Chương 151: Đối diện với bố Seungri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông kia run run tay đánh đổ tách café tràn ra bàn. Ông lắp bắp:
- Xin lỗi cậu… làm… bẩn... quần áo... cậu… cậu…
Jiyong cúi thấp đầu, anh hiểu ông chưa thể tiêu hóa những lời anh vừa nói:
- Cháu biết đã làm chú bất ngờ nhưng cháu thực sự yêu Seungri, cháu xin chú có thể… có thể dù biết là rất khó nhưng… cháu…
- Cậu và nó…
- Chúng cháu đã bên nhau 5 năm rồi…
- 5… 5… năm… ư?
- Dạ…
- 2 người các cậu…
- Là cháu theo đuổi em ấy trước, cháu tỏ tình với em ấy. Cháu….

- Cậu và con trai tôi… 2 người các cậu…cậu…

Jiyong không biết nói gì hơn, nếu như ông nổi điên đánh mắng anh thì có lẽ anh còn thoải mái hơn bây giờ.

Người đàn ông lăn lộn cả đời người ngoài xã hội kia, có lẽ chỉ có con trai là niềm tự hào và hi vọng cuối cùng của ông, thế nhưng… thế nhưng anh là người đã khiến cậu trai đó không thể, không bao giờ như ông kì vọng.

Đau lòng lắm chứ nhưng xin hãy cho họ được ích kỉ 1 lần, họ cũng cần có hạnh phúc, họ cần phải sống cuộc đời của chính họ, không thể chỉ vì thỏa mãn mong ước của người khác mà phải chịu tổn thương.

Anh biết đó là ích kỉ, nhưng cuộc đời này ngắn ngủi như vậy, nếu bỏ lỡ nhau, anh và cậu sẽ hối hận dằn vặt đến mức nào?

Vậy nên anh không còn cách nào khác nhìn người đàn ông đang chưa thể chấp nhận sự thật kia nhỏ giọng:

- Hôm nay cháu xin phép về trước, hôm nào nếu có thể cháu sẽ đến thưa chuyện với chú rõ ràng hơn ạ... Cháu thật lòng xin lỗi nhưng chúng cháu là thật tâm với nhau, thực sự muốn bên nhau lâu dài chứ không phải chỉ là ngày một ngày hai, vì thế… vì thế… mong chú có thể… thông cảm….

- Được rồi… cậu… cậu về đi… tôi sẽ… nói chuyện với cậu sau…

- Vâng. Cháu xin phép.

Jiyong đứng dậy cúi đầu chào ông rất lễ phép rồi ra về. Anh thở dài, không muốn trở về nhà, căn nhà kia chỉ là nơi đặt lưng xuống ngủ giống như mọi khách sạn, văn phòng công ty, không có cậu ở bên, mọi thứ thật lạnh lẽo.

Jiyong chui vào trong chiếc xe xa hoa của mình, ngã ghế nằm im như vậy. Chỉ là cảm giác trống rỗng khó tả, mới xa nhau không đủ 2 ngày anh đã tàn tạ đến mức này, anh thực sự nhớ cậu đến phát điên.

Cái cảm giác vừa có lại thứ quý giá nhất rồi lại phải tạm xa khiến anh chỉ muốn bay đến để được ở gần nhau mãi mãi. Jiyong cầm điện thoại muốn gọi cho cậu thế nhưng chợt nhớ ra có lẽ con người kia đang tung tăng đi chơi mất rồi, để cho cậu thoải mái 1 chút cũng được. Nghĩ vậy anh đành thả điện thoại xuống, tâm trạng lại nặng nề như vậy vô thức lôi thuốc ra hút.

Lâu lắm rồi anh không hút nhiều đến thế, những ngày ở gần cậu anh gần như bỏ hoàn toàn. Cậu không quá ghét việc hút thuốc của anh, thậm chí so với mọi người luôn lải nhải bỏ thuốc, cậu thấy anh hút cũng chỉ hơi cau mày hoặc tránh đi, trước ở cùng nhau còn có 1 vài lần chủ động mua cho anh.

Nhưng đương nhiên anh biết cậu không thích, bởi vậy 1 ngày có lúc anh chỉ hút 1 điếu, cũng không thấy thiếu thốn khiến anh cứ ngỡ mình đã cai được thứ gây nghiện tai hại đó.

Thế nhưng chỉ cần rời khỏi cậu anh lại liên tục không sống thiếu được thuốc lá, có lẽ thực sự chỉ có cậu mới khiến anh vui vẻ từ bỏ những thói quen tai hại của mình dù là việc chuyên thức khuya ngủ ngày hay hút thuốc…

Ở trong nhà họ Lee, người đàn ông vừa nói chuyện với Jiyong đang đi đi lại lại trong nhà, ông chợt nhớ đến những đêm ông trông Seungri trong bệnh viện.

Khi ấy con trai mới tỉnh lại không lâu, ngồi lặng lẽ trên giường bệnh không dùng điện thoại, cũng không nói chuyện chỉ ngây ngây ngốc ngốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Khi ấy có 1 lần ông nhìn theo cậu xuống phía dưới, cảnh đường phố Seoul sáng rực không có gì kì lạ nhưng cậu lại ngây người như vậy.

Sau đó vài lần ông xuống mua đồ ăn đều chú ý đến có 1 chiếc xe nhìn qua bình thường nhưng vốn là dòng hiếm ở Hàn Quốc luôn đậu trước cửa bệnh viện vào buổi đêm, sáng lại không thấy nữa.

Ông cũng lướt qua suy nghĩ hâm mộ chiếc xe đó rồi về kể lể với cậu vài ba câu. Seungri chỉ cười nhếch môi không nói gì cho đến 1 ngày, hôm ấy ông đổi ca với vợ đến chăm sóc con trai, cả đêm cậu rõ ràng không ngủ nhưng không hề mở mắt ra.

Là 1 người cha, cũng là 1 người đàn ông, ông cảm nhận được tâm trạng con trai mình rõ ràng bất ổn vô cùng:

- Con trai, con có sao không? Đau đầu sao?
- Con không sao đâu bố…
- Vậy…
- Bố à… chiếc xe bố thích… hôm nay không còn đậu trước cửa bệnh viện nữa đúng không?
Ông đi ra phía cửa nhìn xuống, đúng là chiếc xe đặc biệt đó không có nữa. Ông cười:
- Con cũng thích sao? Mặc dù dòng hiếm nhưng nếu thích bố có thể nhờ bạn xem sao?
- Có ai như bố không? Con mới gây tai nạn đó, đã nghĩ đến mua xe, bố không sợ à?
- Không, bố luôn tin tưởng con. Đó chỉ là 1 sự vô ý.
- À….
- Thích cái xe đó sao?
- Cũng không quá thích, chỉ là… bạn con cũng có 1 cái giống vậy nên thấy quen thuộc thôi!
- Ừ. Có thể xe của bạn con đó! Ở Seoul này chắc có 1 vài cái là nhiều thôi…
- Con hi vọng không phải…
- Vì sao vậy?
- Vì nếu là người đó… đến tận đây lại không vào thăm con lấy 1 lần… thật là tệ!
- Có thể người ta có bạn bè khác bị thương ở đây? Hoặc bạn gái??
- À… cũng đúng…
- Bạn bè vốn nhiều loại, không phải ai cũng quan tâm mình thật lòng, có loại xã giao chỉ gặp nhau khi vui vẻ uống rượu cùng thôi. Còn lại vốn là xa lạ con trai ạ!
- Vốn là xa lạ sao ạ?
- Ừm… lúc như thế này mới hiểu bạn bè có loại này loại khác. Kiểu như thế kia, không cần để ý đến làm gì cả!

- Con biết rồi!

Đêm hôm ấy cả đêm con trai ông lăn qua lộn lại không ngủ được dù đã được tiêm thuốc an thần. Khi ấy ông không hiểu vì sao nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy chủ nhân chiếc xe đó là cậu trai vừa cầu xin ông chấp nhận tình cảm của họ…

Ông dần dần hiểu ra ánh mắt Seungri những đêm nhìn thấy chiếc xe đậu ở đó, ông cũng hiểu ra vì sao chiếc xe đó luôn chỉ đậu buổi đêm ít người qua lại, hiểu ra vì sao khi không thấy nó con trai ông lại hụt hẫng như vậy.

Bọn họ… bọn họ đã bắt đầu như vậy từ bao giờ? Ông ngồi thừ xuống ghế mãi 1 lúc lâu sau, 1 bàn tay đặt lên vai ông:

- Anh…
- Em đấy à?
- Vâng… anh…
- Em biết chuyện lâu rồi đúng không?
- … Vâng… em biết lâu rồi. Em đã muốn tự mình xử lý không để phiền đến anh nhưng không được… cuối cùng còn khiến con chúng ta như vậy… và cậu ta… vẫn đến đây. Em không thể bảo vệ gia đình chúng ta…
- Ngốc này. Gia đình này là của chúng ta, nó vẫn là của chúng ta, dù cho con trai chúng ta con gái chúng ta có thế nào…chúng vẫn là con trong nhà. Anh không ủng hộ chúng nó nhưng… thanh niên khác thời đại chúng ta nhiều lắm. Để chúng sống cuộc sống mà chúng muốn đi.
- Nhưng… nó là con trai duy nhất của nhà họ Lee…
- Haizz, cứ kệ bọn chúng. Chắc gì đã yêu nhau được lâu dài, nếu yêu lâu dài còn Hanna nữa, khi nó lấy chồng bắt sinh nhiều 1 chút mang 1 đứa về nuôi. Bằng không… bây giờ cũng nhiều phương pháp sinh được nữa mà. Cùng lắm… chúng ta sinh thêm 1 thằng con trai nữa!
- Già rồi còn đùa cợt!

- Haha…

2 người cười vui vẻ 1 chút rồi không ai bảo ai đều chìm xuống. Thực lòng việc chấp nhận việc đó đối với họ quá khó khăn, nhưng trải qua tai nạn của Seungri, họ không dám mong cầu gì hơn nữa:
- Thực ra… nghĩ thoáng ra 1 chút cậu Jiyong đó cũng tốt… chúng ta thay vì mất đi 1 cậu con trai sẽ có thêm 1 người… thực ra… vậy cũng tốt… con trai chúng ta… còn sống là tốt rồi…
- Anh…
- Anh thực sự không muốn điều này chút nào nhưng Seungri nó quá giống anh. Loại đàn ông như anh, rất khó để thật lòng yêu 1 ai nhưng nếu đã yêu, chết cũng yêu đến cùng. Em càng làm gắt lên, người đau lòng nhất chính là con trai chúng ta. Em nhẫn tâm đánh đổi hạnh phúc cả đời nó hay sao chứ?
- Nhưng… nhưng… nó vốn thích phụ nữ, nó rất thích nói chuyện với phụ nữ… nó…
- Nói thích phụ nữ không bằng nói nó hợp nói chuyện với phụ nữ thì hơn. Haizzz, chuyện đã như vậy, cũng không thể lựa chọn. Trời không chịu đất thì đất chịu trời, ai bảo chúng ta là bố mẹ chúng nó, hơn nữa… cậu kia vừa nói cha mẹ bên họ đã đồng ý từ lâu rồi!
- Họ… họ…
- Thảo nào ông già bên đó suốt ngày rủ tôi đi chơi rồi bóng gió này nọ! Thật quá đáng lắm!
- Anh… cảm ơn anh…
- Cảm ơn anh? Nghĩa là em đã chấp nhận chúng đúng không?
- Thực ra, ngay khi Seungri nhập viện em đã nghĩ, chỉ cần nó tỉnh lại, sao cũng được, yêu đàn ông cũng đươc, yêu phụ nữ cũng được, làm gì cũng được, chỉ cần còn sống là được. Chúng ta đâu ở bên nó được cả đời, 20, 30 năm nữa… nó nên sống cùng người nó muốn ở bên nhất.
- Vậy được rồi…
- Sao… vì sao… anh không…
- Sao vậy?
- Em thấy anh không quá ngạc nhiên?
- Ừ… con trai anh, anh đoán được đôi ba phần. Anh vẫn nghĩ nó yêu phụ nữ có chồng rồi cơ! Thực tình, yêu cậu kia, dù gì… cũng không vi phạm đạo đức gì, cũng còn... tốt chán!
- Ừm…
- Vậy đi. Để anh gọi cậu ta vào nói chuyện rồi để cậu ta về, khuya như vậy cứ ngồi ngoài xe mãi không tốt lắm.

- Cậu ta ở ngoài đó?

- Ừ… chắc cũng mấy tiếng rồi. Thanh niên thời nay không biết lo lắng đến cơ thể mình chút nào! Lát cậu ta vào mắng cho cậu ta 1 trận mới được!

- Ừm…
Ông yêu thương vuốt tóc vợ mình, hiểu bà vẫn thật khó chấp nhận:
- Thôi, không muốn gặp thì đi ngủ trước đi!
- Em không sao. Đằng nào cũng gặp, hơn nữa… sau này gặp trước mặt Seungri sẽ còn khó xử hơn, hôm nay chúng ta 2 bọn chúng chỉ có 1, cùng lắm liều mạng già này!

- Haha… được, cùng lắm chúng ta liều mạng giết cậu ta diệt khẩu!

Jiyong đương nhiên không biết đến cuộc nói chuyện của 2 vợ chồng họ Lee kia, anh vẫn vịn tay vào thành xe hút hết điếu này đến điếu khác.

Đầu óc anh nặng trịch mệt mỏi vô cùng, muốn nhắm mắt lại nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Anh day day trán khó chịu thì đằng sau vang lên tiếng nói:

- Vào nhà đi!
Anh sững người quay lại:
- Dạ… dạ…
- Tôi nói cậu vào nhà đi cơ mà!
- Dạ… vâng….
Nói rồi ông cúi xuống nhìn đống tàn thuốc anh để lại:
- Cậu nghiện thuốc?
- Dạ không, thi thoảng căng thẳng thì hút thôi ạ!
- Seungri… con trai tôi không cản cậu sao?
- Em ấy… em ấy… không…
- Không biết?

- Em ấy biết nhưng không cấm ạ, dù không thích lắm!

Ông Lee cau mày bực bội vụng nghĩ: cậu con trai của ông nhất quyết bắt ông bỏ thuốc bằng được vậy mà giờ đây lại dung túng cho cậu người yêu như thế này? Thật không thể chấp nhận được!
Jiyong vào đến nhà, mẹ cậu đang ngồi trên ghế pha café:
- Cô…

- Ừ. Jiyong đấy à.

2 người khách sáo với nhau giống như vụ hiểu lầm kia chưa từng xảy ra. Bọn họ lại ngồi hàn huyên vài câu chuyện cũ cho đến khi bà không muốn vòng vo nữa:
- Tôi nói thẳng luôn với cậu nhé! Cậu muốn tôi và bố nó chấp nhận cho 2 người?
- Vâng. Nhưng cháu không đến cầu xin 2 bác, cháu… dù thế nào bọn cháu cũng vẫn sẽ bên nhau, nên nếu 2 người chấp nhận em ấy sẽ nhẹ lòng hơn!
- Nghĩa là chúng tôi không chấp nhận cũng không thay đổi được gì?
- Vâng. Cháu sẽ không rời xa em ấy dù lý do là gì và từ phía ai.

- Cậu…

Jiyong cúi thấp đầu mệt mỏi. Cậu hiểu tâm lý của họ, hiểu cảm giác của bậc làm cha mẹ nhưng vẫn hi vọng nhỏ nhoi vào tình thương và sự hiểu biết của họ:
- Cháu không mong gì hơn, chỉ cần được ở bên em ấy…
- Cậu chắc chắn?
- Cháu chắn chắn!
- Vậy được!
- Dạ?

- Vậy chúng tôi chấp nhận, 2 đứa cứ ở bên nhau đi! Nhưng tôi có điều kiện:

+ Thứ nhất không được công khai quá sớm...

+ Thứ 2 không được làm Seungri buồn, nếu không tôi sẽ kéo nó trở lại với chúng tôi ngay lập tức!

+ Thứ 3: nếu 2 đứa có xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ tới việc chúng tôi sẽ bảo vệ 2 đứa... Cậu hiểu không?

- Cháu hiểu ạ! Cháu… thực sự… thực sự…cảm ơn…
- Không cần cảm ơn, hãy tốt với thằng bé!

- Cháu sẽ làm vậy!

Jiyong mang theo 1 lời hứa có sức nặng nhất trong trái tim mình từ xưa đến nay trên mình để giành lấy sự chấp thuận của bố cậu. Anh vẫn không thể tin bố cậu có thể nhanh đồng ý như vậy, giữa 2 người bây giờ… sẽ chỉ toàn mật ngọt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro