Chương 147(t): 1 đêm cuồng si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 thân thể trần trụi quấn lấy nhau không 1 kẽ hở. Jiyong say mê thưởng thức từng tấc trên cơ thể anh vẫn ngày đêm mong nhớ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ, không gian Châu Âu cổ kính, cổ tay lại bị trói khiến Seungri phảng phất cảm giác mình giống như người tình của 1 vị vua thời trung cổ nào đó.

Cơ thể cậu trần trụi, làn da bóng loáng cùng 2 điểm đỏ trên ngực như ẩn như hiện dụ dỗ tâm trí người nào đó đến ngẩn ngơ. Quả thực, chỉ béo hơn có 1 chút như thế nào chỗ đó lại to ra nhiều như vậy? Không phải giống như phụ nữ mềm mại mà cảm giác đàn hồi của cơ ngực, ngược lại lại càng khiến anh say mê. Jiyong đưa tay chạm vào nó, nhẹ nhàng xoa nắn như lấy lòng cậu.

Seungri nhạy cảm trừng mắt liếc 1 chút, anh cười cúi xuống trao cho cậu 1 nụ hôn sâu. Cậu vươn tay ra ôm lấy lưng anh đáp lại, đầu lưỡi trêu đùa nhau không ai chịu thua mãi đến lúc dường như thiếu dưỡng khí phải tiếc nuối tách ra. Jiyong vùi đầu vào hõm vai cậu khẽ giọng:

- Seungri... được không?
- Hừm...
- Được không?
- Được... đêm nay tùy ý anh cả...
- Thật không?
- Thật. Hôm nay để anh muốn gì cũng được...
- Vậy thì... Seunrgi... chúng ta cùng nhau tận hưởng... anh sẽ cho em 1 đêm không thể quên!
- Tận hưởng... vẫn tận hưởng đó thôi?
- Không phải... anh sẽ khiến em tận hưởng thực sự...
Nói rồi Jiyong mở túi đồ anh vừa mua lôi ra 1 tuýp nhỏ như mấy loại sữa rửa mặt thường thấy, Seungri vừa liếc đã nhận ra nó là cái gì, cậu vội vàng lên tiếng:
- Không... cần cái đó...
Jiyong vẫn như cũ mỉm cười nhìn cậu nhưng gương mặt tuyệt nhiên không có ý định thay đổi, dốc 1 chút ra lấy tay nhẹ nhàng đi vào phía sau của cậu. Seungri giãy nảy lên:
- Không cần cơ mà! Này... này...
Jiyong mặc kệ cậu kêu gào vẫn kiên nhẫn trượt vài cái, đưa thêm 2 ngón tay vào. Seungri thực sự không thích cách anh chiều chuộng cậu như vậy, thực sự quá... quá lẳng lơ khiến cậu không thể ngượng ngùng hơn. Jiyong kiên nhẫn thấp giọng:
- Anh chỉ muốn giúp chính anh thôi. Sợ lâu như vậy anh không thể kiềm chế tốc độ được...
- Ừm...

Seungri không đáp lời chỉ vặn người cố tránh ngón tay hư hỏng của anh. Jiyong cười cười, con người kia chắc có lẽ ngượng ngùng muốn chết rồi, anh với tay tắt điện để không gian chìm trong bóng đêm. Khi ấy cậu mới không chống cự thêm nữa để mặc anh vần vò thân thể của mình, những tiếng rên khe khẽ vụn vặt đôi lúc không thể kiềm chế vang lên. Jiyong thật muốn nghe cậu rên rỉ lẳng lơ vài câu nhưng anh thừa biết nếu giờ yêu cầu điều đó, cái con người hay ngượng kia khẳng định đạp anh xuống đất hay lập tức.

Cậu luôn đáng yêu như vậy, trước kia chỉ cần xa nhau 1 tháng trở lên, đến khi bắt đầu thân mật cậu lại luôn có chút ngượng ngùng, đến lần thứ 3 thứ 4 mới thả lòng để hưởng thụ. Họ đâu có nhiều thời gian cho nhau, đợi lúc anh nịnh nọt mãi Seungri mới bắt đầu chủ động thì cũng là lúc họ lại phải tách ra.

Ngày hôm nay còn là lần đầu sau đủ thứ chuyện không may, anh không dám yêu cầu quá cao. Jiyong nhanh chóng mở rộng chân cậu ra, trực tiếp đem chính mình đi vào trong cậu. Seungri rên lên khi thân thể được người yêu lấp đầy trong chốc lát, anh lại nghĩ rằng cậu đã lâu không thân mật, nơi kia vốn chặt khít như vậy sẽ khó tiếp nhận. Bởi vậy anh vội vàng thấp giọng:

- Sao rồi? Đau sao?
Cậu không lên tiếng. Lẽ ra phải đau, những lần trước kia tiến vào đầu tiên đều đau thế nhưng lần này không phải vì cái thứ chất kia hay vì cậu cũng quá mong nhớ cơ thể anh mà không hề đau, chỉ là cảm giác tràn đầy... thực sự... thật sự rất thích ý. Cậu nào có thể mặt dày nói ra câu đó, chỉ cắn răng nuốt đi tiếng rên rỉ của mình. Jiyong mặc dù lo cho cậu nhưng vật kia nào có thể chịu đựng được thêm nữa, anh nhẹ nhàng:
- Chịu 1 chút sẽ đỡ hơn..

- Ừm... aahhhh....

Jiyong ôm sát eo cậu bắt đầu mãnh liệt va chạm 1 lần lại 1 lần khiến cậu như trôi trên sóng nước bấp bênh chỉ có thể bám vào người anh. Anh lại một lần dùng lực đâm vào, cũng không biết đụng phải chỗ nào, trong cơ thể cậu bỗng nhiên có chút biến đổi. Chính là cái cảm giác tê dại cường liệt này tựa như dòng điện chạy thẳng qua não, khiến đầu cậu nhất thời trống rỗng, lỗ chân lông khắp cơ thể cứ như bị cái gì cọ rửa, thoải mái cơ hồ muốn thét chói tai. Seungri không thể kiềm chế thêm rên rỉ ngày 1 lớn, Jiyong nhận ra cậu đang vô cùng hưởng thụ ác ý dừng lại 1 chút hỏi nhỏ:

" Còn đau không?"

Seungri cau chặt mày ôm lấy anh bực bội đập mạnh vào vai anh, cái cảm giác trống rỗng khi đang được lấp đầy rong ruổi mê hồn lại đột nhiên dừng lại khiến cậu khó chịu muốn phát điên, vậy mà anh ở thời điểm mấu chốt lại cố ý dừng lại không động nữa.

Cậu bực mình tự mình đong đưa thắt lưng, bởi nằm dưới nên lực không nhiều, chỉ như gãi ngứa khiến cả 2 không thể thỏa mãn. Jiyong như muốn phát điên nhưng vẫn cố nhịn trêu chọc cậu:

- Thế nào? Ổn không?
- Ổn cái đầu nhà anh!
- Còn đau sao?
- Đau cả nhà anh thì có! Chết tiệt nhà anh!
- Haha, như thế nào lại mắng như vậy...  khó chịu gì sao? Hửm....
- ...
- Muốn anh sao?
- Im ngay!
- Muốn anh sao? Nói muốn anh anh sẽ thỏa mãn em...
Seungri bực mình chặn cái miệng chết tiệt của anh bằng nụ hôn của mình. Jiyong đương nhiên chẳng cần so đo thắng thua với cậu chỉ muốn đùa thấy cậu chủ động đương nhiên cầu còn không được nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi cậu trao cho cậu 1 nụ hôn cuồng nhiệt. Anh không đùa thêm nữa, quả thực cũng nhịn đến phát điên lên được, dùng sức đâm mạnh vào.
- A ahah....aaaa....
Cơ thể Seunrgi được lấp đầy làm cậu không nhịn được kêu rên 1 tiếng đầy nhục cảm. Không nghi ngờ gì đó là đòn chí mạng của Jiyong, anh như con thú ánh mắt nhuộm thẫm màu tình dục lật người cậu lại bắt cậu nửa nằm nửa quỳ tiếp nhận anh từ đằng sau. Tốc độ vừa nhanh vừa đâm vào tận cùng khiến cậu như không thể nào chịu được chỉ có thể hùa theo anh mà vụn vặt rên rỉ vài câu khe khẽ:
- A... Jiyong, quá nhanh... không được...
- Jiyong... nhẹ 1 chút đi...
Răng cậu cắn chặt lấy chính cánh tay mình để chịu đựng cơn kích tình đang bùng nổ, Jiyong vẫn kịch liệt ra vào bỗng nhiên đặt tay lên miệng cậu đẩy tay cậu ra, lại đặt tay mình vào trong để cậu mặc sức để lại đủ loại dấu răng trên bàn tay mảnh khảnh vốn chỉ dùng để viết nhạc. Seungri trong lúc ấy dù tâm trí không quá tỉnh táo vẫn nhận ra sự quan tâm nhỏ nhặt của anh dành cho mình. Người đàn ông như vậy, xứng đáng để cậu đánh đổi 1 lần nữa.... Aaaa... trong khi cậu hơi lơ đãng, đằng sau lưng anh lại 1 lần nữa đâm mạnh vào sâu, lần này Seungri đầu hàng, cậu bắn ra mầm mống của chính mình đồng thời phía sau cũng co rút khiến Jiyong gầm nhẹ đẩy vào thêm 1 vài lần rồi cũng chôn thứ chất lỏng nóng bỏng đó trong cơ thể cậu. Cả 2 người nằm gục xuống đầy mệt mỏi nhưng gương mặt vừa làm tình mang dáng vẻ thỏa mãn không thể che dấu. Jiyong vuốt mái tóc dính bết vì mồ hôi của cậu đầy yêu thương nhưng miệng lại vô lại nói:
- Thế nào? Em cũng thật hưởng thụ đi?
- Im đi!
Seungri xong việc rồi đối mặt với anh, nhớ lại vừa rồi mình lại lả lơi như vậy kéo chăn lên chùm kín đầu ngượng ngùng. Quả nhiên tên yêu tinh kia đã tu luyện đến mức lão luyện rồi, lại có thể trêu đùa cậu như vậy.
Jiyong kéo chăn ra chui vào trong mò mẫn cậu cười khe khẽ. Seungri bực mình:
- Ai cho anh cười hả? Này này... anh sờ đi đâu thế?
Seungri bất ngờ lại bị anh tập kích gạt tay anh ra cáu kỉnh:
- Yên lặng đi ngủ cho tôi!
Jiyong xấu xa lấy tay xoa nắn vật đó của cậu 1 hồi khiến nó lại không thành thật dựng lên:
- Cái này của em... không chịu ngủ, người chồng như anh... sao có thể yên tâm?
- Im ngay!
- Muốn anh giúp không?
Jiyong đưa cái đó của mình vốn vẫn còn cứng chưa chịu đi ngủ chạm đến của cậu. Ma sát 2 thứ đó tạo nên 1 cảm giác kì quái, không chỉ thoải mái mà còn thật kích thích.
- A... đừng mà...
Seungri miệng kêu đừng nhưng 2 chân lại quặp vào bắp đùi anh để 2 vật nhỏ gần nhau hơn chút, để bàn tay đang an ủi cả 2 kia của anh có thể dễ dàng hơn. Chỉ cỡ 10p sau, Seungri lại 1 lần nữa lên đến đỉnh vui sướng hoan lạc, Jiyong nhân lúc cậu đang đắm chìm trong sung sướng đè cậu xuống, lại dùng hết sức đâm mạnh vào thiên đường chặt khít của cậu nơi kia. Nơi đó vẫn còn dấu vết của anh lưu lại khiến anh thêm kích thích gia tăng tốc độ, Seungri đang trong lúc mất hết ý thức chỉ biết lắc đầu toán loạn:
- Không thể được! Em chết mất!
- Đừng nữa được không!
- Aaa.... sao có thể, nhẹ 1 chút em... không được...aaaaa...
Rõ ràng miệng nói vậy nhưng lưng eo lại đong đưa hùa theo anh. Dường như đến giờ cậu mới nhập cuộc thật sự, cuồng say cùng anh đi đến tận cùng của hoan lạc. Jiyong lưu lại trên người cậu vô số vết hôn, vừa si mê vừa trân trọng...
Thế nhưng sau lần ấy, cậu mệt mỏi hết sức không thể nhúc nhích nổi nữa vậy mà tên kia còn hí hửng muốn thử 1 tư thế khác:
- Anh điên rồi! Tôi muốn chết rồi!
- Seungri...

- Sao?

- Em nói đêm nay tùy ý anh? Anh vẫn còn muốn em...

- Anh...

- 1 lần nữa thôi được không?

1 lần nữa thôi, anh sẽ nhanh thôi là câu nói dối ngu ngốc nhất mà Seunrgi tin tưởng. Cả đêm cậu bị anh hành hạ hết lần này đến lần khác. Đến khi cậu không còn rõ ràng nữa chỉ mơ hồ thấy anh vẫn đang ngồi trên người mình dịu dàng thì thầm vào tai mình: Seungri, anh rất yêu em. Cậu chỉ ừ khe khẽ rồi nhắm mắt ngủ mất...

Jiyong bên này cũng đã mệt lả, nhưng anh không có cách nào có thể ngừng lại ham muốn của chính mình, cậu đẹp như vậy, mê người như vậy, lả lơi như vậy, anh đành phải buông thả 1 hôm hùa theo.

2 người chưa bao giờ cuồng dại đến như vậy, tới khi cậu quá mệt thiếp đi, anh mới dừng lại thì thầm vào tai cậu 1 câu như vậy. Anh nằm bên cạnh nhìn người con trai hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh trẻ bây giờ đang ngủ say trong lòng như đứa trẻ. Cậu xoay người ôm chặt lấy thắt lưng anh:

- Jiyong.... Jiyong...
Jiyong quay qua, thì ra chỉ là câu cậu gọi anh trong giấc mơ nào đó. Anh không phiền phức ôm lại cậu:
Ừ, anh đây...
- Đừng rời xa em...
- Không bao giờ nữa! Kể cả khi anh chết!
- Đừng rời xa em...
- Không bao giờ!
Seungri mớ liên tục nói 1 câu như vậy, cậu nói bao nhiêu câu anh đáp lại bấy nhiêu không hề khó chịu. Được ôm cậu, ở bên cậu... hạnh phúc của Jiyong anh lại trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro