về rồi?
Seungri vẫn loay hoay cởi giầy:
- Ừm... anh tỉnh rồi?
- Ừm...
Jiyong đi vào ném điếu thuốc vào thùng rác rồi đứng trước mặt cậu nhìn cậu 1 chút rồi bỗng nhiên cúi người xuống chạm vào giày cậu, Seungri vụt đứng dậy:
- Làm gì vậy?
- Muốn cởi giày cho em...
Cậu cau mày:
- Không cần, tôi có tay! Anh đang quá phận rồi đấy!
Thế nhưng Jiyong nhìn gầy yếu như vậy lực tay lại mạnh không ngờ, anh bóp cổ chân cậu:
- Ngồi xuống!
- Đi ra!!!
Jiyong không nói nhiều kéo mạnh tay 1 chút, Seungri chới với ngã trở lại ghế, anh tóm chân cậu rất mạnh nhưng bàn tay cởi giày lại nhẹ nhàng không ngờ:
- Sao lại đi giày chật như vậy?
- ...
- Lần sau đi đúng size nhé, đi như thế này chân sẽ đau...
- Đồ điên!!!
- Giày này cũng hơi cứng nữa... em thật là... em mua ở đâu? Đống giày tôi chọn cho em sao không mang theo vài đôi?
- Anh thôi đi! Đừng ra vẻ nữa, tôi nhịn anh đủ rồi!
Seungri gắt ầm lên ném mạnh đồ đạc xung quanh xuống sàn, Jiyong không tỏ thái độ gì nhặt hết đồ lên:
- Dạo này em học thói xấu đó ở đâu thế hả? Cứ hơi giận là quăng quật đồ đạc vậy xem được không chứ?
- Anh im đi! Anh là cái quái gì của tôi?
Jiyong ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào mắt cậu:
- Tôi đến tận đây, tôi đã quỳ gối trước mặt em rồi, em nói xem tôi là cái quái gì của em?
- Jiyong… chuyện đêm đó tôi không biết anh có hiểu lầm hay không nhưng giờ tôi không thể chấp nhận anh như vậy. Bởi vậy tôi mới trốn đến đây, vì vậy… anh quay lại Hàn đi, tôi sau khi ổn định lại cảm xúc của mình sẽ trở về nói chuyện với anh…
- Tôi biết tâm trạng của em. Bởi vậy tôi mới đến đây, tôi… tôi sợ em sẽ quen thuộc với cảm giác không có tôi bên cạnh…
- Jiyong ….
- Lý trí tôi trăm ngàn lần muốn tôi cách xa em một chút nhưng trái tim tôi giống như không thể nghe theo, nói tôi ích kỉ cũng được, em cứ hận tôi cả đời cũng được, chỉ cần cho phép tôi ở bên chăm sóc em là đủ, xa em… tôi không làm được!
- Đã như vậy, hà tất gì trước kia anh làm như vậy?
- ….
Jiyong cúi đầu không thể lên tiếng. Seungri thở dài:
- Tôi hiểu ý anh rồi. Tôi sẽ suy nghĩ kĩ, giờ…anh về đi.
- Seungri… anh cũng chỉ có 4 ngày ở đây, em đừng đuổi anh đi như vậy. Anh chỉ ở nhà thôi, sẽ không phiền đến chuyến đi chơi của em, em muốn đi đâu cứ đi. Anh… chỉ muốn ở gần em 1 chút, để cảm nhận em vẫn đang tồn tại. Anh ở Hàn mỗi đêm vẫn bật dậy sợ hãi vô cùng, anh sợ em sẽ không trở về nữa…
- Anh...
- Xin em đây...
- Haizzz, vậy anh cứ ở lại. Nhưng tôi có lịch trình sẵn rồi, không mang theo anh được.
- Anh cũng không muốn đi, không ai biết anh sang đây, kín đáo 1 chút càng tốt.
- Ừm…
- Seungri à…
- Ừm… lại sao nữa?
- Chúng ta không thể quay trở lại được hay sao?
- Không thể được! Tôi không làm được!
- Vậy… nếu như vậy… anh theo đuổi lại em được không?
Seungri ngẩng phắt đầu lên:
- Thôi mấy trò vớ vẩn đó đi!
- Sao có thể nói là vớ vẩn? Vốn anh không hề đùa với tình cảm của chúng ta bao giờ.
- Theo đuổi cái gì mà theo đuổi chứ! Tôi không còn là cậu trai 10 năm trước để anh đùa giỡn nữa Jiyong ạ!
- Anh không đùa em, đùa 1 lần được đến 10 năm vậy anh sẽ đùa em 5, 6 lần nữa, như vậy chúng ta sẽ bên nhau cả đời…
- Cả đời? Anh từng nói sẽ bên tôi cả đời, kết quả rồi sao? Anh vẫn bỏ rơi tôi!
- Anh nào có, giờ chẳng phải anh đang ở đây nịnh nọt em đây sao?
- Anh…
- Thôi mà Seungri, em có thể không yêu anh, không cần anh nhưng em sao có thể cấm anh vẫn yêu em như ngày đầu tiên được chứ?
- ….
Jiyong thấy cậu dịu lại bèn lớn gan nhích lại gần cậu, Seungri như cũ tránh xa anh ra tiện thể thấy túi đồ ăn mua cho anh trên bàn bèn lấy bày ra bàn. Jiyong nhìn theo cậu nhưng không nghĩ cậu mua cho mình nên im lặng. Seungri bày xong vẫn không thấy Jiyong đi tới cau mày:
- Này…
- Ơi anh đây!
- Ra đây ăn đi!
- Cái gì đó?
- Đồ ăn chứ cái gì!
- À… em mua cho anh à?
- Không, bạn mua thừa 1 túi tiện tay xách về…
Jiyong mở hộp đồ ăn ra, cơm thập cẩm được tranh trí vô cùng bắt mắt, lại là loại hải sản anh vẫn thích ăn, hương vị cũng thật ngon. Jiyong vốn không ăn được đồ ăn trên máy bay đã ngay lập tức quét sạch sẽ hộp cơm. Ăn xong anh thỏa mãn hớn hở:
- Ngày mai em đi đâu?
- Mai định đi chơi loanh quanh 1 chút, ngày kia đến xem Valenciafc đá tập, ngày sau nữa xem trận Valencia - Real.
- Ồ… quen biết rộng vậy luôn?
- Ờ… quen con gái chủ tịch Valenciafc.
- Là cô gái mua đồ ăn cho cả staff chúng ta hôm concert ở Nhật?

- Ừm… là cô ấy.

Jiyong cúi đầu che dấu sự khó chịu đang trào dâng trong lòng. Với những người con gái khác, anh mặc dù có chút ghen tuông nhưng lí trí vẫn hiểu cậu vốn không để tâm đến họ nhưng cô gái này… Người ta vốn là tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, từng cái giơ tay nhấc chân đều là thần thái không thể phủ nhận, tiền bạc tiêu dùng 1 cách khoa học… còn anh? 1 gã nghệ sĩ rởm đời tiêu tiền theo tâm trạng, hành vi cũng thực tùy hứng, lấy gì để so sánh đây? Seungri liếc mắt 1 cái đã hiểu được Jiyong đang nghĩ gì, cậu bực dọc:
- Nếu anh không bỏ ngay cái suy nghĩ tôi có ý gì với cô ấy ra khỏi đầu tôi sẽ đạp anh ra khỏi cửa ngay bây giờ!
- …
- Đừng có nghĩ vớ vẩn!
- Em vì cô ta mà muốn đạp anh ra ngoài?
- Anh… tôi và cô ấy có gì cũng không ảnh hưởng gì đến anh! Nhưng sự thật là chúng tôi không có gì cả, tôi cũng không rảnh hầu hạ mấy cô tiểu thư kiêu kì như thế, 10 năm nay hầu hạ loại đại gia như anh đã đủ mệt rồi!
Jiyong nghe cậu nói như vậy tâm trạng tốt hơn nhiều. Dù gì cậu cũng tự nguyện giải thích với anh thật tốt, không giống như họ của mấy tháng về trước, thà làm tổn thương nhau cũng không ai chịu mở miệng. Jiyong thế nhưng vẫn tỏ vẻ đau khổ chơi bài tâm lý:
- Ừm… nhưng người ta xinh đẹp là vậy… lại nhiều tiền như vậy…

Seungri liếc mắt là nhận ra chiêu trò của anh, cậu trêu lại:

- Ý anh là sao? Ý là tôi vừa tham tiền vừa háo sắc?

- Không phải… ý tôi là... tôi tự ti đó…
- Thế nào mà giờ phải tự ti cả với 1 người phụ nữ?
- Trước kia thì không sao nhưng bây giờ vị trí của tôi với người khác trong lòng em cũng như nhau thôi… không phải sao? Ai cũng phải đề phòng hết!
- …

- Seungri…

- Đừng gọi nữa! Tôi đi tắm rồi đi ngủ, mệt quá rồi!

Nói rồi cậu cầm quần áo đi vào nhà tắm để mặc Jiyong đang lảm nhảm ở ngoài như vậy. Anh nhìn đống đồ bừa bộn cậu vứt lung tung không hề thấy phiền phức mà vui vẻ dọn qua 1 chút. Jiyong chợt nghĩ đến cậu đang ở phòng tắm bèn cấp tốc chạy đến ý đồ muốn chiếm chút tiện nghi ngắm nhìn cơ thể của ai kia đã bao lâu không được thưởng thức. Đáng tiếc anh vừa đi đến cửa nhà tắm đã nhận ra, cửa vẫn như cũ là cửa kính mờ nhưng 1 chiếc khăn tắm treo chắn ngay trước khiến cảnh bên trong che đi hoàn toàn. Jiyong bĩu bĩu môi 1 chút, làm như chưa từng cởi hết trước mặt nhau vậy, che cái gì mà che chứ? Nghĩ như vậy cho bõ ghét thế nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng bứt rứt, càng cấm lại càng có cảm giác muốn xé rách chiếc khăn đó đi để thỏa thuê ngắm nhìn cơ thể anh ngày đêm mong nhớ. Jiyong kiên trì mai phục ở cửa nhà tắm đợi cậu trong bộ áo ngủ lỏng lẻo đi ra nhưng Seungri, vốn bên anh 10 năm nay sao không đọc được tâm lí của anh chứ. Cậu lau sạch người rồi mặc quần áo nghiêm chỉnh bước ra ngoài, Jiyong thấy như vậy hơi bực bội:
- Tắm lâu thế?
- Ừ, có sao không?
- …
- Không có gì, tôi cũng muốn tắm 1 chút!
- Vậy đi đi!
- Tôi không mang quần áo!
- Vậy anh mang theo cái quái gì chứ hả?
- À… hộ chiếu, tiền, người.
- …. Tôi cũng không mang theo nhiều quần áo đâu.
- Nói thừa, tôi thấy có 3 vali trong phòng em liền! Em đây là đi du lịch hay đi trình diễn vậy hả?
- Anh quản được sao? Mặc tạm bộ này đi!
Seungri đưa cho anh 1 bộ đồ ngủ tùy hứng, Jiyong sẵn hơi bực trong người định quay sang cau có nhưng Seungri vừa tắm xong cả người toát lên hương vị sạch sẽ, làn da bóng tắm nước nóng hơi hồng lên như uống rượu, mùi sữa tắm thoảng qua khiến trái tim anh loạn nhịp. Jiyong sợ mình không thể kiềm chế được thêm nữa đành giằng lấy bộ quần áo đi vào nhà tắm. Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ đi ra, Seungri đang nói chuyện điện thoại với Top, anh liếc mắt càng nghĩ càng bực bội, rõ ràng vẫn liên lạc với nhau vậy mà dám giấu diếm anh. Seungri bên ngày đang cười cười:
- Được rồi, em đang ở Valencia. Đẹp lắm, sẽ mua quà về cho mọi người mà!
- Haha, nhớ quà to vào nhé!
- Được rồi, bán em đi rồi mua về nhé!
- Bán cậu thì được bao nhiêu chứ, chi bằng để cậu ở phố đèn đỏ bán thân còn hơn!
- Haha, anh nghĩ ai cũng bán thân được sao? Ít ra phải 6 múi 1m8 trở lên, chúng ta không đủ tiêu chuẩn đâu!
- Haha, cậu nói đúng!
- Haha…
- Mà đã liên lạc với Jiyong chưa?
Seungri bên này cười cười không nói, thu lại vào mắt Top lại thành đang khó xử, cậu anh cả ra vẻ lên giọng khuyên răn :
- Gọi cho cậu ta đi, để cậu ta lo lắng mãi cho cậu sao được!
Jiyong đi ra cướp lấy điện thoại trên tay cậu:
- Anh điên à, trả lại em.
- Anh nói chuyện với anh ta 1 chút!
Jiyong nói rồi dí mặt mình vào màn hình, Top đang ở bên kia trượn ngược mắt khi màn hình to đùng xuất hiện Jiyong với gương mặt lạnh băng:
- Cậu… cậu sao lại ở đó?
- Sao anh biết hết tất cả mà hôm đó em hỏi lại dám không nói? Còn thề thốt nữa hả?
- À… thì… hê hê….
- Khốn kiếp!
- Giờ cậu biết rồi đó thôi! Hê hê, không phải cậu đang ở Valencia đó chứ?
- Vô nghĩa, đương nhiên rồi!
- Nhóc con, hành động cũng nhanh nhẹn đó! Cố lên, con đường cách mạng còn cần kiên trì, cậu ta cũng không phải kiểu dễ dàng tha thứ nhưng cũng không phải loại băng giá…
- Không cần anh phân tích tâm lý người của em!
- Chà… người của em, chắc chắn chưa? Có chắc cướp lại được không chứ?
- Im ngay!
- Haha, thôi cúp máy đi, 1 khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tôi hiểu đạo lý đó. Vậy nhé!
- Này… này…
Bên kia Top ngang nhiên cúp điện thoại còn ra vẻ muốn tốt cho 2 người họ. Jiyong bực bội lầm bầm chửi vài câu lại khó chịu nghĩ, gì mà đáng giá ngàn vàng chứ, đâu thể làm ăn được gì đâu….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro