Chương 149: Thu dọn tàn cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 người nắm tay nhau đi thăm thú cảnh đẹp nơi thành phố hoa lệ đó, công viên hải dương, những con đường tấp nập với đủ thứ hình vẽ kì lạ Jiyong thấy khá thú vị, nhà hát hình đôi mắt hoa lệ lấp lánh…

Nhiều nơi để họ cùng nhau ngắm nhìn, cùng nhau cảm nhận niềm hạnh phúc của cuộc sống này.

Seungri bên anh cả ngày, đột nhiên có cảm giác xúc động không muốn rời bỏ khoảnh khắc tươi đẹp hiện tại, bởi vậy đến khi trở về khách sạn, cậu thấy anh thu dọn đồ đạc trầm mặc hẳn.

Jiyong thu dọn xong quay qua nhìn người yêu đang có vẻ hơi giận dỗi di di điện thoại. Anh sờ sờ mũi suy nghĩ 1 chút, thực sự cả ngày nay đều rất vui vẻ mà, như thế nào lại giận rồi?

Nghĩ đến cảnh sắp phải xa nhau, không thể để cậu ôm bụng tức mà ở lại đây được, như vậy đi chơi cũng không vui vẻ gì, Jiyong bèn chui lên giường dỗ dành ai kia 1 chút:

- Seungri…
- Ờm…
Seungri bày ra giọng khó chịu lên tiếng. Jiyong vẫn ôn hòa:
- Lại đây anh ôm 1 chút nào, lại sắp phải xa em rồi…
- Không thích!
- …. Thôi nào! Xem anh làm gì sai khiến Seungri của anh giận dỗi như vậy?
- Không có gì… nhưng mà…
- Ừ sao nào?
- Anh nhất thiết phải về à? Anh cũng đâu có gì bận rộn lắm đâu? Quảng bá với anh Bae xong rồi mà… đâu có gì bận lắm đâu?

Jiyong không ngờ cậu nói như vậy lòng ngay lập tức mềm ra như nước. Hóa ra con người kia không nỡ xa anh.

Jiyong hạnh phúc vô cùng chỉ muốn ngay lập tức hủy hết lịch trình bên kia để ở lại hưởng thụ thế giới 2 người cùng cậu.

Thế nhưng… anh chợt nhớ đến bên kia còn quá lộn xộn, không chỉ là lịch trình, còn việc của chủ tịch Yang, của gia đình anh, gia đình cậu, còn tương lai Bigbang, sang năm Bigbang đã hết hạn hợp đồng với YG, tương lai ra sao cũng cần phải tính toán cẩn thận.

Nếu anh cứ bỏ mặc hết đi với cậu, đến lúc trở về sẽ là 1 đống hỗn độn khó có thể giải quyết. Nghĩ vậy Jiyong thở dài thườn thượt 1 hơi mở miệng giọng nịnh nọt:

- Anh cũng muốn lắm nhưng bên kia còn nhiều thứ quá… Anh…
- Đang đầu năm, có gì mà bận rộn vậy chứ?
- Thì tại kí nhiều lịch trình quá, ai biết được chứ…
- Hừ…
- Anh về xử lý 1 chút, xong sẽ bay sang đây với em nhé…
- Không cần nữa! Hết hứng rồi!
- Seungri… à…
- Hừ… tránh ra!

Jiyong không làm sao được đành xả thân lăn vào gần cậu hòng làm lành nhưng Seungri mấy ngày hôm nay được anh chiều chuộng quá đà sinh ra làm mình làm mẩy, cậu bực bội nhất quyết không chịu cho anh động vào.

Thực tình mà nói cậu cũng thừa biết không nên gây gổ vì mấy trò vớ vẩn như thế, nếu anh có đòi ở lại cậu cũng sẽ mắng anh 1 trận vì tội bỏ bê công việc. Seungri chẳng hiểu nổi vì sao mình lại giận thế nhưng nỗi giận mơ hồ ấy khiến cậu khó chịu kinh khủng:

- Về đi!
Jiyong mặc dù rất muốn dỗ cậu nhưng nhìn thời gian cũng không còn nhiều nữa đành phải nuối tiếc đứng lên:
- Anh về xử lý nốt rồi sẽ sang với em. Thực sự vứt hết công việc sang đây nên giờ nó như 1 đống hỗn độn ấy… Seungri à…
- Được rồi! Về đi!
- Đừng có giận anh nữa mà. Em thật là…
- Sao? Anh chê em phiền phức?
- Nào có!!! Anh đâu có ý đó chứ!!!!
- Hừ. Được rồi, về đi, về đến Hàn thì nhắn tin cho em.
- Ừ. Anh biết rồi. Ở lại chơi vui nhé!
Jiyong thấy Seungri đã bớt giận lòng vui vẻ trở lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Anh nhẹ nhàng tặng cậu 1 nụ hôn như vậy,  thực sự khi cậu bày ra dáng vẻ giận dỗi vô lý như vậy anh hiểu rằng cậu luyến tiếc anh rất nhiều, trải qua chuyện này, không chỉ có anh lo sợ, cả cậu cũng mơ hồ bất an khi cả 2 xa nhau. Anh ôm lấy cậu nói nhỏ:
- Anh sẽ sớm xong sang với em, hoặc em hãy về sớm với anh. Em vẫn muốn 1 cuộc sống tự do, anh sẽ để em đi xa đến đâu em muốn nhưng đừng bay quá xa anh, anh sẽ rất lo lắng…
- Ừm…
- Anh sẽ yêu em không chỉ theo cách anh muốn mà còn theo cách em muốn, sẽ đấu tranh vì em, đến 1 ngày nào đó sẽ đứng trước mọi người nói rằng em là của anh, em sẽ không bao giờ là cái bóng của ai nữa. Vì thế, hãy tin anh, được không?
- Ừm..
- Anh rất yêu em.
- Ừm… em cũng vậy. Anh đi nhanh đi, em tiễn anh.
- Thôi đừng tiễn, nếu anh bỏ em lại trên taxi 1 mình mà đi vào sân bay, anh sợ chân anh sẽ không nghe lời quay lại mất!
- Hừ, mồm miệng anh từ bao giờ ngọt như vậy?

Seungri ngượng ngùng bởi sự sến súa của anh, quả thật cậu không phải người thích nghe mấy lời kiểu như vậy nhưng ngày hôm nay, dường như chính chúng khiến trái tim cậu yên tâm hơn nhiều. Cậu đẩy anh ra ngoài đưa anh xuống dưới sảnh khách sạn để trở về Hàn. Lúc sang đây, Jiyong vốn không chuẩn bị gì, đồ đạc hầu như không có nhưng khi trở về Seungri lại bắt mang theo cả đống quần áo cậu mặc rồi để đỡ phải vác theo ở chặng tiếp theo.

Người đàn ông 28 tuổi không thể từ chối yêu cầu của người yêu đành chật vật mang cả đồ ai kia trở về. Nghĩ lại thì anh có thể mang thẳng đống đồ đó về nhà mình, giặt sạch sẽ cất vào tủ, 2 người lại có thể trở lại ở chung như trước kia.

Anh chưa hỏi ý kiến của cậu, anh biết cậu vẫn có chút tâm lý phòng bị nên không muốn ép buộc, để mọi chuyện tự nhiên tùy tâm trạng cậu, lần này sang Tây Ban Nha thu hoạch lớn như vậy đã là điều anh không ngờ tới….

Jiyong chật vật lim dim trên chuyến bay dài mãi mới trở về Hàn. Ở bên này quản lý đã chờ sẵn sàng đón anh để chắc chắn không bị ai chụp được tấm ảnh nào.

Đùa hay sao, lần này anh vốn xúc động mới thả Jiyong đi nước ngoài chóng vánh như vậy, lại là đi gặp cậu trai kia. Nếu chủ tịch biết chuyện số phận của anh chắc chắn giống quản lý cũ của Seungri mà thôi…

- Anh, mang giúp em đống đồ này về nhà em, chìa khóa đây. Em đến công ty luôn!
- Cậu mua gì nhiều vậy? Ở đây nhiều đồ đẹp lắm hả?
- Không, quần áo bẩn của Seungri đó!
- ….
Anh quản lý ngầm hiểu rằng mọi chuyện đã được giải quyết, vậy là anh đã thoát khỏi những ngày chịu đựng vẻ mặt như muốn chết đi của Jiyong. Thật sự quá may mắn! Bởi vậy anh vui vẻ đùa cợt:
- Làm lành được với cậu ta rồi sao?
Jiyong đương nhiên tâm tình rất tốt:
- Phải. Thật may mắn…
- Vậy thì tốt, ổn cả rồi, ổn cả rồi!
- Chưa ổn đâu! Còn nhiều vấn đề em phải giải quyết trước khi em ấy về lắm…
- Hả?
- Vậy nên anh đưa em đến công ty đi! Bây giờ là mấy giờ rồi?
- 9h sáng rồi.
- Đưa em đến em muốn nói chuyện với chủ tịch 1 chút.
- Ừm. được rồi.

Jiyong mang gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt anh lại ánh lên tâm trạng vui vẻ cộng thêm 1 chút giảo hoạt khác hẳn kiểu hững hờ mọi khi.

Vì tình yêu vậy mà 1 Jiyong vốn chỉ quan tâm đến nghệ thuật thời trang, âm nhạc lại đang nghiêm túc nghiên cứu về giá cổ phiểu của YG, công ty con của YG, 1 vài lô đất hay ho có thể đầu tư.

Mặc dù đúng là anh có thể kiếm tiền bằng viết nhạc nhưng nếu 1 ngày anh không còn nhiều cảm hứng nữa anh sẽ làm gì? Anh sẽ làm gì để duy trì cuộc sống xa xỉ anh vốn đã quen thuộc? Jiyong nghĩ như vậy vùi đầu vào xem xét 1 chút đầu đau kinh khủng quay sang quản lý:

- Anh này…
- Ừ…
- Em muốn đầu tư 1 chút, quán café hay nhà hàng gì đó. Cũng đầu tư vào YG, tốt nhất có kha khá cổ phần ở đó, có tiếng nói khi họp hội đồng quản trị là tốt nhất! Em tin tưởng anh nhất nên muốn anh giúp em xem, em xem mà không hiểu gì cả!
- Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến mấy cái này vậy?
- Em cũng lớn tuổi rồi, không thể làm idol mãi được, đến lúc lo lắng cho tương lai của mình rồi.
- À ừ cũng đúng. Cậu muốn đầu tư như thế nào?
- 1 nơi đặc biệt thể hiện rõ con người em, ở nơi nào thoải mái 1 chút để khi mệt em có thể đến thư giãn, có thể 1 quán café chẳng hạn…
Anh quản lý gõ gõ mũi mình… đúng là mấy kẻ nghệ sĩ đầu tư, thật không thèm suy xét đến lợi nhuận, buôn bán cái gì luôn. Quả thực khó nghĩ mà:
- Tôi nghĩ cậu quay lại với Seunrgi nên hỏi ý kiến cậu ta, cậu ta kinh doanh café ở Seoul này khá thuận lợi, cậu hãy hỏi cậu ta, vừa là tạo thêm lòng tin cho cậu ta tin tưởng cậu nhiều hơn vừa tận dụng được đầu óc kinh doanh thiên tài của cậu ta!
- Cũng đúng! Tối em sẽ hỏi em ấy, giờ bên ý đang buổi đêm, em ấy ngủ rồi…
- Ừ… sao lại muốn đầu tư vào YG?
- Em muốn chắc chắn địa vị của Seungri ở YG, không ai làm hại được em ấy. em phải có tiếng nói thực sự trong YG mới được!
- … Cậu xác định sẽ ở YG luôn sao?
- Cũng không chắc, sang năm hết hợp đồng rồi mà! Ông ta làm như vậy với Seungri, còn xem em ấy có muốn kí không nữa! Em đương nhiên theo em ấy! Nếu không tùy tiện mở công ty cho em ấy làm giám đốc, em sẽ làm sản xuất!
- … Cậu nghĩ mở công ty là trò đùa chắc!
- Haha, em đùa thôi anh không cần sợ!

Jiyong cười nhưng anh quản lý thừa hiểu, nếu Seungri có ý định đó thật con người này chắc chắn sẽ mang hết gia tài ra rót tiền vào.

Anh sao không biết cậu ta tài trợ cho mấy cái học bổng của học viện Seungri chứ! Qua lần này, cậu ta càng mắc bệnh sợ bóng sợ vía hơn! Thật quá lắm rồi!

- Mà anh này, nghe nói 2 hôm trước anh và Xin đi club ở Gangnam à?
- Ừ, sao thế?
- Kush có đi không?
- Cậu ta không đi! sao thế?
- À… anh có ảnh không?
- Ảnh? Ảnh gì?
- Ảnh Xin chụp ở club đó ấy, chụp với con gái càng tốt!
- À… có vài cái đó, mà là bạn của tôi thôi!
- Cho em xem nào!

Jiyong giật lấy điện thoại của anh quản lý lướt lướt qua vài cái ảnh, chà… khá thân mật nhưng chưa đủ kích thích.

Chợt tay anh dừng lại ở 1 cái ảnh có tư thế khá gây hiểu lầm, giống như tay Xin đang đặt lên mông cô gái kia. Jiyong nhếch mép gửi nó qua điện thoại mình. Là thật hay không không quan trọng lắm, chỉ cần kích thích là đủ… anh tạo 1 tài khoản mạng ảo, gửi bức ảnh đó đến tài khoản của bạn gái Xin rồi xóa sạch đi. Xin à, chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt, em xử lý như vậy đã là nương tay anh nhất rồi… Jiyong tiện thể nghĩ 1 chút cách trừng phạt tên bạn thân Young Bae đáng ghét kia. Anh mở miệng:

- Tiện thể anh báo nặc danh với cánh nhà báo 1 chút về chuyện tình cảm của Taeyang đi!
- Hả? Sao lại vậy?
- Fan của chúng em vẫn là nên có 1 chị dâu thực sự rồi…

- Nhưng nhưng nhưng… ai lại tự chui đầu vào báo cho bọn paparazzi như vậy chứ?

- Ai bảo cậu ta giấu em vụ Seungri chứ!

- Cậu cậu… ác quá!
- Ác gì mà ác! Em đang giúp cậu ta 1 chút thôi! Giấu mãi cũng không phải cách, cũng yêu lâu như vậy rồi không nghĩ xa thêm chắc!

- Nhưng…

- Gửi tin bí ẩn thôi, họ theo cũng phải 1,2 tháng nữa mới bắt được. Lúc ấy tiện thể Big Bang comeback có thêm chút scandal…

- Cậu… thật…
- Nói trả thù thì đây là sự trả thù ngọt ngào nhất dành cho cậu ta còn gì! Cậu ta cũng muốn công khai rồi! Cậu ta yêu cô ấy lắm!

- Fan… fan… còn fan…

- Fan sẽ thích cô ấy! Em tin fan của mình! Bởi vì cô ấy là người cậu ta thực sự yêu thương. Em tin fan của em sẽ thấy được...

Jiyong nói như vậy rồi xuống xe đi vào trụ sở của YG. Anh ngước lên nhìn tòa nhà hoa lệ nhếch mép 1 chút, cái gì cần trả đủ vẫn phải trả đủ, cái gì cần lấy lại vẫn phải lấy lại.

Kể cả Xin hay Young Bae thân mến của anh, ai động đến Seungri, đều cần có 1 chút scandal để ghi nhớ chuyện đó tránh sau này lặp lại…

Cô gái kia anh cũng không muốn liên quan đến nữa, đầu xỏ trong vụ này là chủ tịch đáng kính của họ và mẹ Seungri. Đối với mẹ cậu, anh nghĩ cách trả thù lớn nhất anh đã làm rồi, đó là dụ dỗ con trai của bà, chết cũng không buông tay nữa. Để xem bà dằn vặt giữa hạnh phúc của con và hạnh phúc tự tạo do mình nghĩ ra như thế nào đã 1 loại đau khổ tận cùng. Bởi cũng là mẹ cậu, anh chẳng thể động đến, đối tượng trút giận cuối cùng chỉ còn lại chủ tịch.

Lần trước làm cổ phiếu YG tụt 1 chút rồi lại nhanh chóng lên ầm ầm, chỉ trách fan của anh quá độ lượng, anh muốn họ điên lên chỉ trích YG thì họ lại thông cảm với anh, cái kiểu fan gì vậy chứ!

Anh muốn vả vào mấy cái cmt: chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được, chỗ nào thấy anh hạnh phúc vậy chứ? Không thấy vẻ mặt của anh hay sao?

Thực lòng anh hiểu họ quả thực rất tốt, nhưng nếu như đó là Seungri, họ cũng thông cảm như vậy thì tuyệt hơn nhiều. Chỉ là 1 cô gái như thế, anh tiếc lòng thông cảm của fan dành cho mối quan hệ đó…. Anh sẽ dọn dẹp hết tàn cuộc chờ người kia trở về cuộc sống này…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro