Chương 147: Một đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy 2 người trở về rất muộn. Cả đường đi Jiyong nắm chặt tay cậu không buông. 10 ngón tay đan vào nhau chặt không còn 1 khe hở giống như mối quan hệ của họ bây giờ, gắn bó cùng nhau không ai có thể xen vào.

Seungri im lặng hiền lành bất ngờ, cậu để mặc anh cầm tay kéo đi, đến khi vào phòng mặc anh vừa khóa cửa đã vội vã đẩy cậu đến vách tường đặt lên môi cậu những nụ hôn cuồng dại.

Bọn họ quá lâu không âu yếm nhau sau hàng loạt những biến cố kinh khủng, không chỉ là dục vọng mạnh mẽ, Seungri cảm nhận được sự run rẩy trân trọng của Jiyong. Giống như chỉ sợ giây phút sau cậu sẽ biến mất, Jiyong túm chặt vai cậu bằng bàn tay run run, Seungri thở dài nói khẽ:

- Không sao… không sao …

Jiyong không ngờ Seungri thế nhưng lại hiểu cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình khi ấy. Thực sự anh rất sợ, rất sợ, anh nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó nhìn cậu trong bệnh viện, anh rất sợ sẽ đánh mất cậu. Nỗi sợ ấy không chỉ ám ảnh hàng đêm mà ngay khi 2 người bên nhau nó vẫn hiện hữu.

Ngày hôm nay, lại được chạm vào cậu, ôm cậu trong vòng tay, da thịt sát cạnh nhau khiến anh không dám tin đã có thể trải qua những ngày tháng đáng sợ đến như vậy… Jiyong bật khóc không lí do khiến Seungri luống cuống:

- Này… anh cũng quá ăn vạ đi! Em còn không khóc thì thôi đi anh khóc cái gì chứ?
- Anh xin lỗi Seungri, là lỗi của anh…
- …. Anh xin lỗi cái gì chứ? Trước đây anh đáng ghét như vậy lầm lì không chịu mở miệng, giờ nhỏ nhặt như vậy lại xin lỗi?
- Xin lỗi em vì tất cả… thế nhưng… kì thực những ngày em nằm viện anh cũng rất khổ sở, anh sợ lắm… anh rất sợ, anh sợ sẽ mất em, anh luôn mơ thấy gương mặt ấy của em, anh chỉ muốn giết chết chính mình…
Seungri nhìn gương mặt anh khi nhớ lại khổ sở đến mức ấy, cậu khẽ an ủi:
- Không sao… không sao, em đâu có nghiêm trọng như vậy, tại anh không đến thăm em nên không biết đó thôi, ở chỗ em em là nhẹ nhất…
- Lúc đó, khi… khi tai nạn… có đau lắm không?

Jiyong run rẩy chạm tay vào mặt cậu hỏi 1 câu như vậy. Seungri nhớ về ngày ấy, kì thực không có quá nhiều đau đớn, tổn thương nhiều hơn nhưng nhìn anh khổ sở như bây giờ, không hiểu những ngày đó phải sống với lo lắng anh sao có thể vượt qua?

Kì thực, cậu hiểu cảm giác khổ sở đó, năm ấy khi anh bị cảnh sát mời đến hỏi cung, cậu cũng ở nhà lo lắng đến gần như phát khóc như vậy. Thực ra có nhiều chuyện xảy ra với bản thân mình, có thể không quá nghiêm trọng hoặc nguy hiểm gì, bản thân trải qua không có quá nhiều cảm giác nhưng người lo lắng hơn cả, đau đớn hơn cả lại là người yêu thương chúng ta. Vậy là 1 bệnh nhân vốn nằm viện cấp cứu lại phải nhẹ giọng an ủi cho người kia:

- Không sao, qua hết rồi…
- …
- Thật sự không sao mà…
- Lúc ấy… em rất sợ đúng không?
- Cũng khá ổn, đại khái lên xe đã ngất luôn, tỉnh dậy cũng là vài hôm sau rồi. Tỉnh dậy cũng khá ổn, không quá mệt mỏi…
- Người ta nói em bị suy nhược cơ thể…
- À… đợt ấy em giảm cân…
- Không phải vì anh đấy chứ?
- Sao có thể chứ, em giảm cân thật mà. Lúc ấy kế hoạch comeback của chúng ta là tháng 2, em tranh tủ tập thể thao giảm cân.
- À…
- Không phải vì anh đâu!
- Lúc ấy… rất hận anh đúng không?
- Có 1 chút thôi… nhưng khi đó cũng không nghĩ nhiều như vậy…
- Ừm…
- Em không sao rồi, bỏ tất cả lại đi. Anh còn cả cuộc đời sau này bảo vệ em mà…
- Ừm…
- Không cần vì em mà khổ sở, em ổn lắm.
- Tin nhắn khi ấy em gửi… anh thực sự…
- Tin nhắn nào? À…

Seungri nhớ đến tin nhắn đó, cậu láng máng không quá rõ ràng mình viết gì vào lúc kích động ấy, chỉ không ngờ nó khiến Jiyong dằn vặt đến như vậy.

Cậu lục lại tin nhắn đó trong điện thoại Jiyong: em đã từng nghĩ sẽ bên anh cả đời… Cậu không hề biết chỉ 1 tin ấy thôi, bao đêm anh mang ra đọc đi đọc lại từng chữ đến hàng trăm lần để tự trách mình, để run rẩy gặm nhấm nỗi đau trong cái hoang hoải của sự cô đơn cùng cực… Cậu thở dài, ấn nút xóa đi tin nhắn đó đi, điện thoại trở về bình thường giống như tin nhắn chưa từng tồn tại:

- Giờ ổn rồi, chúng ta không còn quá khứ đó nữa, sau này anh phải thật tốt với em!
- …
- Có được không?
- Được. đương nhiên được, Anh sẽ cố gắng hết sức!
- Không phải là cố gắng hết sức, anh phải tốt với em, không phải là cố gắng là đủ! Anh phải chắc chắn điều đó… được không?
- Được! Anh chắc chắn!
- Ừm… vậy đủ rồi. Em tin anh thêm lần này, chỉ 1 lần này nữa thôi, nếu anh còn như trước, đừng nói anh mò đến đây, anh theo em đến đâu em đổi chỗ ở đến đó, báo cảnh sát bắt anh tội theo dõi người bất hợp phát!
- Được rồi mà… kì thực… em biết anh sẽ theo em đến đúng không? Nếu em muốn giấu anh đâu có khả năng tìm ra chứ…
- Em đâu biết anh sẽ đến? Chỉ là ngay lúc em đi dạo gọi cho anh đó, đột nhiên nghĩ nếu lúc đó có anh ở cạnh thì thật tốt, chỉ cần có anh ở bên, mọi chuyện khác đều có thể thương lượng lại…
- Seungri… Seungri của anh…

Jiyong ghì chặt lấy cậu khiến cậu gần như không thở nổi, giờ cậu mới hiểu, không có cái ôm nào mạnh bạo nhất, chỉ có mạnh bạo hơn, đến mức khiến cậu ngỡ như da thịt 2 người như muốn tan vào nhau vậy.

Cậu đặt môi mình lên môi anh nhưng không tiến thêm vào trong mà đợi anh đáp lại. Đêm hôm nay, cậu muốn để anh chủ động làm bất cứ điều gì anh thích giống như 1 cách để trấn an trái tim vẫn còn run rẩy kia, chứng minh rằng cậu vẫn ở đây bên anh, vẫn tồn tại ở trên thế giới này.

Jiyong vốn thực sự điên cuồng muốn ôm ấp âu yếm cậu, muốn ở trong cậu giải tỏa hết bức bối nhưng ngày hôm nay anh lại nâng niu cậu đến kì lạ. Khoảnh khắc thân mật sau biết bao chuyện đã xảy ra khiến cả 2 đều muốn dành cho đối phương những điều tốt đẹp nhất.

Seungri cảm nhận được anh chạm vào cậu rất nhẹ, nụ hôn vương xuống cổ cậu cũng chỉ như chuồn chuồn đạp nước, cậu thở dài khẽ cằn nhằn:

- Jiyong... em có phải làm bằng giấy đâu mà anh rón rén vậy chứ hả?
Jiyong ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt vừa cuồng say vừa dịu dàng của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp bỗng nhiên lấp lánh như 1 vì sao, anh có 1 đôi mắt cười thật đẹp, thực sự rất đẹp, Seungri thế nhưng lại đắm chìm trong ánh mắt mênh mang đó.
- Sau này... cười nhiều 1 chút, nhìn anh cười... vẫn tốt hơn.
- Ừ... anh sẽ như vậy.
- Jiyong...
- Ừ. Anh đây...
- Sau này... tốt với em 1 chút, em rất muốn bên anh thật lâu. Bên anh... vẫn tốt hơn.
- Ừ. Anh sẽ như vậy.
- Sau này... đừng liên quan đến cô gái kia nữa, em không cần anh bảo vệ em như vậy. Em sẽ tự lo được cho mình, em đã 26 tuổi rồi. Em chỉ cần anh là đủ, không cần anh hi sinh gì cho em cả.
- Ừ, sẽ không như vậy nữa!
- Jiyong...
- Ừ. Anh đây...
- Jiyong à...
- Hả? Sao vậy em?
- Jiyong ơi...
- Ơi, anh đây mà...
- Anh không thấy em phiền phức sao?
- Không sao, không phiền. Em nói gì cũng được, nghe thấy tiếng em là đủ rồi.
- ...
- Sao vậy?
- Anh ngọt ngào đến mức khiến em dựng tóc gáy biết không hả?

- Em cũng hiền lành đến mức khiến anh nghi ngờ có phải em thuê ai giả dạng không?

2 người phụt cười phá hoại bầu không khí lãng mạn hiếm có. Jiyong cười dịu dàng hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng tiến vào trong khoang miệng chơi đùa. Seungri quàng tay qua cổ anh nhắm mắt đáp lại 1 cách nồng nhiệt hơn:

- Jiyong...
- Ừ...
- Em muốn anh...
- Hả?
- Em nói là em muốn anh...

Jiyong cứng người lại nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt Seungri có đôi chút ngại ngùng liếc ngang nhất quyết không chịu nhìn vào mắt anh.

Anh biết cậu nhận ra cảm xúc bất ổn của anh mới có lời đề nghị táo bạo như vậy, người này, nhìn có vẻ như vậy kì thực ở phương diện kia, vẫn là có chút bảo thủ, hay ngại ngùng đến bất ngờ.

Nếu không phải đã quen thuộc sẽ nghĩ cậu giả bộ. Kì thực cậu vẫn là lo nghĩ đến mình như vậy... Anh cười cười vuốt khẽ má cậu mà không chịu làm gì thêm khiến cậu hơi bực:

- Sao vậy?
- À... không có gì?
- Sao còn không làm đi hả?
- À...
- Sao? Lâu không dùng hỏng rồi?
- À... Hỏng hay không... thử chút là biết thôi... đúng không?
Jiyong thấp giọng trêu chọc 1 câu rồi trực tiếp bế thốc cậu lên ném xuống giường. Seungri qua đợt ốm dậy được chăm sóc tử tế lại tăng thêm vài kg, Jiyong ngược lại lo lắng quá nhiều người gầy hẳn đi, thế nhưng không hiểu sức lực từ đâu anh luôn dễ dàng khống chế cậu như vậy. Seungri bất mãn:
- Không được quăng em như vậy!

Jiyong nhếch mép cười không nói gì vừa nhìn cậu chằm chằm vừa bắt đầu chậm rãi cởi áo, cởi thắt lưng rồi đến quần. Cho đến khi anh không còn mảnh vải trên người mới mang 1 thân như vậy nằm xuống đè lên người cậu vuốt ve.

Thật kì lạ rõ ràng anh là người đang khỏa thân, quần áo trên người cậu còn nguyên vẹn không hề xô lệch thế nhưng gương mặt cậu lại nóng bừng lên, còn người kia vẫn thản nhiên như không tiến lại gần nói nhỏ vào tai cậu:

- Thực ra lần cãi nhau này, anh phát hiện ra 1 điều... em cũng không phản cảm lắm nếu anh có chút bạo lực đâu... nhỉ?

Chữ nhỉ cuối cùng kia anh cắn lấy tai cậu nhẹ nhàng kéo dài giọng ra khiến Seungri run rẩy, cậu đẩy anh ra gắt gỏng:

- Đừng hòng, lúc đó em nhịn anh mới chịu thiệt như vậy?
- Sao anh không thấy em có chút thiệt thòi nào vậy? Thậm chí... thậm chí còn kích thích hơn bình thường nữa...
- Im ngay!
- Anh vẫn nhớ tiếng kêu đêm ấy của em...
- Im ngay!!!
Seungri bực bội đưa tay ra đấm vào ngực Jiyong 1 nhát khá mạnh. Anh cau mày chặn tay cậu lại khi cậu còn định đánh thêm lần nữa:
- Em nỡ đánh anh như vậy đấy hả?
- Đánh chứ! Đánh chết anh!!! Đánh chết anh! Cợt nhả này! Thích đùa dai không, biến xuống đất ngủ ngay xem đêm nay anh làm sao mà ngủ!
- Anh không ngủ được... em có ngủ được không?
- Anh...

Jiyong không trêu chọc Seungri nữa, anh cúi xuống vội vàng mò mẫm cởi quần áo cậu, quả thật anh cũng không thể chịu đựng thêm, nhìn người yêu nằm trên giường mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng như vậy anh chỉ hận không thể nhảy lên ngay lập tức tiến vào trong cơ thể cậu, để cả 2 có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Jiyong nhanh chóng cởi đến chiếc khăn quen thuộc, ánh mắt anh ánh lên 1 tia nguy hiểm rồi cúi xuống hôn cậu đến điên đảo tâm trí, bắt chéo tay cậu lên cao dùng khăn buộc lại. Seungri ngay lập tức nhận ra gắt khẽ:

- Cởi ra!
- Không được, đề phòng em đổi ý, anh phải trói em lại!
- Nếu anh giở trò bậy bạ tôi sẽ giết anh!
- Yên tâm... anh sao nỡ chứ...
1 đêm mới như vậy bắt đầu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro