Chương 148: Jiyong về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Seungri tỉnh lại đã là 10h. Người bên cạnh đã thức dậy từ bao giờ đang nằm ghi chép 1 vài giai điệu nào đó. Thấy cậu tỉnh, anh quay sang nhìn cậu cười:
- Em dậy rồi?

- Ừm...

Nụ cười của anh rực rỡ như ánh mặt trời lại nhẹ nhàng như ánh nắng buổi sớm khiến cậu ngơ ngẩn. Jiyong lại đắm chìm trong gương mặt vừa ngủ dậy đặc biệt đáng yêu ngốc nghếch kia. Anh lấy tay véo véo má cậu:

- Dậy đi, đi ăn 1 chút rồi tranh thủ đi chơi, tối anh còn bay về Hàn.

- Ồ... về sớm vậy sao?
- Đã ở đây lâu quá rồi, nếu không về nữa Young Bae sẽ đốt nhà anh mất.
- À...
- Em định bao giờ về?
- Đi chơi chán thì về...
- Ừm, cũng được. Đi cho thoải mái, cậu bạn kia của em cũng đi cùng em?
- Ừm... đương nhiên rồi.
- Vậy tốt. Lát mời cậu ta ăn cơm, em gọi cậu ta đi!
- Không cần đâu...
Jiyong liếc mắt:
- Anh nhất định phải bắt cậu ta ăn bữa cơm này... em hiểu không?
- À...
Seungri hiểu ngay con người kia nhỏ mọn lại ghen tị rồi. Cậu bất lực đành lấy điện thoại gọi cho cậu bạn đi cùng mình:
- Alo? Bạn cậu về nước chưa?
- Rồi! Về hôm qua rồi! Sao thế? Vị đó nhà cậu đi chưa?
- Chưa... anh ấy... ừm... mời cậu ăn cơm...
- Hả? Ăn cơm?
- Ừm..
Jiyong xòe tay ý bảo cậu đưa điện thoại cho mình. Seungri nhún nhún vai ném cho anh điện thoại đang kết nối. Đầu dây bên kia vẫn đang thao thao:
- Vị kia nhà cậu vừa đáng sợ vừa khó tình khó nết như vậy tôi sao dám gặp, hơn nữa.
- Hơn nữa làm sao?
Thình lình nghe thấy giọng Jiyong khiến đầu dây bên kia sững sờ vội vàng:
- A là anh GD đấy ạ? Rất hân hạnh được gặp anh!
- À… tôi không nghe nhiều sự hân hạnh lắm nhỉ…
- Chúng em bạn nên hay đùa vậy thôi... haha…
- Cậu là bạn thân của Seungri không cần khách khí với tôi. Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều, lát nữa đi ăn cơm cùng nhé!
- À vâng vâng được ạ!
- À mà này...
- Dạ?
- Tôi không khó tính khó nết lắm đâu!
- Ơ ơ...
Jiyong bên này trực tiếp cúp máy. Bảo anh khó tính thật là kì lạ, hoặc chỉ anh không nhận ra điều ấy, Seungri vốn được anh yêu chiều càng không hiểu nổi sao ai cũng nói Jiyong là ác quỷ mang bộ mặt thiên thần. Đương nhiên trong công việc anh có hơi khó tính 1 chút, cái 1 chút đó là với cậu, còn người khác quả thực là vị đại gia yêu cầu quá cao đi! Jiyong lầu bầu:
- Anh khó tính sao? Hừm…
- Đúng là anh khó muốn chết! Em thu âm anh bắt thu cả mấy chục lần!
- Đó là công việc, phải hoàn hảo!
- ...
- Trên giường anh có làm khó em không?
- Ồ… Anh đi mà giải thích với người ta kêu anh trên giường không khó tính đi!
- À... vậy cứ để họ nghĩ vậy đi! Trên giường để mình em biết là được!
- Hừ, coi như anh thông minh!
Jiyong mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc của cậu, tóc Seungri rất đẹp lại ít nhuộm màu nổi nên mềm mại khác hẳn tóc anh, cảm giác những sợi tóc lướt nhẹ qua tay rất thoải mái. Jiyong khẽ cười:
- Tệ quá, anh bị em bỏ bùa rồi, giờ nhìn cái gì trên người em cũng thấy đẹp…
- Xì… đồ điên!
- Này tên kia, em mắng anh quen miệng rồi phải không hả? Trước cãi nhau anh nhịn em lắm đấy giờ đừng hòng nữa!
- Aaa. Được rồi mà…
Jiyong lao vào chọc lên mấy điểm mẫn cảm của cậu khiến cậu la oai oái. Jiyong cười ầm lên thế nhưng từ trêu chọc không biết đến khi nào anh đã lại yêu thích làn da trơn nhẵn kia, không chịu buông tay sờ mó cơ thể cậu. Seungri gắt ầm lên:
- Thôi ngay!!! Bỏ tay ra!!!
- Không được. Anh bị em bỏ bùa rồi, giờ không rời được em ra nữa!
- Bỏ ra… nhanh còn chuẩn bị đi ăn mà. Anh hẹn bạn em rồi mà!!!!
- Hừ, coi như em may mắn!
- Nhanh lên đi!!!
Jiyong cười cười luyến tiếc buông tay thả cậu ra để cậu chuẩn bị quần áo ra ngoài. Đương nhiên anh cũng biết tối qua đã hơi buông thả, nếu giờ đòi hỏi thêm gì chắc cậu sẽ thực sự giết anh ngay lập tức. Cuộc đời vốn còn dài, cả đời bên nhau sao còn phải lo lắng điều gì nữa chứ...

2 người chuẩn bị quần áo rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Seungri hôm nay mặc cả 1 bộ đồ đen, đeo thêm kính không giống vẻ đơn giản thường thấy, phảng phất phong thái siêu sao. Kì thực cậu rất hợp để làm 1 người nổi tiếng nhưng Seungri lại không hay tận dụng điều đó, ngoài những lúc lên sân khấu, hầu như thời gian ở nhà, thậm chí đi ra ngoài cậu cũng ít để ý ăn mặc, đương nhiên càng không bao giờ chịu makeup.

Thế nhưng cũng chẳng sao cả, cậu vẫn là cậu, anh đương nhiên càng yêu người như vậy hơn mấy cô gái cần cả mấy tiếng trang điểm trước khi ra khỏi nhà.

Chuyện tình cảm, thực ra mấy việc nhỏ nhặt đó không quá quan trọng nhưng có đôi lúc đột nhiên thấy cậu chăm chút bề ngoài hơn 1 chút để ra ngoài với anh, điều ấy khiến Jiyong có cảm giác thành tựu.

Anh mê mải ngắm nhìn cậu- người anh cứ ngỡ đã mất đi từ lâu giờ lại trở về bên cạnh, điều mà 1 giấc mơ tốt đẹp nhất anh cũng không dám nghĩ đến.

Jiyong đơn giản mặc chiếc áo phông trắng, áo khoác dài màu sữa giống kiểu áo khoác của cậu, đứng cạnh cậu lại có cảm giác 1 đôi tình nhân mặc đồ đôi. Cậu hơi hơi ngượng:

- Hay là... thay ra đi. Nhìn hơi nổi bật quá!
- Sao đâu, chúng ta chưa từng được mặc áo đôi đi trên đường, thử 1 lần xem sao!
- À... lỡ như có fan thì sao?
- Sợ gì, có bạn em đi cùng mà. Hơn nữa đây là Tây Ban Nha, chính em nói đừng đánh giá cao độ phổ biến của chúng ta quá, cùng lắm người ta chỉ biết 2 anh đẹp trai đi cùng nhau thôi!
- À...

Seungri cũng mặc kệ, 2 người mặc như vậy đi xuống sảnh đứng đó đợi bạn cậu. Choili đi ra nhìn thấy cảnh 2 người đàn ông đứng dưới mái vòm của khách sạn, ánh nắng hắt lên không gian giữa họ như tỏa sáng, nhìn vừa đối lập vừa hòa hợp lạ kì. Giống như... chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra họ sinh ra để dành cho nhau.

2 người đứng đó, không hề gần gũi nhau, cũng không nhìn nhau, chỉ là ở cạnh nhau như vậy thế nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hòa hợp. Jiyong châm 1 điếu thuốc trong im lặng, Seungri đứng đó không phản đối chỉ cau mày hơi hơi tránh xa ra, Jiyong thấy như vậy ngay lập tức dập thuốc đi cười cười lấy lòng cậu.

Seungri liếc mắt lườm anh rồi lui ra xa không thèm nói chuyện. Choilli nhìn thấy cảnh ấy đột nhiên lòng dịu dàng lại, Seungri là bạn cậu cũng đã lâu, cậu hiểu cậu ta, con người đó luôn mang vỏ bọc vô lo vô nghĩ nhưng lại chín chắn sâu sắc hơn kẻ khác rất nhiều, vậy mà giờ đây trước mặt người kia, cậu ta bày ra dáng vẻ như 1 cậu bé ngốc nghếch tuổi teen giận dỗi người yêu.

Cái dáng vẻ đó ngay cả khi cậu 17 tuổi thực sự cũng không hề có, khi ấy gia đình cậu đã gặp biến cố, so với người khác cậu phải lo toan nhiều hơn... Có lẽ, đó chính là cái người ta gọi là định mệnh....

- Ê này!!!!
Seungri sốt sắng nhìn thấy Choili. Cậu bạn chạy vội đến gần 2 người xứng đôi đang đứng kia:
- Xin lỗi, mọi người chờ lâu chưa?
- Không sao mới xuống thôi. Sao hôm nay cậu lại lâu như vậy?
- À… chuẩn bị quần áo chút! Gặp anh GD cơ mà!
- Hahahaa…
Seungri cười ầm lên quay qua nhìn Jiyong:
- Mặt mũi anh đúng là thật lớn đó! Bạn em xưa đến nay còn không phân biệt nổi mấy loại giày cơ bản mà giờ vì anh còn phải chuẩn bị quần áo!
Jiyong cong cong khóe môi trả lời:
- Lần sau không cần như vậy đâu. Đối xử với Seungri thế nào đối xử với anh như vậy thôi!
- À dạ vâng….

Cậu bạn rùng mình nghĩ, nếu anh ta biết mình thường hay ôm vai bá cổ thậm chí thi thoảng trêu đùa còn đánh mông Seungri… nghĩ cũng không dám nghĩ thêm.

3 người đi ăn với nhau khá vui vẻ, Jiyong không nói nhiều chủ yếu nghe Seungri luyên thuyên nhưng cậu bạn cũng cảm thấy đúng là anh quá khó tính như lời đồn, hoặc có thể bởi là đi cùng người yêu, ngược lại có chút cảm giác dịu dàng yêu chiều hơn hẳn.

Đối với cậu bạn Jiyong cũng mang vẻ thoải mái thân thiết. Đợi khi Seungri đi vệ sinh, Jiyong mới mỉm cười nhìn cậu ta

- Choilia này…
- À… có chuyện gì vậy?
- Cậu giúp tôi chăm sóc Seungri nhé. Tối tôi có lẽ phải bay về Hàn rồi.
- Anh về sớm vậy ạ anh? Đi cùng bọn em luôn ạ!
- Tôi về giải quyết vài chuyện. Đến khi em ấy đi chơi trở về sẽ không còn chuyện gì nữa, có thể cho em ấy 1 cuộc sống yên bình nhất có thể.
- À… dạ vâng!

- Nhờ ở cậu!

- Dạ vâng. Anh yên tâm đi ạ. Bọn em đi cùng em sẽ trông chừng cậu ấy, không cho gần trai, gái lại càng không được gần, không được đi quá nửa đêm!

Jiyong cười thỏa mãn:
- Cậu thực sự rất hiểu biết đó! Cảm ơn cậu!

Seungri quay lại hớn hở nói chuyện với 2 người không biết chỉ mấy câu ngắn gọn mình đã mang theo 1 vị gián điệp bên mình.

Jiyong mỉm cười quay sang lắng nghe cậu nói linh tinh không hề có chút mất kiên nhẫn. Choili hiểu rằng mình vốn là người thừa ở đây, kiếm cớ chuồn về để lại không gian riêng còn lại cho 2 người. 2 người quyết định cùng nhau thăm thú vài địa điểm nổi tiếng ở đây. Seungri ngồi check điện thoại 1 chút:

- Em thích ăn hải sản lắm, vậy đi viện hải dương học trước đi!
- ….

Jiyong phụt cười trước lối suy nghĩ kì dị của cậu. Thế nhưng Jiyong vẫn vui vẻ nắm tay cậu cùng thả bộ đi tìm công viên hải dương học cậu muốn tới kia.

Seungri mải mê đi trên đường chụp ảnh, đôi lúc bắt anh chụp họ vài bức ra vẻ suy tư, tâm trạng khiến anh buồn cười không thôi.

Cậu như 1 cậu nhóc tuổi chưa trưởng thành lần đầu được mang sang nước ngoài. Ở trước mặt anh, cậu vẫn luôn không hề che đậy như vậy, vẫn là cậu của 10 năm về trước, vẫn là bảo bối duy nhất trong lòng anh.

Dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, dù mọi người có cho rằng cậu đã trưởng thành rồi, đã khác biệt rồi nhưng đối với anh, cậu vẫn vẹn nguyên là chính cậu.

Kì thực cũng có thể 10 năm qua, 2 người đã đều thay đổi, danh tiếng họ nhận được cũng khiến họ không thể như trước kia cùng nhau đi mua mì, đi bê nước, đi tập luyện kè kè cùng nhau nữa.

Cái gọi là nổi tiếng ấy, là đích đến, là hi vọng của không chỉ họ mà là cả 5 con người cùng sống trong kí túc xá chật chội năm nào, họ khao khát thành công, lúc ấy thật ra anh biết mọi người chỉ dám mong khán giả có thể để ý đôi chút đến 5 cậu trai không đẹp trai mỹ nam như nhóm khác, hát thứ nhạc khác biệt với xu hướng bấy giờ, vừa gầy vừa ngây ngốc không biết đi show không biết tung hint với idol nữa.

Thậm chí ngay cả Dae Sung và Young Bae cũng cảm thấy buồn cuời với ý định lập nhóm nhạc thần tượng của chủ tịch, Top khi ấy vẫn là Tabi chỉ một lòng biết rap, không quan tâm lập nhóm như thế nào. Chỉ có Jiyong khi ấy luôn tràn ngập tự tin với khả năng của mình, anh luôn tin mình sẽ phát huy tối đa khả năng của 4 người kia để trở thành 1 nhóm nhạc hàng đầu, Seungri càng không phải nói, cậu coi việc thành công của BigBang chỉ là sớm muộn, 1 nhóm nhạc có 2 anh đẹp trai như cậu và Top, có trưởng nhóm tài ba như vậy, có Young Bae và Dae Sung hát hay như vậy sao có thể không thành công.

Bởi vậy những đêm tối ngày mới debut, dù bọn họ ra mắt không quá thành công nhưng Jiyong và Seungri khi ấy vẫn thường chui trong chăn cùng nhau vẽ lên tương lai tốt đẹp của họ, rằng khi có nhiều tiền anh sẽ mua 1 căn nhà rộng hơn chất toàn đồ anh ưa thích, cậu lại muốn khi có nhiều tiền sẽ giúp gia đình bớt khó khăn, sẽ có thể mua vài thứ đồ thực tế hữu dụng hơn.

Bọn họ năm ấy còn trẻ, còn nhiệt huyết cùng nhau mơ ước. Đến bây giờ, nhìn lại so với những người bằng tuổi, họ đã trở thành niềm mơ ước của nhiều người, là đối tượng khiến cánh nhà báo săn đón từng giây phút, trở thành giấc mộng của hàng ngàn cô gái thế nhưng họ cũng đã đánh đổi cả tuổi trẻ không có nhiều bạn bè, không có thời gian nghỉ ngơi, không có cái gọi là riêng tư.

Jiyong cảm thấy ít ra mình cũng may mắn hơn nhiều người khác, ít ra cậu có Young Bae, có Top vốn đã là bạn thân, lại được ở bên Seungri, ít nhiều cùng nhóm bọn họ bên nhau vẫn thuận lợi hơn nhiều.

Nếu không có cậu, 10 năm nay anh không biết mình đã trải qua như thế nào, liệu có thể an ổn đứng trên đỉnh như bây giờ hay không?

Trải qua 10 năm này, lại bước qua những sự việc kinh hoàng vừa rồi, Jiyong hiểu rằng anh không thể thiếu cậu, không chỉ là tình yêu, đó còn là sự phụ thuộc tinh thần, là chỗ dựa để anh tồn tại, để anh càng phát triển hơn nữa.

Giống như anh là 1 con diều, cậu là người thả, nếu cậu để anh bay xa anh sẽ càng ngày càng rực rỡ, nhưng nếu cậu buông tay, anh sẽ rơi tự do cuối cùng kết cục chỉ có thể là từ giã cuộc chơi. Cậu liệu có thể hiểu cậu là tất cả với anh như thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro