Chương 144: Hẹn ước 2040

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy Jiyong vì lo lắng cho tương lai theo đuổi người kia khó khăn lại biết tâm trạng cậu thực vẫn còn nhiều điều chưa thể làm rõ thế nên nhất quyết sống chết đòi ngủ dưới sàn nhà. Seungri bực bội đến phát điên lên được:
- Lên giường!!!
- Không, anh muốn ngủ dưới đất!
- Anh có bị điên không vậy, ở đây lạnh như vậy, sàn lại là sàn gỗ, anh muốn chết sớm về Hàn mà chết, đừng có chết trong phòng tôi!
- Không sao mà! Có điều hòa đó thôi!
- Lên giường ngủ ngay! Tôi có bị ghẻ đâu hả!
- Không phải mà… không phải mà…
- Lên ngay nếu không biến ra khỏi phòng ngay lập tức! Tự anh chọn đi!

Jiyong méo mặt đành lầm lũi chui lên giường nằm cùng cậu. Thực sự đúng là quá khảo nghiệm anh đi! Người bên kia vừa mềm mại vừa thơm tho lại nằm sát như vậy, Jiyong cũng đã quá lâu không suy nghĩ đến chuyện kia, nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này như vậy, anh chẳng còn tâm trí nữa.

Thế nhưng ngày hôm nay, mọi thứ đã ổn hơn, người kia của anh nằm bên cạnh anh, ga giường màu trắng tinh chắm màu tím đậm làm nổi bật làn da của cậu khiến trái tim Jiyong run rẩy không thôi. Anh vô thức đưa tay chạm vào cổ cậu nơi chiếc áo mở rộng lộ ra ngoài, xương quai xanh gợi cảm ẩn hiện mê người, Seungri hơi mở mắt ra:

- Có chuyện gì?
- Em béo ra rồi…
- Thì sao?
- Da mềm mại hơn, ngực lại to hơn… Quả thực… rất quyến rũ…
Seungri trừng mắt to ra, nhìn Jiyong đang chằm chằm nhìn mình, ánh mắt anh có chút nguy hiểm bị dục vọng chiếm giữ, cậu bực bội:
- Nửa đêm phát dục cái gì?
- Nào có…
- Ánh mắt của anh kìa, biến ngay đi!
Jiyong đáng thương làu bàu:
- Sao có thể khống chế được chứ… em thật quá đẹp anh không thể kiềm chế!
Nói rồi Jiyong lao vào cắn 1 cái vào cổ cậu lại dường như không nỡ, vết cắn biến thành 1 nụ hôn nhẹ nhàng. Seungri đẩy mạnh anh ra:
- Thôi được rồi…
Jiyong cứ ngỡ cậu chấp nhận để anh động vào nên vô cùng hí hửng:
- Được chuyện gì?
- Anh xuống đất ngủ đi! Chết hay sống mặc anh!
- ….

- Anh muốn ngủ đất còn gì! Xuống đó đi! 

Cứ như vậy Jiyong bị ném xuống đất cùng chiếc chăn mỏng. Anh thực cảm thấy mình đáng thương, đã đuổi theo người ta đến đây rồi lại còn phải ngủ nền đất lạnh lẽo như vậy, không được làm chuyện kia đã đành, thậm chí ôm ấp vài cái cũng không được.

Jiyong bực bội cứ như vậy cả đêm lăn qua lật lại không thể nhắm mắt ngủ, Seungri càng không thể chợp mắt, cậu cuộn tròn chăn lại phòng ngự lại vểnh tai nghe ngóng mỗi lần ai kia lăn lộn sợ rằng anh sẽ trèo lên động vào mình. Thế nhưng cả đêm anh vẫn quy củ như vậy không hề quá phận, Seungri nên cảm thấy vui mừng thế nhưng đồng thời cậu lại có chút mất mát. Có lẽ cậu sợ hãi như vậy bởi đó là phòng tuyến cuối cùng của cậu, khi chưa rõ ràng quan hệ 2 người, nếu như để chuyện kia xảy ra cậu sợ mình sẽ không thể suy nghĩ thêm gì. Cậu càng hiểu nếu thực sự anh muốn cậu, cậu không thể từ chối, bao nhiêu năm bên nhau, cơ thể cậu muốn gì sao anh không rõ chứ? Cậu biết anh là đang hết mức tôn trọng cậu, muốn cậu 1 lần không bị điều gì kể cả anh tác động đến. Cuộc đời cậu sau này vẫn phải là do cậu quyết định. Nói cậu không hiểu dụng tâm của anh là nói dối, thực tình lòng cậu đã tan ra khi nhìn thấy anh đứng dưới sảnh khách sạn hớn hở vẫy tay với cậu, thế nhưng… cậu là như vậy, rõ ràng thừa biết mình cần gì, biết người kia muốn gì nhưng vẫn đi đường vòng. Con người luôn có những thời điểm cố chấp như vậy, càng yêu lại càng cố chấp, càng đau khổ lại càng muốn dằn vặt người kia…

Ngày hôm sau Seungri đánh thức Jiyong dậy khá sớm, cậu muốn ra biển chơi. Jiyong mãi gần sáng mới ngủ được nên chưa tỉnh ngủ lắm:
- Em đi đi, tôi ra ngoài sợ người ta sẽ nhận ra!
Seungri xốc chăn của anh lên:
- Dậy đi ngay. Đừng có đánh giá độ nổi tiếng của mình cao như vậy! Ở đây không ai biết đến idol Hàn Quốc đâu!
- Lỡ như có người Hàn….
- Anh có đi không?
- Đi đi chứ! Hê hê…
- Nhanh lên!!! Tôi không chờ nổi anh nữa đâu!
- Đây đây, đợi anh chút!
Kì thực Jiyong chỉ làm bộ làm tịch như vậy, được đi chơi với cậu bồi đắp thêm tình cảm, anh cầu còn không được. Bởi vậy anh không ra vẻ thêm nữa nhanh chóng lôi vali quần áo của cậu ra ngắm 1 chút nhặt 2 cái nhìn có vẻ đơn giản rồi mặc vào. Seungri hơi hơi cau mày, quần áo ngủ mượn đã đành, quần áo ra ngoài cũng mượn, rốt cuộc anh ta tha cái quái gì đi du lịch không biết nữa… Seungri nhịn không được mở vali của anh ra xem. Chết tiệt! Trong vali to là thế nhưng toàn mũ là mũ cùng giấy tờ có lẽ để viết nhạc trông như 1 mớ giấy vứt đi nhăn nhúm nhàu nhĩ, vài giấy tờ tùy thân được để ngay ngắn hơn 1 chút nhưng cũng tùy tiện như vậy. Seungri nhìn thấy cảm giác như muốn bốc hỏa đến nơi, cậu bực dọc gào lên:
- Jiyong!!!!!
- Ừm sao vậy?
- Anh đi buôn mũ à? Anh giỏi thì đội mũ rồi ra đường thôi đừng mặc quần áo nữa!
Jiyong đã thay xong bộ đồ của Seungri, mặc trên người cậu cảm giác lịch lãm đơn giản bao nhiêu qua người anh, chỉ thả thêm 1 cái cúc, xắn ống quần lên lại có chút phong vị, tùy hứng. Cậu thở dài, đúng là con mắt nghệ thuật khác kẻ chỉ mặc cho có như cậu. Anh cười hớn hở:
- Dạo này anh đang sưu tầm mũ đó.
- Đồ điên!!!
- Anh biết em mang quần áo rồi anh khỏi mang, em có mang cái mũ nào, cho em thoải mái chọn đó, phối với quần áo mùa này hợp lắm đó!
- …
- Cái mũ lông này thật đẹp đúng không? Anh kiếm mãi đó… em đội thử anh xem đi!

- …

- Cái mũ đen này nữa, mùa này không hợp mũ lưỡi trai, đội mũ tròn này xem!

- Jiyong!!!!
- Ơi…

- Anh bớt điên đi! Đi chơi ngay!

Seungri giằng mạnh mũ anh vừa định trên đầu cậu vứt lên giường quay ra đi giày chuẩn bị ra ngoài. Jiyong cười cười không hề giận vứt 2, 3 cái mũ vào vali của cậu. 2 người như vậy cùng nhau đi ra ngoài, bắt 1 cái taxi đi đến bờ biển hôm qua cậu được người bản địa giới thiệu cho. Nó không phải 1 nơi nổi tiếng nhưng quả thực đẹp giống như thiên đường. Cát vàng óng ả, nước biển xanh ngắt như tiếp giáp với nền trời trong xanh.

Khung cảnh trải dài vô tận khiến lòng người nhẹ nhàng trở lại. Seungri nhắm mắt lại hít thở bầu không khí trong lành pha chút rét ngòn ngọt, mọi muộn phiền dường như tan biến hết cả. Trong khung cảnh đó, biết Jiyong cố tình nắm tay mình Seungri cũng mặc kệ. 2 người cầm tay nhau đi dạo trên bờ biển, Jiyong siết rất chặt tay cậu như sợ cậu biến mất. Seungri quay sang nhìn anh:

- Đau…
Giọng cậu có đôi chút như đang làm nũng khiến trái tim Jiyong rơi lộp bộp, anh vội vàng hơi nới tay ra:
- Anh xin lỗi…
- Không cần cầm chặt như vậy, tôi cũng đâu thả ra đâu. Đi thôi! Ở gần đây đi vài bước nữa có quán cafe sao ấy.
- Ừm. Để anh mua về đây cho em nhé!
- Ừm, cũng được. Uống ở đây mới đúng kiểu đi du lịch.
- Đợi anh 1 chút!
Jiyong hăng hái chạy vụt đi mua café phục vụ ai kia. Seungri đi vài bước gặp 1 đôi vợ chồng cũng đang cầm tay nhau đi dạo dọc bờ biển. Cảnh tượng ấy thật yên bình, cậu mỉm cười nhìn họ, người chồng cười cười chào lại cậu:
- Chàng trai, cậu là người Châu Á?
- Vâng, cháu là người Hàn. 2 bác là người ở đây ạ?
- Phải, chúng tôi nhà ở gần đây, ngày nào cũng ra đây đi dạo coi như tập thể dục luôn.
- À… vậy ạ. Tình cảm 2 bác thật tốt, cháu rất hâm mộ ạ.
- Haha, đúng vậy, tôi rất yêu bà ấy. Chúng tôi đã ở đây được hơn 10 năm rồi.
- 2 bác không phải người ở đây sao ạ?
- Không, chúng tôi là người nơi khác, năm bà nhà tôi 25 26 tuổi gì đó, chúng tôi cãi nhau bà ấy đã chạy đến, tôi đuổi theo. Haha…
- Ồ… vậy sau đó sao ạ?
- Tôi mang được bà ấy về, sau đó đến khi bà ấy 50 tuổi mang bà ấy đến đây ở luôn, bà ấy rất thích nơi này…
- Vậy ạ…
- Bà ấy bị tai nạn đã hỏng thính giác rồi nên không nghe thấy cậu nói gì đâu…
- Dạ… bác ấy rất hạnh phúc vì đã có bác ở bên cạnh!
Seungri quay sang cười với quý bà tầm hơn 60 tuổi đó, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hiền hậu khiến cậu hiểu rằng bà thực sự có 1 cuộc sống rất tốt. Cậu đứng nói chuyện với 2 người vài câu nữa đã thấy bóng Jiyong từ đằng xa chạy lại:

- Đó là người yêu của cậu sao?
- À…
Seungri chỉ cười trừ không lên tiếng. Ông vỗ vỗ vai cậu:
- Hãy tốt với chàng trai đó! Hôm qua tôi đi đón hàng xóm ở sân bay thấy cậu ta chờ cậu cả mấy tiếng đồng hồ rất kiên nhẫn gọi cho cậu. Ngay lúc đầu thấy cậu tôi đã nhận ra chính là người trên ảnh nền điện thoại cậu ta. Cậu ta thực ra rất yêu cậu…
- Cảm ơn bác…
- Đời người không có nhiều, cứ yêu hết mình, không phải lúc nào cậu cũng gặp được người như vậy đâu chàng trai trẻ ạ.
- Cháu hiểu rồi, thực sự cảm ơn bác…
- Chúc cậu may mắn!
Nói rồi đôi vợ chồng nọ rời đi. Seungri nhìn theo họ thật lâu ghi nhớ nụ cười bình yên của họ vào trong đáy mắt. Chẳng mong yêu nhau oanh liệt nồng nàn, chỉ hi vọng bình yên bên nhau trải qua 1 kiếp người. Đột nhiên cậu nhớ đến câu thơ đó lặng người đi.
- Seungri…
Jiyong đã trở về, trên tay là 1 cốc café và 1 cốc cola. Anh tươi cười:
- Bên cạnh có bán cola luôn, mua cho em cola đấy.
- Ừm…
Seungri cúi xuống cắm ống hút không nói gì, Jiyong cảm nhận tâm trạng cậu đang rất lạ, không rõ đang ổn hay không, chỉ là cảm giác đã bị tác động:
- Em sao vậy? Vừa rồi nói chuyện gì với 2 vợ chồng kia thế?
- À… hỏi thăm chút thôi.
- À…
- Jiyong này….
- Ừ, sao thế em?
- Nếu lúc tôi 50 tuổi có thể quay lại đây 1 lần nữa thì tốt…
- 50 tuổi? Sẽ là năm 2040 sao?
- Ừm, có lẽ vậy…
- Em thích nơi này đến vậy sao?
- Không, chỉ là muốn quay lại 1 lần sau này. Để nhớ lại ngày hôm nay, nhớ lại tất cả…
- Seungri… em có hi vọng khi ấy tôi vẫn như bây giờ đi cùng em không?
- ….
- Em có hi vọng điều đó không?
- Thôi, muộn rồi, chúng ta về đi!

Seungri lảng tránh câu hỏi của anh. Jiyong không miễn cưỡng cậu cầm tay cậu để mặc cậu kéo anh đi, 1 giây phút anh níu tay cậu trở lại:

- Còn anh rất hi vọng điều đó. Anh hi vọng bất cứ khi nào em cần 1 ai đó ở bên em sẽ nghĩ đến anh, hoặc nếu em không nghĩ đến anh cũng được, anh vẫn sẽ bên em…

Seungri không quay người lại:

- 2040… khi đó anh sẽ vẫn bên tôi chứ?

- Em có thể không tin. Vậy hãy để thời gian chứng minh, 1 ngày nào đó năm ấy, anh vẫn sẽ theo em đi bất cứ đâu em muốn…

- Phải không?

- Lòng tin đã mất của em, anh sẽ dùng 25 năm nữa đền lại cho em đủ!

Seungri im lặng tiếp tục đi không đáp lại nhưng tay cậu đan chặt tay anh hơn 1 chút, hốc mắt cậu cũng hơi ẩm ướt. Nó giống như 1 lời hẹn ước, 1 lời hứa,… 2015- 2040… hi vọng có thể thành sự thực, hi vọng vẫn là cảnh vật này, vẫn là con người này, hi vọng vào cuộc sống luôn thay đổi này sẽ có những thứ vĩnh viễn thuộc về cậu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro